Chương 31: Kế hoạch rút lui

"Cô nương, đừng làm bậy, hôm nay có ta ở đây, quyết sẽ không để nghi thức bị phá hư." Văn Lâm Phong hạ giọng cảnh cáo.

Trong lòng Kim Dao kinh hãi, vừa rồi có lẽ hắn đã nghe được lời Chu Lan, biết nàng là nữ phẫn nam, cũng biết các nàng đến đây có toan tính, chỉ có thể trách mình nhất thời lơ là. Hai năm qua không biết võ công của hắn tiến triển thế nào? Nếu hắn ngăn cản, sự tình sẽ càng phức tạp.

Kim Dao đột nhiên càng thêm hận hắn, hết thảy hôm nay của nàng đều vì hắn mà ra, mà hắn lại có thể ung dung thanh thản như vậy, tiêu sái tự tại, cần danh có danh, cần lợi có lợi, thứ người khác theo đuổi cả đời hắn đều dễ dàng có được.

Ông trời không công bằng, đem mọi thứ tốt nhất, hoàn mỹ nhất đều cho hắn, mà những gì cho nàng chỉ là một thân xác yếu ớt, còn có cõi lòng tràn ngập thống khổ.

Nàng đột nhiên có một loại xúc động, muốn đem hết thảy nói ra, muốn nói cho hắn biết nàng là ai, muốn hỏi hắn còn nhớ rõ nàng không, sau đó lớn tiếng quở trách hắn, vì hắn mà hai năm qua nàng phải chịu ủy khuất...

Phương pháp trả thù đơn giản nhất là gϊếŧ hắn, nhưng nàng phát hiện mình không đủ nhẫn tâm. Gϊếŧ không được hắn, lòng tràn đầy oán hận lại không thể phát tiết. Nếu không tìm được cách phát tiết ra, nàng sẽ vĩnh viễn ôm hận mà sống.

Kim Dao đột nhiên nghênh đón ánh mắt Văn Lâm Phong, nhìn thẳng vào mắt hắn, nước trong mắt lưu chuyển, sóng mắt mơ hồ, bất tri bất giác khiến Văn Lâm Phong ngây người buông lỏng tay.

Đợi Văn Lâm Phong khôi phục tinh thần thì Kim Dao đã xông lên đài cao, đạp đổ thau nước.

Nhân sĩ võ lâm kinh hãi, Phó Bằng cũng kinh ngạc khó hiểu: "Vương thiếu hiệp, thế này là sao?"

"Phó tiền bối, thực xin lỗi, vừa rồi vãn bối nói dối, ta không phải đệ tử Quỳnh Hoa phái. Quỳnh Hoa phái là môn phái nào, ta cũng như các ngươi đều không biết, bởi nó vốn chưa từng tồn tại."

Phó Bằng cả kinh, có một dự cảm không lành: "Ngươi rốt cuộc là ai?"

"Ta?" Kim Dao đột nhiên cười dễ thương, chậm rãi lấy ra từ trong tay áo ra một bông tai tròn bằng bạc, mặt trên khắc trăng tròn cùng vân mây, trong lúc mọi người còn kinh ngạc, đem bông tai tao nhã đeo lên tai trái.

"Ngươi, ngươi là người Thánh Nguyệt giáo!" Phó Bằng lui về sau từng bước, khϊếp sợ tột cùng.

Các nhân sĩ võ lâm dưới đài cũng kinh hoảng không thôi: "Ma giáo ba mươi năm trước không phải đã bị tiêu diệt sao?"

"Chẳng lẽ còn có cá lọt lưới?"

"Hắn muốn tìm Phó tiền bối báo thù, bởi vì ba mươi năm trước là ngài ấy dẫn chúng ta đi diệt trừ ma giáo."

"Bất luận mục đích của hắn là gì, chỉ cần là người của Ma giáo, quyết không thể tha."

"..."

Kim Dao chỉ cười nghe nhân sĩ võ lâm phê phán nàng, giống như hết thảy không liên quan đến mình. Cuối cùng, nàng nhìn Phó Bằng nói: "Ngươi nợ giáo chủ của chúng ta ân tình, ta sẽ không đòi ngươi , hôm nay ta tới chỉ để đòi lại đồ vật này, thánh vật của Thánh Nguyệt giáo chúng ta ── kiếm Cảnh Tinh Nguyệt."

Lời vừa nói ra, mọi người đột nhiên yên tĩnh, tất cả mở to mắt nhìn Kim Dao, có vài người kích động đứng cả lên.

"Thứ ngươi nói chính là thần vật trong truyền thuyết ─ Cảnh Tinh Nguyệt kiếm?" chưởng môn Long Môn phái hỏi.

"Đúng."

"Nói hưu nói vượn, Cảnh Tinh Nguyệt từ bốn mươi năm trước đã bị tiêu hủy, sao có thể ở trong tay Phó tiền bối?" Hoa môn thế gia Hoa Duệ Bách nói.

"Có phải hay không bản thân hắn rõ nhất." Kim Dao khoanh tay ôm ngực, dương dương tự đắc. Chỉ cần những người này nghi ngờ, Phó Bằng đừng hòng rút lui khỏi giang hồ.

Lúc này Đỗ Vân Hạc đứng lên, tiêu sái đi lên đài cao, nói to: "Chương mười hai sử sách giang hồ có ghi lại, Cảnh Tinh Nguyệt kiếm đã thất lạc, có lẽ là do giáo chủ Thánh Nguyệt giáo đoạt đi, sau khi hắn chết Cảnh Tinh Nguyệt kiếm cũng biến mất, ngươi dựa vào cái gì nói kiếm ở trong tay Phó Bằng?"

Đỗ Vân Hạc cảm thấy hứng thú với vị Vương Diêu công tử này, hắn chỉ sợ thiên hạ không loạn, sớm đã cảm thấy đại lễ hôm nay thật tẻ nhạt. Có người đến gây chuyện cũng tốt, để cho hắn nhân cơ hội khoe khoang, nếu không thật có lỗi với chính mình.

"Vân Hạc công tử nói nhất định đúng."

"Vân Hạc công tử đọc nhiều sử sách, không ai rõ ràng hơn hắn."

"Ngươi dựa vào cái gì nói Cảnh Tinh Nguyệt kiếm ở trong tay Phó tiền bối?"

"Mau đưa ra chứng cớ."

"..."

Kim Dao cười cười, mắt mắt lạnh lẽo nhìn đám nhân sĩ, nàng biết rõ bọn hắn đang nghĩ gì. Trong chốn võ lâm có ai không muốn có được Cảnh Tinh Nguyệt kiếm? Nàng muốn khơi mào lòng tham của bọn hắn, chỉ cần bọn hắn ôm lòng nghi kỵ với Phó Bằng, Phó Bằng đừng hòng yên ổn rút lui.

"Đúng vậy, Vân Hạc công tử là người viết sử, lời hắn nói tuyệt đối không thể bịa đặt." Kim Dao lớn tiếng gật đầu.

"Nhưng mà..." Nàng đột nhiên ngừng lại, "Các ngươi có nghĩ tới không? Hắn cũng chỉ là người chép sử, sự thật thế nào có thể người trong cuộc không muốn để người ngoài biết?"

"Chốn võ lâm có nhiều bí mật, chưa chắc đều được ghi vào sử sách. Đã là bí mật thì vĩnh viễn không để người khác biết, tựa như quặng sắt bị chôn sâu trong lòng đất..."

Kim Dao hướng về phía Đỗ Vân Hạc đang mở trừng hai mắt: "Vân Hạc công tử, ngươi xem ta nói đúng không?"

Đỗ Vân Hạc thất thần, sau đó gượng gạo gật đầu, cuối cùng gượng gạo mỉm cười đồng ý. Mỗi lời Vương Diêu công tử nói đều khảm vào tim hắn, hắn không phải là không hiểu lời nàng?

Kim Dao liếc mắt đã hiểu rõ tâm tư Đỗ Vân Hạc, đột nhiên lớn tiếng nói: "Các ngươi chẳng lẽ không thấy kỳ quái sao? Năm đó Phó Bằng mới hai mươi lăm tuổi, còn trẻ, kinh nghiệm nông, sao có thể mang theo các ngươi dễ dàng chiếm đánh Đoạn Thiên Nhai trong một đêm? Còn nhanh chóng đánh bại cả giáo chủ ma giáo?"

Ánh mắt nàng quét qua đám người bên dưới, "Các ngươi phải biết rằng, cơ quan ngầm của Đoạn Thiên Nhai nhiều vô vàn, cạm bẫy khắp nơi, người trong ma giáo còn cần cẩn thận, huống chi là ngoại lai các ngươi? Chẳng lẽ các ngươi thật sự may mắn như vậy, dọc đường đi đều không mắc phải cạm bẫy?... Hoặc là, sớm có người biết được cách bố trí cơ quan ngầm ở Đoạn Thiên Nhai, mang bọn ngươi lên núi thuận lợi? Trong Thánh Nguyệt giáo chỉ có ba người biết toàn bộ sơ đồ cơ quan ngầm."

Mọi người càng nghe càng kinh hãi, có vài người đã nắm chặt nắm tay. Nghi ngờ mọc lên như nấm, vẻ mặt mọi người bắt đầu dao động, biểu tình phẫn nộ.

"Ngươi rốt cuộc muốn nói gì?" Có người hỏi.

"Ha ha, " Kim Dao cười hai tiếng, "Chân tướng kỳ thật rất đơn giản, thông minh như các ngươi, chẳng lẽ ngay cả chuyện đơn giản như vậy cũng đoán không ra?"

"Ý của ngươi là, Phó tiền bối...hắn cùng ma giáo cấu kết..."

"Cấu kết hay không không thể nói rõ, chỉ có thể nói là trao đổi lợi ích. Ngươi nói có phải không, Phó Bằng tiền bối?" Kim Dao khıêυ khí©h liếc Phó Bằng một cái.

Phó Bằng nãy giờ không nói gì, sắc mặt xanh mét, nắm tay nắm thật chặt.

Mọi người bắt đầu ồn ào như ong vỡ tổ, lời của nàng đã phá vỡ hình tượng của Phó Bằng trong lòng họ, cũng phá vỡ những gì bọn họ tin tưởng trước nay.

Đỗ Vân Hạc cũng có chút ngoài ý muốn, nếu Vương Diêu nói thật, chỉ sợ võ lâm sẽ lại có một trận gió tanh mưa máu , hắn nói: "Vương Diêu công tử, ngươi vẫn chưa trả lời ta, ngươi có chứng cớ gì nói Cảnh Tinh Nguyệt kiếm ở trong tay Phó tiền bối, nếu ngươi chỉ nói bậy, muốn gán tội cho người khác, đừng trách ta không tha cho ngươi, toàn bộ nhân sĩ võ lâm ở đây cũng sẽ không tha cho ngươi."

Kim Dao bắt đầu nghĩ đến việc làm cách nào thoát thân, nàng nhướng mày nói: "Chứng cớ ở ngay trong tay Phó Bằng a. Năm đó hắn đánh bại giáo chủ tiền nhiệm của bọn ta, lấy đi Cảnh Tinh Nguyệt kiếm, chuyện này chúng ta đều biết, là vì nguyên do khó nói mà không thể lập tức đoạt lại, nếu không sao có thể để Cảnh Tinh Nguyệt kiếm ở trong tay hắn nhiều năm như vậy."

"Phó tiền bối, nàng, nàng nói có thật không?" Có tiếng người khẽ run.

"Phó trang chủ, ngươi thực sự cùng ma giáo...cấu kết?" Có người ngữ khí nghi ngờ.

"Phó huynh, ngươi thật sự cầm Cảnh Tinh Nguyệt kiếm?"

"Phó Bằng, ngươi..."

Mọi người bắt đầu không nhẫn nhịn nổi, những người này trong lòng đều có quỷ, bọn hắn luôn âm thầm ghen tỵ Phó Bằng, có người lại luôn muốn có được Cảnh Tinh Nguyệt kiếm. Bọn hắn quát lớn: "Phó Bằng, thì ra ngươi là nguỵ quân tử, uổng cho chúng ta tín nhiệm ngươi như vậy, ngươi lại âm thầm cấu kết cùng ma giáo."

"Phó Bằng, ngươi không xứng làm minh chủ võ lâm, ngươi làm ô nhục danh xưng này, sỉ nhục cả võ lâm..."

"Không biết liêm sỉ, lừa chúng ta lâu như vậy, Phó Bằng, hôm nay ngươi nhất định phải nói rõ ràng, nếu không Long Môn phái ta sẽ không bỏ qua cho ngươi."

"Phó Bằng, mau đem Cảnh Tinh Nguyệt kiếm giao ra, nếu không đừng hòng rút lui khỏi giang hồ, Tung Dương phái chúng ta tuyệt đối không tha cho ngươi."

"Giao Cảnh Tinh Nguyệt kiếm ra đây..."

Nàng đã ngửi được mùi thuốc súng nồng đậm, như vậy có thể thành công rút lui. Nhìn xuống Tiểu Thu cùng Chu Lan dưới đài, chỉ một ánh mắt, hai người hiểu được ám thị, tức khắc gật đầu, lén lút lui ra khỏi đám người.

Nhìn đám người gọi là nhân sĩ chính phái dưới đài này, Kim Dao thở dài một hơi, lại nhìn Phó Bằng, hắn đã gấp đến độ đầu đầy mồ hôi, những lời giải thích của hắn, mọi người vốn không nghe vào, hắn bây giờ khổ không nói nên lời, trăm miệng cũng khó bao biện.

Lúc này, Kim Dao chợt có chút tò mò, nhịn không được quay sang nhìn thoáng qua vị trí Văn Lâm Phong, lúc quan trọng thế này hắn không nói một câu, không biết đang nghĩ gì? Thế nhưng nàng lập tức phát hiện hắn vẫn nhìn chằm chằm không rời mình, Kim Dao sững sờ, trái tim đột nhiên "bang" một tiếng, trên mặt khô nóng, vội vàng kích động tránh né ánh mắt kia.

Trên hội trường lớn, đám người đang nhao nhao phẫn nộ, đột nhiên một cỗ sát khí cường đại tuôn ra, một ám khí bắn tới, hướng thẳng phía Kim Dao, Kim Dao không tránh, lập tức bị ám khí bắn trúng.

Tất cả mọi người ngây dại, đó là một mũi tên nhỏ làm bằng bạc, bắn xuyên qua Kim Dao, găm lên ván gỗ sơn đỏ. Cả mái tóc đen của nàng bị bắn xoã tung. Vương Diêu tự xưng là yêu nhân của ma giáo này, không ngờ là nữ.

~~

"Ai dạy ngươi ở đây mạo danh Thánh Nguyệt giáo hồ ngôn loạn ngữ?" Một giọng nữ lạnh như băng truyền đến.

Mọi người nhìn lại, trông thấy bảy nữ nhân ăn mặc vô cùng diễm lệ, chẳng biết lúc nào đã xuất hiện trên hội trường, tai trái các nàng đều đeo bông tai tròn bằng bạc.

"Các ngươi là người phương nào?" Mọi người hô to, nhưng khi thấy bông tai thì trong lòng đã có đáp án.

Kim Dao có chút trở tay không kịp, nàng vốn đã sắp khống chế được cục diện, chuẩn bị an toàn rời đi, hiện tại lại đột nhiên nhiều thêm một "Trình Giảo Kim".

Đúng vậy, các nữ nhân này mới là diễn viên chính của ngày hôm nay, các nàng mới chân chính là người của Thánh Nguyệt giáo. Nhưng ban nãy nàng tưởng rằng bọn họ sẽ không đến, bất đắc dĩ giả mạo làm càn.

Nữ nhân đi đầu nhìn Kim Dao lạnh lùng nói: "Quả nhiên là con nhóc. Tiểu yêu nữ, lá gan ngươi không nhỏ, lại dám giả mạo bọn ta làm xằng làm bậy, ngươi không muốn sống nữa sao?"

Mọi người nghe được lời này cả kinh, chẳng lẽ Vương Diêu không phải người của Ma giáo, lời nàng vừa nói chẳng lẽ là nói dối? Nàng rốt cuộc có mục đích gì?

Nữ nhân đi đầu hung tợn trừng mắt nhìn Kim Dao một cái, vậy nhưng lại buông tha nàng, xoay người đi đến trước mặt Phó Bằng, lớn tiếng nói: "Nợ lúc trước chưa thanh toán xong, ngươi dám rửa tay gác kiếm sao? Dù ngươi có chạy trốn tới chân trời góc biển, Thánh Nguyệt giáo chúng ta cũng không bỏ qua cho ngươi. Phó Bằng, nhanh giao thánh vật của bổn giáo ─ Cảnh Tinh Nguyệt kiếm ra đây, nếu không chỉ có đường chết."

"Cảnh Tinh Nguyệt kiếm không ở chỗ ta, làm sao giao cho các ngươi?" Phó Bằng bất đắc dĩ vô cùng.

Kim Dao thở phào nhẹ nhõm, diễn viên rốt cuộc đã lên sân khấu, thế thân đến nàng cũng có thể an tâm rồi. Chỉ cần có các nàng ở đây, Phó Bằng sẽ không thể tiến hành rửa tay "thau vàng", huống hồ lòng dạ nhân sĩ võ lâm đã không còn như trước, sẽ không để Phó Bằng như ý.

Nàng rốt cuộc có thể rời đi, chỉ cần một ngày Phó Bằng còn không giao ra được Cảnh Tinh Nguyệt kiếm thì vĩnh viễn không thể thoát khỏi cục diện phân tranh này.

Không biết Văn Lâm Phong lúc này còn nhìn nàng không? Nàng đột nhiên muốn biết. Kim Dao hơi nghiêng người, làm bộ lơ đãng nhìn lướt qua hướng kia, trong lòng có chút kinh ngạc, Văn Lâm Phong thế nhưng đã không còn ở đây; tiếp tục nhìn lướt qua, Đỗ Vân Hạc vẫn đứng đây.

Thời khắc trọng yếu như thế, Văn Lâm Phong sẽ đi đâu?