Chương 8: Yến tiệc

Thẩm Đông Chí đã ghi nhớ tư liệu về Lâm Huyên đến 180 lần. Đại thọ Thịnh Ngọc Văn bảy mươi tuổi cuối cùng đã tới.

Tiệc mừng được cử hành tại nhà họ Thịnh , đây là tòa biệt thự kiểu Mỹ lấy màu trắng làm chủ, tọa lạc tại Tần Sơn nơi tập trung những người giàu có, từ trên cao nhìn xuống có thể thấy được quan cảnh mỹ lệ, đâu đâu cũng có hồ bơi,khu thượng uyển.

Hàn Thành và Thẩm Đông Chí cùng đến, Đường Duy Quân đảm nhiệm nhiệm vai trò vệ sĩ cùng lái xe.Ngoài cửa biệt thự, bãi đỗ xe bên trong đã sớm tràn ngập các loại xe đắt đỏ sang trọng. Thẩm Đông Chí ôm lấy cánh tay Hàn Thành đi vào đại sảnh, lập tức hấp dẫn ánh mắt của rất nhiều người.

Thẩm Đông Chí trải qua sự lựa chọn cẩn thận của Hàn Thành và gu thẩm mỹ trực nam của Đường Duy Quân, hôm nay cô tuyệt đối là tiêu điểm của bữa tiệc.

Dù cho Thẩm Đông Chí đẹp đến kinh tâm động phách, cũng không thể thay đổi sự thật rằng Hàn Thành và cô chỉ là nhân vật râu ria trong giới thượng lưu ở Tân Kinh.

Hai người tìm được chỗ ngồi trên tầng hai, Thẩm Đông Chí xích lại gần tai anh hạ giọng, thanh âm trầm thấp mị hoặc.

"Có người tiến về phía chúng ta. Mặc dù không nhìn chúng ta, nhưng tôi khẳng định là tới tìm anh."

Vừa dứt lời, một người đàn ông mặc tây có đường vân xanh đậm đi tới.

Không giống như các khách mời nam có mặt, người đàn ông này không đeo caravat mà chỉ cởi một chiếc khuy áo, có chút cảm giác phóng khoáng ngông nghênh.

"Tổng giám đốc Hàn, đã lâu không gặp."Người đàn ông mỉm cười chào hỏi Hàn Thành, sau đó anh ta thẳng chân, thân thể ngửa ra sau, Thẩm Đông Chí có thể nhìn ra sự tự tin từ thần thái của người này.

Tất nhiên, gia thế cùng năng lực cũng đủ để cho anh ta tự tin, Thẩm Đông Chí chưa bao giờ gặp anh ta ở ngoài đời thực, nhưng lại thấy anh ta trong phần tư liệu không dưới 10 lần.

Triệu Đình Kiệt chủ tịch kế nhiệm Thụy Lâm, cha Triệu Thụy Lâm nổi tiếng là người quảng bá IPO. Cho đến tận bây giờ , Thụy Lâm đã trợ giúp các đối tác đầu tư huy động được hơn 500 triệu đô.

(IPO: chào bán chứng khoán công khai bằng việc lần đầu phát hành cổ phiếu và đưa lên sàn giao dịch chứng khoán. Sau khi IPO, công ty tư nhân sẽ trở thành công ty đại chúng. )

Quy mô Thụy Lâm so với Thành Dương của Hàn Thành thực sự lớn hơn rất nhiều, phong cách làm việc của Triệu Đình Kiệt cũng bá đạo, hung hãn hơn Triệu Thụy Lâm. Hàn Thành đã ăn không ít thiệt thòi trong tay anh ta.

Có thể nói Triệu Đình Kiệt và Hàn Thành chính là đối thủ, mà lần này Hàn Thành để Thẩm Đông Chí tiếp cận Thịnh Hoài Tuyên cũng là có mục đích liên quan.

Hiện tại Quỹ đầu tư GEM đang rất Hot. Công ty con Khoa học kỹ thuật Hoài Hưng thuộc tập đoàn Hoài Sâm, dự định thừa dịp đợt sóng nhiệt này để đưa ra thị trường, nhưng có quá nhiều công ty chuyên môn trong lĩnh vực trên. Hàn Thành cùng Triệu Đình Kiệt đều nắm trong tay thương vụ này, Triệu Đình Kiệt thực lực quá mạnh, Hàn Thành đành phải mở ra con đường riêng biệt.

(GEM: tên viết tắt của một quỹ đầu tư lớn trên thế giới với tên đầy đủ là Global Emerging Markets. Quỹ đầu tư GEM được thành lập năm 1991, đến hiện tổng vốn đầu tư lên đến 3.4 tỷ USD, có trụ sở tại New York và Paris. )

Thẩm Đông Chí, chính là lối tắt.

Cái thân phận Lâm Huyên này được thiết lập rất thông minh. Trên bình diện quốc tế, các công ty được niêm yết thường là các ngân hàng đầu tư cùng công ty chứng khoán có thực lực hùng hậu, Lâm Huyên lại là con gái của một cổ đông ngân hàng đầu tư thuộc một tập đoàn ở Ý , vừa có tài chính vừa có kinh nghiệm.

Hiện tại cô đóng vai bạn của Hàn Thành, là đối tác của Thành Dương để đến gần Thịnh Hoài Tuyên, có thể gia tăng cho Hàn Thành độ tín nhiệm cùng sức cạnh tranh.

"Honey, con mồi của cô đến rồi."

Ba người đang nói chuyện phiếm, Hàn Thành đột nhiên xích lại gần cô nói, Thẩm Đông Chí lập tức thu hồi tâm tư, hướng tầm nhìn về phòng khách chính tại tầng ba. Quả nhiên, một đội vệ sĩ mặc tây trang đen vây quanh hai người đang tiến vào sân, dáng vẻ phô trương thế này cũng chỉ có chủ nhà.

"Vậy tôi đi một bước đây, chủ tịch Triệu, hẹn gặp lại."

Nói xong Thẩm Đông Chí đứng dậy đi lên phía trước, ánh mắt Triệu Đình Kiệt nhìn theo cô, lúc nhìn đến đường cong mông eo xinh đẹp lại không nhịn được thấp giọng "ồ" một tiếng.

Khi đó Triệu Đình Kiệt còn không biết rằng người phụ nữ trước mắt tương lai sẽ khiến anh ta phải chịu một tổn thất lớn chưa từng có từ trước nay.

Lên tầng ba, Thẩm Đông Chí thuận tay đi ngang qua nhân viên phục vụ cầm lấy một ly rượu đỏ, đứng ở bên cạnh quầy bar, chậm rãi nhâm nhi thưởng thức.

Ngay trung tâm lầu ba có hai người, một là Thịnh Ngọc Văn ngồi trên xe lăn, người còn lại đứng bên cạnh là Thịnh Hoài Tuyên.

Thẩm Đông Chí thuận tiện nhìn theo, bắt gặp vị tổng giám đốc Thịnh này có một khuôn mặt rất sắc nét, cách đối nhân xử thế khéo léo, khóe miệng luôn nở nụ cười ễ phép, toàn thân biểu hiện ra phong thái tao nhã mà người thừa kế Hoài Sâm nên có.

Có điều...... Thẩm Đông Chí có thể khẳng định, vị tổng giám đốc Thịnh này thật sự không có lễ độ ôn tồn như vẻ bề ngoài.

Thịnh Ngọc Văn đã bảy mươi tuổi, mặc dù còn mang danh là chủ tịch, nhưng ngoại trừ ký tên ra ông ta đã không còn làm gì, Thịnh Hoài Tuyên, hiện tại mới là người đứng đầu Hoài Sâm.

Không có thủ đoạn cùng dã tâm thì không thể làm điều hành được Hoài Sâm.

Về việc làm sao để tiếp cận Thịnh Hoài Tuyên thì Thẩm Đông Chí đã có ý tưởng, hiện tại cô không phải tù nhân, không cần chơi cái trò gây sự chú ý với người khác. Cô có thể lấy thân phận công khai mà đứng trước mặt Thịnh Hoài Tuyên, chỉ cần đi đến chào hỏi với anh ta là được.

Sau khi thấy một nhóm người tản ra xung quanh Thịnh Hoài Tuyên, Thẩm Đông Chí đặt ly rượu xuống đi đến, cười khẽ giơ tay với người trước mặt.

"Chào tổng giám đốc Thịnh . Tôi là Lâm Huyên."

Thịnh Hoài Tuyên ngẩng đầu, ánh mắt lóe lên vẻ kinh diễm nhanh đến mức không thể nhìn thấy, giọng nói không khác Thẩm Đông Chí nghĩ là mấy.

Khách khí, nhã nhặn, xa cách.

"Chào cô Lâm, nghe danh đã lâu."

Sau đó hai người cùng trò chuyện vài câu, đương lúc Thẩm Đông Chí định chuyển chủ đề đến Thành Dương, lại thấy một người phụ nữ dịu dàng xinh đẹp đi tới bên người Thịnh Hoài Tuyên.

Người này cao hơn Thẩm Đông Chí một chút, ước chừng một mét bảy, trên người mặc chiếc váy bằng tơ tằm màu vàng nhạt, váy dài qua gối, có chỗ thêu hoa màu tím nhạt, mặc dù không xinh đẹp bằng Thẩm Đông Chí, nhưng lại nhiều hơn mấy phần bình dị gần gũi.

Người phụ nữ này, Thẩm Đông Chí đã thấy trong tài liệu của mình, Thịnh Hoài Nhu, con gái nuôi của nhà họ Thịnh, cha mẹ chết sớm, về sau được nhận làm con nuôi do lúc ấy Thịnh Ngọc Văn không có con, hiện tại là thiên kim tiểu thư mới nổi.

Không biết vì sao, khi nhìn thấy Thịnh Hoài Nhu Thẩm Đông Chí lại cảm thấy người phụ nữ này không đơn giản.

Thịnh Hoài Nhu xuất hiện làm gián đoạn tiết tấu, cô và Thịnh Hoài Tuyên thấp giọng nói chuyện, sắc mặt anh ta thoạt nhìn không được tốt.

"HoàiTuyên, mẹ lại gây chuyện rồi, đi xem một chút đi."

Thịnh Hoài Tuyên gật đầu, lông mày nhíu chặt, bày tỏ áy náy với người xung quanh.

"Đành phải xin lỗi các vị rồi."

"Không sao. Tổng giám đốc Thịnh là người bận rộn mà."

Người xung quanh trăm miệng một lời, Thịnh Hoài Tuyên đưa ly rượu trong tay cho Thịnh Hoài Nhu, sau đó được hai vệ sĩ hộ tống tiến vào thang máy.

Thấy Thịnh Hoài Tuyên rời đi, Thẩm Đông Chí cũng lấy một ly rượu trái cây từ người phục vụ bên cạnh sau đó chuẩn bị đi xem những nơi khác, cho dù không đến gần Thịnh Hoài Tuyên thì cũng có thể bắt chuyện với người quyền quý khác.

Nhưng vừa mới ngước mắt đã chạm phải ánh mắt của Thịnh Hoài Nhu.

Bốn mắt nhìn nhau, Thẩm Đông Chí nhếch môi cười một tiếng, Thịnh Hoài Nhu cũng lễ phép gật đầu.