Chương 32: Cố nhân

Nàng phi thân từ trên đài cao xuống, vượt qua hàng ghế gỗ lim hướng về phía cửa. Một bên chạy, một bên liên tiếp bắn ra mấy viên thuốc, mặt đất bốc khói cuồn cuộn, mọi người lúc này mới kịp phản ứng, lớn tiếng la lên "Bắt lấy nàng ta, bắt lấy nàng ta, đừng để nàng ta chạy mất..."

Nhưng đã không còn kịp, mắt bọn họ đều bị khói bao vây, nhìn không rõ Đông Nam Tây Bắc, nếu ra tay khó tránh nhầm lẫn mà thương tổn nhau. Đợi khi khói đã tản hết, yêu nữ Vương Diêu kia đã biến mất, bọn họ chỉ có thể tức giận lớn tiếng mắng người.

~~~

Kim Dao tìm đến địa điểm đã hẹn cùng Tiểu Thu, Chu Lan.

Nàng băng qua một rừng cây, dọc theo đường mòn tìm tới nơi đã định, mắt thấy một gốc cây nhỏ có buộc vải trắng tức khắc sáng lên: đây là dấu hiệu mà Tiểu Thu và Chu Lan đánh dấu đợi nàng. Xem ra hết thảy đều thuận lợi, bọn người kia không thể đuổi kịp nàng, Tiểu Thu cùng Chu Lan cũng bình an thoát ra, hiện giờ nàng chỉ cần trở về đợi tin tức.

Nàng rẽ sang một hướng khác, đi dọc con đường nhỏ thêm chốc lát. Đường càng đi càng rộng, cây cối cũng nhiều lên, rốt cuộc đi mãi cũng thấy ở dưới một cây đại thụ, Tiểu Thu cùng Chu Lan đang đứng cạnh ba con ngựa chờ nàng.

Tiểu Thu và Chu Lan tuy đã thoát hiểm, nhưng cũng không thể không cảnh giác, sao lại không kiêng kỵ mà tuỳ tiện đứng ở nơi lộ liễu thế này chờ nàng, nếu có người theo dõi thì làm sao đây? May mắn nơi này ít người qua lại, bằng không đã bị chú ý rồi. Nàng nhất định phải nhắc nhở các nàng một phen, thật sự quá bất cẩn.

"Tiểu Thu, Chu Lan, chỗ này không nên ở lâu, mau lên ngựa rời đi."

Vừa nói xong, nàng lập tức cảm thấy không ổn, Tiểu Thu và Chu Lan vẫn không nhúc nhích, Tiểu Thu còn liều mạng đảo mắt, tựa hồ ám chỉ điều gì. Nội tâm nàng cả kinh, lập tức đề phòng xoay người, đồng thời phóng ra ba mũi ám khí.

Ầm... Ầm... Ầm...

Nhưng nàng vẫn chậm bước, người kia dễ dàng lấn thân tiếp được ám khí, thủ pháp nhanh nhẹn điểm trúng huyệt nàng. Nàng chấn động, thầm nghĩ "không xong", rốt cuộc là ai? Là ai có thể tiếp được ám khí của nàng, còn có thể khiến nàng không hay biết mà điểm huyệt?

Một bóng trắng xẹt qua trước mắt nàng, áo bào trắng thêu vân mây thật quen thuộc, là...Văn Lâm Phong!

"Lén dùng ám khí, chung quy không phải hành động đứng đắn." Áo bào trắng vung lên, ba mũi ám khí lần lượt rơi xuống đất. "Vương cô nương, đắc tội." Văn Lâm Phong dạo bước đến trước mặt, ánh mắt nhìn thẳng vào nàng.

Kim Dao cũng nghênh đón ánh mắt của hắn, chính là ánh mắt này ─ thâm sâu, nghiêm túc lại mang theo ôn nhu, từng bao lần đem nàng trói lại. Năm đó nàng lưỡng lự không muốn rời đi cũng là vì chìm đắm trong ánh mắt ôn nhu này.

Mà hiện tại, nét ôn nhu đó tựa hồ nhiều hơn một chút, không còn ẩn nhẫn giấu kín như trước mà đã bộc lộ ra hết, từ khóe mắt đến đuôi mày đều quẩn quanh hơi thở nho nhã. Bề ngoài của hắn vẫn nghiêm túc như vậy, nội tâm lại không giống trước, là cái gì đã thay đổi hắn?

Trước kia hắn cố chấp cứng đầu, bất kể nàng khuyên bảo thế nào cũng không chịu buông bỏ cùng nàng xuống núi. Nhưng hiện giờ hắn lại thay đổi, một người cố chấp như thế đã thay đổi, rời bỏ ngôi chùa gắn bó từ nhỏ, bước vào hồng trần thế tục, trải nghiệm thất tình lục dục, hắn làm vậy có phải là trái với tín ngưỡng nhà Phật của mình không?

Ánh mắt của hắn nhìn nàng mang theo nghi vấn và tìm tòi nghiên cứu, còn có một chút cao hứng. Từ lúc gặp lại, đây là lần đầu Kim Dao nhìn thẳng vào mắt hắn, cả cơ thể và thần kinh đều căng thẳng. Hai năm qua đã xảy ra chuyện gì? Vì sao hắn hoàn tục, vì sao lại thành Sử ký công tử?

Nàng biết hắn xuống núi ít lâu sau khi nàng rời đi, như vậy trong thời gian đó đã xảy ra biến cố. Nhưng không phải hắn nói muốn sống hết đời trong chùa, dốc lòng tu phật sao? Nàng câu dẫn thế nào hắn cũng không dao động, giờ lại làm trái lời thề của mình. Đã như vậy, vì cái gì mà hai năm trước sống chết không nghe nàng, còn nói hận nàng hại hắn phá sắc giới, muốn gϊếŧ nàng!

Huyền Không, thì ra ngươi đối xử với ta như vậy! Ngươi xuống núi là muốn chứng minh cái gì, là muốn chứng minh dù ngươi nguyện ý xuống núi, cũng quyết không phải vì ta?

Kim Dao thở dài, tâm tình trong nháy mắt trở nên mệt mỏi: ngươi lãnh đạm bạc tình với ta, không chỉ quên ta, phụ ta, còn cho rằng ta ngu xuẩn hão huyền.

Nhìn vẻ mặt Kim Dao hết giật mình đến giận dữ, cuối cùng lại biến thành uể oải, Văn Lâm Phong có chút nghi hoặc, thanh âm ôn nhu thuần hậu muốn nói lại thôi: "Vương cô nương, ngươi..."

Có thể là nàng suy nghĩ nhiều. Có lẽ Huyền Không đã sớm quên nàng, hắn hoàn tục xuống núi là vì nguyên do khác, không liên quan đến nàng.

Nàng tu luyện trăm năm, vất vả mới hóa thành hình người, mặc dù không khác người thường, nhưng chung quy vẫn chỉ là yêu; muốn ở bên người thường có lẽ chỉ là vọng tưởng. Tất cả như châm chọc nàng, cười nhạo nàng, một tiểu yêu nhỏ bé lại muốn trải nghiệm tình ái nhân gian, kết cục thể xác và tinh thần đều tổn thương.

Cái gì là yêu? Nàng không hiểu.

Nàng hận hắn, thật sự hận hắn!

Nàng muốn trả lại hết thống khổ này cho hắn!

Im lặng rất lâu, Kim Dao và Văn Lâm Phong nhìn thẳng vào mắt nhau, ánh mắt xoáy sâu vào lòng đối phương. Văn Lâm Phong không biết có phải ảo giác của mình không, hắn cảm thấy Vương Diêu dường như tràn ngập địch ý với mình.

"Văn Lâm Phong... Văn Lâm Phong..." Kim Dao nhẹ nhàng mặc niệm tên hắn, trong lòng dấy lên ngọn lửa căm ghét.

"Cô nương nhìn thấy ta, dường như không bất ngờ lắm?" Văn Lâm Phong hỏi.

"Thật bất ngờ, nhưng cũng nằm trong dự đoán."

"A, xin được chỉ giáo?"

"Phát hiện ngươi biến mất, ta đã linh cảm rằng ngươi sẽ tìm cách ngăn cản ta, đây là trong dự liệu; ngoài ý muốn chính là, ta còn nghĩ Sử công tử ngươi chỉ là cái hư danh được tâng bốc quá đà, không ngờ ngươi quả thật thông minh, cuối cùng ta vẫn bị ngươi bắt được."

"Cô nương đánh giá cao tại hạ như vậy, ta nên tự hào hay nên hổ thẹn đây?"

Kim Dao mặt không đổi sắc nói: "Tùy Văn Phong công tử. Ngươi thấy tự hào thì nên tự hào, ngươi nói đáng xấu hổ thì đáng xấu hổ."

Văn Lâm Phong thú vị đánh giá nàng. Đối với một nữ nhân mà nói, diện mạo của nàng không phải xinh đẹp, nhưng khí chất thần thái lại không tầm thường, lai lịch chắc chắn đặc biệt. Hắn suy nghĩ chốc lát, hỏi: "Vì sao ngươi phải náo loạn đại lễ của Phó Bằng? Mục đích là gì?"

"Văn Phong công tử hỏi thật thẳng thắn, ta đây cũng đáp thẳng. Ta chẳng qua chỉ nhận ủy thác của người khác làm việc."

"Là người nào?"

Kim Dao cười nói: "Công tử nên biết, ta sẽ không nói."

"Ta biết cô nương sẽ không nói, nhưng ta còn ôm một tia hy vọng, cần hỏi một câu nữa." Vương Diêu này thật sự rất kỳ quái, không phải vì những việc nàng làm, mà bởi vì nàng cho hắn một loại cảm giác quen thuộc, giống như đã từng quen biết, nhưng lại nghĩ không ra.

"Tên thật của ngươi là gì?"

"Văn Phong công tử trực tiếp hỏi tính danh của một cô nương như vậy, sợ là quá mức càn rỡ, thật sự không thích hợp. Hơn nữa công tử thấy ta sẽ nói tên thật cho ngươi biết sao?" Kim Dao nâng mi, nhịn không được trào phúng: "Hòa thượng không phải tránh xa nữ sắc sao? Tại sao lại thay đổi vậy? Hỏi trắng ra danh tính nữ tử, không sợ phạm phải sắc giới nhà Phật ư?"

Văn Lâm Phong sửng sốt, con ngươi tràn ngập ý lạnh, nhưng chỉ trong nháy mắt hắn lập tức khôi phục sắc mặt, nhướng mày nói: "A, cô nương lại biết ta từng là đệ tử nhà Phật, xem ra đã tìm hiểu về tại hạ kĩ càng."

"Thực không dám giấu, tại hạ đã hoàn tục, hiện chỉ là phàm phu tục tử trong trần thế, thanh quy giới luật lúc trước không cần tiếp tục tuân thủ, chỉ cần trong lòng có Phật, giữ chút tín niệm là được, không cần quá mức chấp nhất." Ngữ khí của hắn cực kỳ tự nhiên.

"Hỗn đản..." Kim Dao nghe xong nổi giận, nhỏ giọng mắng ra.

"Cô nương, ngươi nói gì?" Văn Lâm Phong hơi chấn động.

"... Ta, ta nói công tử thật phóng khoáng, suy nghĩ thông suốt như vậy..."

Thần sắc Văn Lâm Phong đột nhiên có chút ảm đạm: "Thông suốt hay không chỉ có bản thân biết, nhân sinh trên đời luôn có những chuyện khó buông, ruột gan rối bời, chỉ có thể cất giấu trong lòng."

Khó buông, ruột gan rối bời, cất giấu trong lòng? Là chuyện gì làm cho hắn đến nỗi này? Nàng thực muốn biết. Kim Dao thử nói: "Người khí phách như Văn Phong công tử đây cũng có chuyện không bỏ xuống được sao?"

"Tất nhiên là có, phàm là người đều sẽ có, mặc kệ hắn là ai, mặc kệ hắn là kẻ nào..." Ánh mắt của hắn có chút mơ hồ, giống như đang nghĩ về chuyện gì xa xôi.

"Thì ra là vậy, ta còn tưởng Văn Phong công tử tiêu sái tự tại, không ngờ cũng có chấp niệm, chỉ là...không biết là người nào chuyện gì, lại làm Văn Phong công tử lo nghĩ như thế?" Kim Dao thận trọng hỏi.

"Vương cô nương thực muốn biết?" Văn Lâm Phong nhìn nàng một cái.

Kim Dao cười yếu ớt: "Chỉ là tò mò, nếu công tử không tiện, tiểu nữ cũng không hỏi nhiều, là ta quá phận rồi."

"Là một vị cô nương." Văn Lâm Phong đột nhiên buột miệng nói ra.

Lời nói xong chính hắn cũng giật mình. Hai năm qua, hắn đã đem tâm tư của mình giấu thật sâu, một số việc ngay cả huynh đệ tốt Đỗ Vân Hạc cũng không biết, vậy mà giờ khắc này lại bất tri bất giác nói ra lòng mình với Vương cô nương.

"Cô nương?" Kim Dao thì thầm lặp lại. Cô nương? Cô nương nào? Hắn vì vị cô nương nào mà nóng ruột nóng gan đến vậy? Không phải hắn kiêng kị nữ sắc sao?

Kim Dao đột nhiên không thoải mái, trong lòng sinh ra một cỗ lửa giận không tên. Thứ mình không có được, dựa vào cái gì người khác lại có! Cô nương kia đến tột cùng là nữ nhân như thế nào mới có thể khiến Văn Lâm Phong nhớ mãi không quên như thế.

"Vương cô nương, chúng ta nói quá xa rồi, kỳ thật lần này ta bắt ngươi lại chỉ vì muốn tra rõ sự tình, mong cô nương có thể nói thật."

Kim Dao thu liễm tâm tình, vững vàng nói: "Nói vậy, công tử muốn đem ta giao cho nhân sĩ võ lâm sao?"

"Nếu cô nương không có ác ý, tại hạ sẽ thả ngươi đi."

"Ta đương nhiên không có ác ý, ta cũng không tổn hại kẻ nào." Nàng chỉ cố ý mà thôi.

"Ngươi thật sự không tổn hại đến ai ư. Nhưng ngươi có biết, chỉ vì mấy câu của ngươi mà cả võ lâm sắp lâm vào đại họa?"

Nàng đương nhiên biết, bởi vì biết nên mới cố ý làm vậy.

"Tiểu nữ đầu óc nông cạn, nói năng tuỳ tiện, không cẩn thận gây họa, trong lòng thật sự hổ thẹn không thôi..." Ngữ khí hổ thẹn, trên mặt lại không có vẻ gì xấu hổ.

Văn Lâm Phong nhìn con ngươi nàng lóe ra tia giảo hoạt, biết nàng không thành thật. Cùng với những việc nàng đã làm hôm nay, hắn tin rằng nàng đến đây có toan tính, muốn từ miệng nàng hỏi ra nguyên nhân e là sẽ khó.

"Thứ cho tại hạ mạo muội lần nữa, xin hỏi danh xưng cô nương là gì?"

"Vì sao Văn Phong công tử lại hứng thú với tên của ta như vậy? Hỏi lại lần nữa, chẳng lẽ là... động tâm với tiểu nữ rồi sao?" Kim Dao nâng mày.

Văn Lâm Phong coi thường nói: "Cô nương chớ hiểu lầm."

"Ra là ta hiểu lầm a..." Thanh âm của Kim Dao tràn ngập hài hước. Hắn có thể tiếp nhận nữ nhân khác, vì cái gì không thể tiếp nhận nàng? Bởi vì nàng không phải người?

"Được rồi, ta cho ngươi biết tên thật của ta, ta họ Đừng, tên là Hỏi, ta gọi là Đừng Hỏi."

Đừng hỏi? Thần sắc Văn Lâm Phong sa sầm: "Xem ra cô nương không muốn thành thật."

"Văn Phong công tử, ta không muốn rước thêm phiền toái, nếu để ngươi biết tính danh, chắc chắn sẽ tra được thân phận của ta, sau này tìm tới cửa, ta không đối phó nổi. Để ta rời đi, từ nay về sau không gặp lại nữa."

Văn Lâm Phong tiến lên từng bước, cúi đầu nhìn nàng: "Nếu ta khăng khăng phải biết?"

"Nếu như vậy, ta đành phải thành khẩn rồi, ai bảo ta bị công tử bắt được... Kỳ thật tiểu nữ ngoài tên Vương Diêu ra còn có rất nhiều tên, ví dụ như cái gì Hoa Như Mộng a, Liễu Ngôi Sao a, Lưu Nhỏ và Dài nha, cái gì Phụng Tiên nha, còn có..."

"Đủ rồi." Văn Lâm Phong hít sâu, bất đắc dĩ cắt đứt lời của nàng. Nàng không muốn nói, có tiếp tục bức ép cũng vô dụng, sau này chỉ còn cách bỏ ra chút công sức truy xét. "Cô nương không muốn nói, tại hạ cũng không tiếp tục ép buộc, mong cô nương sau này..."

Văn Lâm Phong đột nhiên dừng lại, hắn nghiêng tai lắng nghe, trong rừng dội lên một trận thanh âm dồn dập, Kim Dao cùng lúc cũng cảm nhận được sự khác thường: có người đuổi tới!

Hai người quay mặt lại nhìn nhau, Kim Dao chờ mong nhìn Văn Lâm Phong, Văn Lâm Phong cũng nhìn nàng. Hắn biết, nếu Vương Diêu rơi vào tay người khác, chỉ sợ khó thoát thân, nàng là manh mối trọng yếu, chỉ có thể thả nàng đi, mình mới có thể tiếp tục truy xét.

Kim Dao đánh cược, cược hắn sẽ thả mình; bằng không, nàng thà chết trong tay hắn, cũng quyết không rơi vào tay đám nhân sĩ ra vẻ đạo mạo kia.

Cuối cùng Văn Lâm Phong cũng vung tay lên giải huyệt cho Kim Dao, quay lưng đi, nói: "Xin cô nương đi nhanh cho."

Kim Dao xoa nhẹ hơi bị điểm huyệt, khẽ cười nói: "Văn Phong công tử quả nhiên là giữ chữ tín, tiểu nữ cảm kích vô cùng."

"Nếu sau này cô nương tiếp tục làm những việc như vậy, ta sẽ không dễ dãi nữa đâu, mong cô nương suy nghĩ trước khi hành động." Câu nói sau cùng, ngữ khí rất nặng.

Kim Dao giải huyệt Tiểu Thu cùng Chu Lan, nhanh chóng lên ngựa, nàng nhìn thân ảnh cao lớn mặc áo bào trắng đưa lưng về phía mình, lười nhác nói: "Lời Văn Phong công tử tiểu nữ đã nhớ, từ nay về sau sẽ thận trọng."

"Vương Diêu cô nương, chuyện chúng ta còn chưa xong, ngày sau tất sẽ còn gặp, hôm nay coi như cô nương thiếu tại hạ một ân tình, mong cô nương nhớ cho."

Kim Dao nhíu mày, không ngờ Văn Lâm Phong lại là người chủ động đòi hỏi ân tình như vậy. Huyền Không trước kia tuyệt đối sẽ không như vậy. Mà theo nàng biết thì Văn Phong công tử của Vạn Thanh Sơn trang cũng không phải người so đo tính toán, chẳng lẽ hắn có ý đồ khác?

"Cô nương, sau này còn gặp."

Nghe lời này, Kim Dao lại liếc hắn một cái, trong lòng khẩn trương bất an, Văn Lâm Phong của hôm nay có chút khác lạ so với trước kia. Lời hắn nói mang ý vị sâu xa khó nắm bắt, nàng không đoán được hắn muốn làm gì?

"Tiểu Thu, Chu Lan, chúng ta đi! Giá..."

"Giá!"

Tiếng vó ngựa càng lúc càng xa, Văn Lâm Phong rốt cuộc xoay người lại, nhìn theo hướng các nàng rời đi như suy nghĩ gì. Trong tay hắn cầm một vật xanh biếc, đây là trâm ngọc cài tóc của Vương Diêu rớt ra. Trâm ngọc tinh xảo, có thể nhìn ra giá trị xa xỉ, đây là đầu mối duy nhất hắn có. Càng là vật quý, lai lịch càng dễ tra.

Như vậy, hết thảy bắt đầu điều tra từ trâm ngọc này.