Chương 7: Em sờ đi xuống nữa là anh có thể sẽ nhịn không nổi

Sống 28 năm, cô tự nhiên là biết về chuyện nam nữ, nhưng những hiểu biết của cô, chỉ là được trường học giáo dục.

Cô từ nhỏ đã mỹ diễm, một đôi mắt hồ ly vũ mị câu nhân, khóe mắt phải còn có một nốt ruồi lệ xinh đẹp, vô luận già trẻ, luôn có người trêu chọc cô là “Tiểu hồ ly tinh”.

Sau khi đến tuổi dậy thì, thân thể bắt đầu phát dục.

Cô được di truyền dáng người đồng hồ cát của Lê nữ sĩ, bộ ngực phát dục đến đặc biệt tốt, do đó không thiếu lần cô bị mấy bạn nam gọi là “Bò sữa” “Sóng bá” “em gái ngực lớn”.

Còn có mấy cô gái tập ngực, thì hướng cô nói —— “Ngực cậu thật mềm, sờ thật sướиɠ” “Cậu rốt cuộc là ăn cái gì mà lớn như vậy, thật hâm mộ” “Nam sinh đều thích ngực lớn”…

Những người đó càng trêu chọc, chửi bới cô, thì cô càng phong bế chính mình, duy trì hình tượng đoan trang rụt rè, độc lạp, tựa như nữ tu sĩ lớn tuổi.

Đến nỗi cô chưa bao giờ tò mò qua chuyện giường chiếu giữa nam nữ, những người biết rõ tính cách cô, cũng sẽ không cùng cô nói về vấn đề này.

Làm một xử nữ gương mẫu, cô đúng thật là lần đầu tiên thấy đàn ông ở trước mắt cô cương cứng.

Hơn nữa, còn là người đàn ông mà cô yêu thầm nhiều năm.

Anh cúi đầu, dán vào sườn mặt cô, tà ác mà hướng lỗ tai cô thổi khí, “Xem đến mê mẩn như vậy, sẽ không, còn muốn sờ sờ xem thử chứ?”

Hơi thở ấm áp, tựa như lông chim khinh phiêu phiêu gãi vào lỗ tai cô, làm cô ngứa đến rụt rụt cổ, một cổ tà hỏa ở trong cơ thể bốc cháy lên.

Cô xác thật tò mò, rất muốn sờ sờ xem, chỉ là… “Có thể chứ?”

“Ân?” Anh không nghe rõ, lại thấy cô e lệ mà nhìn đông nhìn tây, tay nhỏ lén lút mà phủ lên hạ bộ của anh, vuốt ve đại nhục côn đang dần dần thô cứng kia.

Ghế lô rất tối, mọi người cũng uống đến say khướt.

Hẳn là không ai chú ý tới, cô giống như biếи ŧɦái, đang trộm sờ nơi riêng tư của đàn ông đi?

Cô xấu hổ đến không được, rồi lại không chịu khống chế mà cảm thấy hưng phấn, tim như nổi trống, “Thùng thùng” rung động, tuy có âm nhạc đinh tai nhức óc nhưng cũng không lấn át được.

Độ rũ của quần tây anh rất tốt, nên cảm giác có xúc cảm bôi trơn.

Cô nhút nhát mà dùng đầu ngón tay vỗ về đoàn phồng lên kia, không dám sờ bằng lực quá lớn, mà chỉ như có như không mà đυ.ng chạm, một chút lại một chút, khiến anh sảng khoái không lớn, mà nhăn lại mày.

Hai người gần trong gang tấc, hơi thở của anh thổi qua gương mặt cô, thô nặng, nóng rực, làm tâm cô hoảng loạn.

Anh không mở miệng ngăn cô lại, cái này làm cho lá gan của cô dần dần lớn một chút.

Cô tò mò mà nhéo nhéo cây gậy đang không ngừng phát ngạnh, lại theo thân gậy sờ đến đầu nấm.

Thầm nghĩ: Đàn ông đều thô to như vậy sao? Sao có thể nhét vào… Nơi đó?

“Ân…” Yết hầu của anh run rẩy, phát ra một tiếng thô suyễn ẩn nhẫn, như là được người ta loát đến thoải mái, “Sờ nữa đi xuống, anh sẽ có thể nhịn không nổi.”

Nhịn không nổi cái gì?

Cô sửng sốt hai giây, tựa như ăn đường bạc hà, cảm giác mát lạnh nhảy trong đại não, như là ở trong mộng mới tỉnh.

Sau khi ý thức được chính mình đang làm hành vi phóng đãng, cô giống như bị bỏng mà lập tức rút tay về, mông dịch qua, nơm nớp lo sợ mà ngồi ở bên cạnh anh.

“Thực xin lỗi…” Cô lẩm bẩm nói, hận không thể tát mình hai bàn tay, cô tự mắng chính mình như thế nào có thể làm ra việc hạ lưu đáng khinh như vậy.

Nhục hành trướng đến phát đau mất đi an ủi, anh cau mày, nhìn cô liếc mắt một cái.

Cô thấp thấp rũ đầu, co quắp bất an mà ngồi ngay ngắn ở bên cạnh anh, giữa hai người cách nhau mười mấy cm.

Bạch quang chợt lóe, anh thấy rõ gương mặt cô đỏ rực, ngay cả lỗ tai, cổ đều che kín rặng mây đỏ.

Gia hỏa này…

Anh lắc đầu cười khẽ, có chút bất đắc dĩ.

Thẩm Xu Mạn mười ngón đan nhau, đợi cho tâm hoả được làm lạnh xuống dưới, cô liền lấy một cái ly pha lê sạch sẽ, rót một ly bia lạnh cho mình.

Bia dâng lên bòn bọt, chiếm hơn phân nửa ly.

Cô một người không thường uống rượu vội vàng nhấp một ngụm, lập tức bị cồn làm sặc một chút, nên không khỏi lại buông ly xuống.