Chương 2

Lâm Lang mở cửa liền thấy Triệu Dụ Sinh nằm hình chữ đại (大), chiếm mất hai phần ba giường, khi thấy Lâm Lang hắn còn bĩu môi hừ một tiếng. Đêm thành thân hôm đó, Triệu Dụ Sinh liền cùng nàng phân chia giường, hắn nói đây là giường của hắn, Lâm Lang chỉ được một phần nhỏ.

Hắn chỉ biết Lâm Lang vừa mới đến ở đã giành lấy giường của hắn, cảm thấy đồ vật của mình bị người khác đoạt lấy, trước đây cái giường này chỉ là của một mình hắn, Triệu Dụ Sinh cảm thấy ủy khuất, giận dỗi không thèm nói chuyện với Lâm Lang.

Lâm Lang cũng lười cùng hắn so đo, dù sao Triệu Dụ Sinh bây giờ cũng chỉ là đứa nhỏ 10 tuổi, nàng cẩn thận leo qua người hắn, rồi nằm ở vị trí của mình, nhanh chóng nhắm hai mắt lại.

Nến đã tắt hết, nương theo ánh trăng, Triệu Dụ Sinh liếc mắt nhìn trộm Lâm Lang, thấy nàng đã nhắm hai mắt, nhẹ nhàng hít thở.

Trong lòng Triệu Dụ Sinh bỗng cảm thấy không vui, hắn không muốn cho Lâm Lang ngủ dễ dàng như vậy. Hắn giả vờ như mình đã ngủ rồi, sau đó gác một chân lên người Lâm Lang.

Lâm Lang thấy người nọ không chịu nằm yên, nàng khó chịu muốn đẩy cái chân kia ra nhưng lại đẩy không được. Nàng cảm thấy tức giận, tên tiểu tử này chắc chắn là cố ý. Dáng người hắn cao lớn lại cường tráng, một chân thôi cũng có thể làm nàng thấy nặng nề rồi.

Lâm Lang không đẩy nỗi hắn, đành từ bỏ. Triệu Dụ Sinh liền cảm thấy đắc ý, ngay lúc này Lâm Lang lại duỗi tay gãi nhẹ lòng bàn chân của hắn, Triệu Dụ Sinh bị nàng làm nhột, lập tức đem chân rút về.

Triệu Dụ Sinh không chịu thua, cũng muốn gãi lòng bàn chân của Lâm Lang, nàng đẩy hắn ra, nắm đấm liền rơi trên người hắn. Triệu Dụ Sinh da thịt dày, nắm đấm của Lâm Lang căn bản không làm đau hắn được, trong lúc hoảng loạn, không biết đánh trúng chỗ nào, Triệu Dụ Sinh liền nằm đè lên người Lâm Lang kêu đau một tiếng.

Lâm Lang càng thấy khó chịu, tên ngốc này hoàn toàn nằm đè cả người lên nàng, nặng đến mức nàng không thở nổi.

“Mau đứng lên, ta sắp bị ngươi đè chết rồi.”

“Đau quá, a ~ ngươi đánh làm ta đau”

Triệu Dụ Sinh vừa rêи ɾỉ vừa khóc thút thít, Lâm Lang ngẩng đầu lên nhìn hắn, thấy Triệu Dụ Sinh đang nước mắt lưng tròng, bĩu môi, bộ dạng sắp khóc đến nơi.

“Ngươi đứng lên trước đã, không đè ta nữa, đưa ta xem ngươi đau chỗ nào, ta giúp ngươi xoa xoa.” Lâm Lang vừa dỗ vừa đẩy Triệu Dụ Sinh dậy.

Triệu Dụ Sinh từ trên người Lâm Lang đứng dậy, cầm tay nàng đưa xuống dưới thân, Lâm Lang sờ đến chỗ nào đó, “A” một tiếng liền rụt tay về, khuôn mặt nhỏ đỏ lên trông thấy, tên lưu manh !

Triệu Dụ Sinh lại nắm lấy tay nàng kéo xuống dưới thân mình, hành động của hắn rất nhanh, Lâm Lang không tránh kịp.

“Ngươi nói giúp ta xoa mà, ngươi gạt ta, ta liền đi nói với nương.”

Lâm Lang mắc cỡ chết đi được, việc này sao có thể để cho nương biết được, nếu để nương biết mặt mũi của nàng biết phải giấu ở đâu. Chỉ có thể không tình nguyện đưa tay đến nơi đó giúp hắn xoa nhẹ vào cái, Lâm Lang hỏi hắn.

“Còn đau không?”

“Đau”

Lâm Lang đành phải tiếp tục xoa, xoa được một lát, chỗ đó đột nhiên lớn hơn, càng xoa càng sưng lớn. Lâm Lang sợ đến mức nhanh chóng rút tay về, Triệu Dụ Sinh liền một lần nữa kéo tay Lâm Lang về.

“Vẫn còn đau, thật khó chịu, ngươi mau giúp ta, ô ~” vừa nói vừa rêи ɾỉ khịt mũi vài cái.