Chương 33: Theo dấu trâm ngọc tìm người

Chỉ chốc lát sau, đại đội nhân mã đã vọt tới.

"Văn Phong công tử, có bắt được yêu nữ kia không?" Mọi người vội vàng hỏi.

"Đáng tiếc, Văn Phong đuổi tới thì nàng đã chạy xa." Văn Lâm Phong trấn tĩnh trả lời.

"Văn Phong công tử có biết Vương Diêu là ai không?" Một thân ảnh tiến đến gần hắn, nhẹ giọng hỏi. Là nữ nhi Phó Băng Hương của Phó Bằng, không ngờ nàng cũng theo tới đây.

Hắn trả lời: "Hành tung của nàng bí hiểm, tại hạ cũng không biết là người phương nào?"

"Ngay cả Văn Phong công tử cũng không biết, nữ nhân kia nhất định không phải người lương thiện." Ánh mắt Phó Băng Hương kiên nghị cùng tiếc hận nói, "Hôm nay đều tại những lời của ả hại cha ta trở thành mục tiêu công kích, để ta biết ả ở đâu nhất định sẽ gϊếŧ không tha, rửa sạch oan ức cho phụ thân."

Văn Lâm Phong có chút bất ngờ lại kì quái, nhìn không ra một vị cô nương thanh thuần như này mà tâm địa lại dữ dội không kém gì nam nhân.

"Chân tướng vẫn chưa tra rõ, Phó cô nương xin bình tĩnh trước chớ nóng nảy, nếu Vương Diêu quả thật có ý vu cáo hãm hại Phó trang chủ, tất sẽ có người bắt nàng trả giá. Chuyện quan trọng trước mắt là bình ổn lại đại hội lần này."

Phó Băng Hương nói xong liền giật mình bản thân lỡ lời. Nàng đã sớm nghe tiếng Văn Lâm Phong, hôm nay được gặp trực tiếp lại càng bất ngờ. Lúc trước được phụ thân dẫn tới cảm ơn hắn, tâm hồn thiếu nữ sớm đã sa ngã. Nàng không nên ăn nói như vậy, không nên thể hiện hận thù trước mặt Văn Lâm Phong, làm tổn hại ấn tượng của hắn về mình.

"Văn Phong công tử nói đúng. Nhưng nếu đây là vô ý thì vẫn là họa từ lời mà ra, phụ thân ta vô tội lại phải chịu oan? Trong võ lâm sớm đã có nhiều người không vừa mắt với phụ thân, hiện giờ chẳng phải được dịp thừa nước đυ.c thả câu? Phụ thân ta sợ là khó mà thoát ra được liên quan, khó mà giải thích rõ ràng..." Phó Băng Hương bi thiết nói xong, vành mắt bất tri bất giác tràn đầy nước mắt.

"Phó cô nương, cây ngay không sợ chết đứng, chỉ cần Phó trang chủ trong sạch, người võ lâm chắc chắn sẽ trả lại công bằng cho hắn, huống chi Vạn Thanh Sơn trang cũng sẽ không thờ ơ đứng nhìn."

"Văn Phong công tử nói vậy, Băng Hương liền yên tâm, đa tạ công tử tương trợ, sau này... Băng Hương nguyện làm nô tỳ đi theo công tử." Phó Băng Hương nhẹ nhàng cúi đầu, giữa đầu mày lộ ra tình ý.

Văn Lâm Phong nhìn Phó Băng Hương như vậy cũng ít nhiều hiểu ra tâm ý của nàng, hắn không thể cự tuyệt thẳng, chỉ có thể lặng lẽ giữ khoảng cách. Văn Lâm Phong chắp tay thi lễ: "Phó cô nương khách khí, giữ gìn chính nghĩa võ lâm là việc kẻ nào cũng nên làm."

~~~

Ba ngày sau, Vạn Thanh Sơn trang.

Đỗ Vân Hạc chuyên chú nghiên cứu hình xà trên trâm ngọc, thi thoảng lại tán thưởng: "Tốt, tốt, tốt... Thật là đồ thượng hạng, thượng hạng a..."

Ngồi đối diện hắn - Văn Lâm Phong, đang nhàn nhã uống rượu, thi thoảng lại quan sát phản ứng của Đỗ Vân Hạc.

"Đây chính là ngọc phỉ thúy thượng đẳng, trần đời này ta có gặp qua vài lần, ngươi nhìn ánh sáng này, chất liệu này, không có mấy vạn lượng hoàng kim tuyệt đối không thể mua được." Đỗ Vân Hạc kinh diễm tán thưởng

Nói như vậy, gia thế Vương Diêu hẳn là rất lớn, một cây ngọc trâm đã có giá trị vạn lượng hoàng kim, người thường khó có thể có được.

"Có thể tra được ở đâu không?" Văn Lâm Phong hỏi.

"Có thể, càng là vật quý, càng dễ tìm ra dấu vết." Đỗ Vân Hạc cầm trâm ngọc, thỉnh thoảng lại đánh nhẹ nghe âm thanh, đem nó soi dưới ánh mặt trời quan sát, yêu thích không buông tay.

Hắn cầm trâm ngọc nói với Văn Lâm Phong: "Ngươi xem, phỉ thúy vốn là đồ thượng hạng, sắc xanh tươi trong, đều màu; không có lấy một tạp chất hay vết rạn; sờ vào trơn mượt mát lạnh. Ta đoán đây là ngọc cổ ngàn năm."

"Sau đó thì sao?"

"Sau đó..." Hiếm có dịp thể hiện trước mặt Văn Lâm Phong, Đỗ Vân Hạc hắng giọng một cái, làm như thật nói, "Rất ít người có thể điêu khắc kì công như vậy, hoa văn thân rắn đều cực kỳ tinh tế, mỗi vết dao khắc như được mài nhỏ. Bởi vậy, ta dám chắc... trâm ngọc này được đặc biệt làm riêng."

Xem ra Vương Diêu thật sự không đơn giản, ngày đó nàng một thân áo bào trắng, khoác áo xanh so với người thường cũng nổi bật khó sánh bằng.

"Vương Diêu thân phận thế nào mà lại cài trâm ngọc quý vậy, nàng gây họa ở Phó gia trang rốt cuộc là muốn gì? Ai... Ta đoán không ra?" Đỗ Vân Hạc một bộ suy tư, "Văn Lâm Phong, ngươi nghĩ thế nào?"

"Ta cũng không biết."

"Ngay cả ngươi mà cũng không biết, chẳng lẽ Vương Diêu này chui ra từ tảng đá? Thật là khó nghĩ a..." Ngữ khí Đỗ Vân Hạc uể oải nhưng có chút đắc ý.

Văn Lâm Phong liếc mắt xem xét hắn: "Xem ra ngươi đã có cách."

"Văn Phong công tử sao mà thông minh như vậy! Ngươi đúng là mắt sáng như đuốc, nhìn rõ lòng người, liếc mắt một cái liền biết ý ta." Hiếm khi Văn Lâm Phong phải nhờ vả hắn, không nhân cơ hội trêu đùa thì thật có lỗi với chính mình.

Hắn hắng giọng một cái, vô cùng khí thế nói: "Chất ngọc như vậy, hoa văn như vậy, toàn bộ Long thành, thậm chí khắp thiên hạ, chỉ có một người mới có đủ tay nghề, là..."

Nói nửa chừng hắn đột nhiên ngừng lại, cầm lấy chén trà chậm rãi uống. Hắn muốn Văn Lâm Phong sốt ruột, ai bảo bình thường luôn chiếm hết oai phong của mình.

Chục phút trôi qua, Đỗ Vân Hạc bắt đầu có chút nóng nảy, hắn đã ngửa cổ uống đến cạn chén trà rồi mà vẫn không thấy Văn Lâm Phong mở miệng hỏi gì. Trộm liếc mắt một cái, lại thấy Văn Lâm Phong nhàn nhã uống rượu, hắn thiếu chút tức đến thổ huyết.

"Ách... Ta nói, chỉ có lão bản của cửa tiệm "Như Ý Cát Tường" trong thành mới có tay nghề trạm khắc như vậy."

Trên mặt Văn Lâm Phong rốt cuộc cũng lộ ra tia cười, làm cho Đỗ Vân Hạc như bị gió lạnh quét qua, trong lòng hiện lên dự cảm bất thường, đừng nói là Văn Lâm Phong muốn hắn...