Chương 9: Lòng người không biết đủ giống như con rắn muốn nuốt cả con voi

Cô vùi đầu ở trong lòng ngực Nguy Thời, nên không thấy được ánh mắt của anh sắc bén tựa tên bắn mà bắn về phía người đàn ông tây trang kia, sắc mặt đen trầm.

Người đàn ông tây trang thấy thế, biết cô là người mà Nguy Thời che chở. Thoáng động động đầu óc, cân nhắc lợi và hại, bởi vì biết Nguy Thời là người có gia thế bối cảnh gì, nên anh ta mới sẽ không làm chuyện ngu xuẩn vì nhặt hạt mè mà bỏ dưa hấu.

Anh ta ngượng ngùng sờ soạng mũi, yên lặng bưng ly rượu, thay đổi chỗ ngồi.

Cảm giác được bàn tay đang vuốt ve ót cô rũ xuống dưới, đáp ở trên vai cô, Thẩm Xu Mạn ngẩng đầu nhìn anh liếc mắt một cái, thì phát hiện anh lại lần nữa nhắm mắt dưỡng thần.

Cô xinh đẹp cười, lần này, ngoan ngoãn mà gục ở trong lòng ngực anh, luyến tiếc rời đi.

Nếu anh sau khi tỉnh lại hỏi tới, cô liền nói là anh chủ động đem cô kéo vào trong lòng ngực.

Trình Đồng đang ca hát, bài hát《 Có chút ngọt 》nhẹ nhàng vui vẻ, lại bị cô ấy hát ra cảm giác hào hùng vạn trượng.

Còn không đợi Thẩm Xu Mạn chê cười cô ấy, cô ấy đã chỉ vào cô, cười hì hì lớn tiếng reo lên: “Tớ đã biết là cậu sẽ thích anh ta mà! Vừa đẹp trai vừa lợi hại! Nể tình chị em chúng ta, tớ đã để riêng cho cậu…”

Thanh âm của cô ấy từ micro truyền ra tới, đề-xi-ben rất cao, nội dung thực chấn động.

Thẩm Xu Mạn sắc mặt bạo hồng, mông ngồi không được, muốn rời đi, lại bị người ta một phen khoanh lại vòng eo, hại cô vô pháp nhúc nhích.

“A! ~” Cô bị động tác của anh làm sợ tới mức hô nhỏ một tiếng.

Tục ngữ nói: “Nam nhân đầu, nữ nhân eo, chỉ có thể xem, không thể sờ.”

Thân thể cô vốn mẫn cảm, từ trước đến nay rất không thích người khác đυ.ng vào, đặc biệt là người khác phái… Hơn nữa, anh còn ôm bộ phận đặc thù như eo.

“Nguy Thời?” Cô nhẹ nhàng đẩy đẩy bờ vai của anh.

Anh thờ ơ, như là ngủ rồi.

Cô càu nhàu: “Không có việc gì thì uống nhiều như vậy làm gì…”

Thấy đầu của anh vẫn luôn rũ xuống, cổ cong thành một tòa cầu hình vòm, cô lại cảm thấy đau lòng, liền nhẹ nhàng đỡ cái ót của anh, để anh gối lên bả vai của mình, hy vọng anh có thể ngủ thoải mái một chút.

Thẳng đến khi tan cuộc, Tưởng Hạ cũng chưa tới. Cô ấy ba năm trước đã kết hôn, hiện tại phải bận rộn chiếu cố con cái.

Thẩm Xu Mạn biết, cũng hiểu được, nhưng lại vẫn không thể tránh né mà cảm thấy tiếc nuối.

Trình Đồng uống nhiều, đi đường lung lay.

Bạn trai Chương Đình của cô ấy tăng ca xong liền lái xe lại đây đón cô ấy rời đi.

Cô ấy hỏi Thẩm Xu Mạn muốn cùng nhau đi không, còn chế nhạo cô như thế nào uống lên nhiều như vậy, mặt đỏ giống như quả táo.

“Tớ không uống nhiều, chỉ là dễ dàng đỏ mặt…” Thẩm Xu Mạn giải thích, sau đó liếc Nguy Thời say đến bất tỉnh nhân sự, nằm liệt trên sô pha, không yên tâm nói, “Tớ cùng anh ấy ở cùng một tiểu khu, nên tớ đưa anh ấy trở về.”

Trình Đồng không nghĩ nhiều, gật gật đầu.

Nguy Thời uống đến say mèm, cô thật vất vả mới đánh thức anh, sau đó lại đỡ anh lên xe taxi.

Anh vừa lên xe, liền lẩm bẩm muốn về nhà.

“Được, chúng ta về tiểu khu Thư Ý.” Thẩm Xu Mạn giống như dỗ dành đứa nhỏ mà ôn nhu trấn an anh.

Anh nghe xong lời nói của cô, đầu rũ xuống, tự nhiên mà gối lên bả vai cô say sưa đi vào giấc ngủ.

Bên trong xe có đèn, cô rũ mắt xem anh.

Anh là kiểu người uống rượu sẽ không đỏ mặt. Khuôn mặt tuấn tú tựa như dương chi bạch ngọc, lông mi nồng đậm nhỏ dài, mũi cao thẳng, cánh môi nhẹ nhàng mím. Tư thế ngủ tốt đẹp bình yên, giống như Trích Tiên phiêu dật không chịu thế tục phiền nhiễu.

Cô vươn ra ngón tay, nhẹ nhàng miêu tả mặt mày của anh, sau đó lướt qua chóp mũi, lại…

Cô ngẩn ra vài giây, đôi mắt hồ ly thủy linh linh nhìn chằm chằm vào cánh môi đỏ thắm của anh.

Nụ hôn chuồn chuồn lướt nước 5 năm trước kia hẳn là chuyện cả gan làm loạn nhất mà đời này cô đã làm.

Cũng không biết anh có giống như cô không, nhớ mãi không quên.

Không.

Xem tình huống đêm này, thì anh tựa hồ cũng không có đem nụ hôn nhẹ nhàng 5 năm trước kia để ở trong lòng… Thậm chí, anh khả năng đã không nhớ rõ cô.

Cô đến bây giờ vẫn còn nhớ rõ, chín năm trước, đối mặt với nữ sinh tình ý chân thành thổ lộ, bộ dáng lạnh như băng của anh khi hỏi đối phương là ai.

Cái nữ sinh kia cũng rất đáng thương. Nghe nói là hoa khôi mới của viện y học, bởi vì anh trai cùng Nguy Thời quen biết, cho nên cùng anh gặp qua vài lần.

Cô ấy thật vất vả lấy hết can đảm tìm anh tỏ tình, không nghĩ tới anh cư nhiên nói với cô ấy là một chút ấn tượng anh cũng không có.

Hơn nữa, anh còn không khách khí mà quăng câu: “Hiện tại để vẻ đẹp tự nhiên khó vậy sao? Còn phải làm mí mắt, nâng mũi, độn cằm, trang điểm, vì để không kéo thấp giá trị nhan sắc trung bình của viện y học chúng ta thật đúng là vất vả cho cô.”

Nhớ lại chuyện cũ, Thẩm Xu Mạn nhịn không được mà câu môi cười nhạt.

Trong nhiều nữ sinh thích anh như vậy, cô nên xem như may mắn.

Đã may mắn được cùng anh uống chung một ly rượu, cùng anh hôn môi, còn có cơ hội đưa anh về nhà.

Nhưng cô vẫn mạc danh cảm thấy trong lòng vắng vẻ.

Người không biết đủ giống như con rắn muốn nuốt cả con voi.

Cô thu hồi ngón tay, nói nhỏ: “Chú tài xế, đến khách sạn gần nhất đi.”