Chương 8: Vui sướиɠ khi người khác gặp họa

Ở phương hướng ba giờ từ vị trí của cô, cách đó khoảng 1 mét, có một người đàn ông trán hẹp, mặc tây trang đang ngồi xoa cằm, đôi mắt tà mị.

Đối phương nhìn chằm chằm cô một hồi lâu, đột nhiên thò qua tới cùng cô trò chuyện.

Thẩm Xu Mạn có hội chứng sợ đàn ông rất nhỏ, nên cũng không quen cùng đàn ông ở chung, cho nên khi cùng anh ta đối thoại, phi thường câu lệ và không được tự nhiên.

Hai người câu có câu không mà trò chuyện, đại bộ phận thời gian, là anh ta nói, cô nghe ——

Anh ta làm về kinh doanh xuất khẩu, nên chủ yếu nói về mấy chuyện kinh doanh.

Không buôn bán không gian dối, nên những suy nghĩ của anh ta kỳ thật đã lệch khỏi quỹ đạo, và có đề cập đến trái pháp luật.

Thẩm Xu Mạn làm thẩm phán, nên nghe liền có chút không khoẻ, lại ngượng ngùng đánh gãy anh ta đang thao thao bất tuyệt.

Sau khi đã trò chuyện đến không sai biệt lắm, anh ta liền bưng lên cái ly, hướng cô làm động tác nâng ly.

Thẩm Xu Mạn ngẩn người, không nghiêm túc nhìn, nên thuận tay giơ lên ly rượu trên bàn, cùng anh ta chạm cốc, nhợt nhạt mà uống lên một chút.

Bỗng nhiên nghe được Nguy Thời ngồi ở bên trái hồ nghi nói: “Cái ly trong tay em kia, hình như là của tôi?”

“A?! Xin lỗi…” Cô luống cuống tay chân mà thả lại cái ly, lấy một ly rượu khác.

Vì áp xuống kinh hoảng trong lòng, nên cô e lệ mà nhấp một ngụm.

Lúc này, anh lại không xác định mà nói: “A… Không đúng, giống như ly này mới là của tôi.”

Anh lại nói quá chậm, cô đã đem rượu uống đi xuống. Whiskey có độ cồn hơi cao làm cô sặc đến nỗi ho khan, yết hầu cùng dạ dày đều nóng rát.

“Xin lỗi, tôi có điểm choáng váng đầu, nên thấy không rõ.” Anh làm bộ làm tịch mà cùng cô xin lỗi.

Cô quay đầu xem anh, trong mắt anh không có chút ý xin lỗi nào, thậm chí còn có chút vui sướиɠ khi người gặp họa.

Cô xấu hổ buồn bực, muốn hỏi một chút nh có phải cố ý chêu chọc cô không. Nhưng anh đã nhắm mắt lại, lưng dựa sô pha, tựa hồ là muốn nghỉ ngơi một chút.

…Thôi, coi như là anh uống say, ánh mắt không tốt đi.

“Thẩm tiểu thư thật là người giỏi về lắng nghe người khác, bạn gái cũ của tôi cũng không lớn lắm, cô ấy tựa như rất ngoan cố, nghe không hiểu người khác nói… Thẩm tiểu thư thì sao?” Người đàn ông tây trang hỏi cô.

“A?” Cô phản ứng chậm nửa nhịp.

“Thẩm tiểu thư năm nay không phải 28 tuổi sao? Cô lớn lên xinh đẹp như vậy, khẳng định rất nhiều người theo đuổi.”

“Không…”

Cô từ nhỏ đã thích Nguy Thời, mặc kệ nhìn đến người đàn ông nào, đều sẽ không tự chủ được mà cùng anh so sánh.

Như người đàn ông trước mắt này, cô tìm không thấy bất luận cái gì so với anh hấp dẫn hơn, cũng tìm không thấy những đặc điểm ở ngoại hình có thể làm cô tim đập thình thịch.

Kỳ thật, đừng nói Trình Đồng an bài riêng cho cô “Buổi tiếc thoát cô đơn”,

Khi cô ở phía tây công tác, ngẫu nhiên sẽ có người nhiệt tình mà đề cử đàn ông cho cô, giúp cô an bài xem mắt.

Nhưng cô trước sau vẫn nhớ thương Nguy Thời còn chưa có kết hôn, trong lòng luôn tồn tại một tia mong đợi, khó có thể đặt những người đàn ông đó vào trong mắt, do đó đã tự đoạn không ít đào hoa.

“Không phải chứ?” Người đàn ông tây trang hiển nhiên không tin, “Vừa mới thấy cô cùng Nguy tiên sinh tựa hồ có quan hệ rất không tồi.”

“Tôi cùng anh ấy quan hệ rất bình thường… Chỉ là gặp qua vài lần.”

Cô không biết đã nhìn lén anh bao nhiêu lần, nhưng mà chính thức cùng anh gặp mặt, cũng chỉ có vài lần nên có thể đếm được trên đầu ngón tay.

Người đàn ông tây trang nghe được cô trả lời, ánh mắt sáng lên, thầm nghĩ loại người chưa trải qua tình cảm như cô sẽ dễ đối phó nhất, nên không khỏi nói đến càng hăng say.

Cô nghe mà chán đến chết, phát hiện anh ta bắt đầu quơ chân múa tay lên.

Cô vừa định khuyên can anh ta đừng uống nhiều như vậy, nào biết anh ta vung tay, cư nhiên để tay đáp ở trên đùi cô.

Cô như là bị dẫm phải đuôi, né tránh một cái, liền ngồi lên đùi Nguy Thời.

“A…” Người đàn ông phía sau cười nhạo.

Thẩm Xu Mạn theo bản năng quay đầu lại nhìn anh, anh lười biếng mà mở mắt ra, đột nhiên giơ tay giữ lấy cái ót của cô, dùng sức một cái, ôm cô vào trong lòng ngực.

Cô khó lòng phòng bị, thân mình bị kéo vào, cái trán đột nhiên đυ.ng phải vòm ngực cứng rắn của anh.

Cô bị động tác bất thình lình của anh làm cho đầu óc kêu loạn, trong lòng lại tràn đầy vui sướиɠ vì có thể cùng anh tiếp xúc thân mật.

Cô cũng thật vô dụng.

Chỉ cần có thể cùng anh liên lụy ra một chút quan hệ, cách anh thoáng gần một chút, thì cô liền sẽ vui vẻ cả buổi.

“Hình dáng đầu không tồi, những người ở thế hệ trước phần lớn tương đối thích đầu bẹp… Nhưng mà đầu lâu hình tròn khi chịu va chạm có thể bảo hộ não tốt hơn.”

Anh chậm rì rì mà nói, bàn tay qua lại vuốt ve cái ót của cô.

Thẩm Thư Mạn mí mắt giựt giựt, muộn thanh nói: “… Cảm ơn đã khích lệ.”

Bị một bác sĩ khoa giải phẫu thần kinh khen đầu lâu đẹp, cảm giác này, thật làm người ta da đầu tê dại, khϊếp đến hoảng sợ.