Chương 1: Thành thân

Triệu Dụ Sinh vùng vẫy muốn thoát khỏi tay Lâm Lang, tức giận mà lớn tiếng nói: “Ngươi buông ra, cái đồ xấu xí nhà ngươi đừng có chạm vào ta.”

Lâm Lang lảo đảo vài bước, ánh mắt có chút tủi thân, nhưng vẫn không tức giận với Triệu Dụ Sinh: “Nương thấy ngươi ra ngoài lâu như vậy vậy còn chưa về nên bảo ta đi tìm gọi ngươi về ăn cơm.”

Triệu Dụ Sinh hừ một tiếng cũng không thèm cãi với Lâm Lang, vác cái cuốc của mình trên vai rồi tự mình đi về, còn Lâm Lang yên lặng đi theo sau phu quân, cúi đầu không nói lời nào. Lâm Lang biết Triệu Dụ Sinh ghét bỏ vẻ ngoài của nàng, chưa bao giờ đối xử dịu dàng với nàng dù là một chút.

Nàng cùng Triệu Dụ Sinh thành thân đã được hơn tháng, nhưng Triệu Dụ Sinh nhất quyết không cho phép Lâm Lang chạm vào người hắn, buổi tối khi ngủ Lâm Lang liền biết thân biết phận của mình mà nắm sát vào bên trong, dán vào tường mà ngủ, một mình một chăn.

Triệu Dụ Sinh lớn lên cường tráng, màu da ngăm đen, sức lực lại lớn, Lâm Lang thấy mình cũng không đánh lại hắn, nếu làm hắn tức giận có khi lại chuốc khổ vào thân, cho nên mỗi lần ngủ, nàng đều tránh hắn rất xa.

Vài ngày trước, Triệu Dụ Sinh ra ruộng làm việc, có bọn nhóc nghịch ngợm giễu cợt Triệu Dụ Sinh cưới phải nàng thê xấu xí, nói sau này sẽ sinh ra một hài tử xấu xí như nương của nó.

Triệu Dụ Sinh tức giận đi thật nhanh đến trước mặt bọn nhóc, tiếng bước chân của hắn rất lớn, dọa bọn tiểu quỷ đó hoảng sợ chạy nhanh như chớp, còn không quên quay đầu lại làm mặt quỷ với hắn.

Triệu Dụ Sinh nhớ kỹ chuyện này trong lòng, về nhà liền nói với Triệu mẫu, nói hắn không muốn cưới nàng thê xấu xí đó, Triệu đại nương hung hăng răn dạy hắn một hồi, còn uy hϊếp hắn, nếu không chịu cưới thê liền không cho hắn ăn cơm, không cho hắn vào nhà.

Triệu Dụ Sinh bị bỏ đói cả đêm mới chịu cùng nương thỏa hiệp, chính là đổ hận ý lên đầu tức phụ xấu xí, hắn cảm thấy do Lâm Lang nên hắn mới bị nương mắng, còn bị bỏ đói cả đêm.

Lâm Lang từ lúc sinh ra đã có vết bớt đỏ trên mặt, khi nàng lớn lên, vết bớt này cũng lớn theo, nhìn qua có chút dọa người, cho nên Lâm Lang đến 21 tuổi vẫn chưa gả được ra ngoài.

Trong thôn của nàng, đa số các cô nương mười sáu mười bảy tuổi liền gả chồng, muội muội của Lâm Lang mười sáu tuổi đã gả đi, Lâm Lang đại khái là cô nương lớn tuổi nhất thôn còn chưa gả, người khác gọi nàng là gái lỡ thì.

Mấy ngày trước có bà mối tới của làm mai, chuyện này làm nương của Lâm Lang vui vẻ không thôi, hơn nữa nhà kia còn đem sính lễ đến vô cùng phong phú, không nghĩ nhiều liền đồng ý gả Lâm Lang, sợ Triệu gia đổi ý.

Lâm Lang nghe nói người muốn cưới mình là con trai lớn của Triệu gia, Triệu Dụ Sinh, khi còn nhỏ Triệu Dụ Sinh bị ngã đến hỏng đầu óc, 25 tuổi còn chưa cưới được thê, các cô nương trong thôn đều ghét bỏ hắn, nói hắn chỉ là kẻ ngốc, không ai chịu gả cho hắn.

Triệu mẫu nhìn Lâm Lang liền biết đây là cô nương chăm chăm chỉ cần mẫn, mông cũng lớn, việc sinh nở chắc chắn thuận lợi vô cùng, cũng không ghét bỏ nàng xấu xí, tìm bà mối đến cửa xin cưới, trông ngày Lâm Lang sinh tôn tử cho bà, tiếp tục nhan khói cho Triệu gia.

Ăn xong cơm chiều, Lâm Lang thu dọn chén đũa, lại đi cho gà vịt ăn, đem việc nhà làm xong xuôi mới đi rửa mặt, đến lúc nàng về phòng nghỉ ngơi, trời cũng đã đầy sao, thỉnh thỉnh thoảng còn nghe thấy tiếng côn trùng kêu vang.