Chương 9: Hi Nghiêu

Bữa tiệc một mực kéo dài đến nửa đêm, mặc dù không nói được với Thịnh Hoài Tuyên mấy câu. Nhưng với thân phận hiện tại của cô, vẫn có không ít người đến bắt chuyện, Triệu Đình Kiệt cũng cố ý uống với cô một ly.

Kết thúc bữa tiệc, ba người cùng nhau rời đi, Hàn Thành với cô đều uống có hơi say, Thẩm Đông Chí mở cửa sổ xe, Hàn Thành nắm chặt tay cô, lòng bàn tay nóng ran.

"Không gặp được Thịnh Hoài Tuyên à?"

"Có, nhưng không nói được mấy câu."

Là người chủ trì yến tiệc, những lời chào hỏi giống Thẩm Đông Chí trước đó với Thịnh Hoài Tuyên một đêm ước chừng đến hơn trăm lần, coi như cô có tuyệt sắc cũng không dám cam đoan rằng Thịnh Hoài Tuyên có thể nhớ đến cô.

"Không sao, tháng sau Hoài Sâm sẽ mở thầu. Chúng ta còn có rất nhiều thời gian, gặp ở buổi đấu thầu cũng không muộn."

Thẩm Đông Chí không nói gì, Hàn Thành cúi đầu nghiêng người xích lại gần nâng cằm cô lên, rất muốn hôn cô, nhưng đúng lúc này chuông điện thoại di động cảu anh lại vang lên, còn là tiếng chuông đặc biệt.

Số này Hàn Thành lưu thành các ký tự gạch chéo, nên Thẩm Đông Chí không biết là ai, trước kia cô cũng lười quan tâm, nhưng hôm nay đột nhiên muốn chơi xấu."

Cô ôm lấy Hàn Thành, ghé đến gần sát môi anh.

"Là người phụ nữ nào ? Đẹp hơn tôi sao?"

Tiếng chuông còn đang vang, Hàn Thành không nhịn được cười rộ lên, trong giọng nói mang theo vẻ cưng chiều.

"Không bằng em."

Nói xong Hàn Thành nhận điện thoại, Thẩm Đông Chí nhàm chán dùng tay vẽ vòng tròn trên ngực anh.

"Được, tôi tới liền."

Thấy anh vẫn đồng ý người bên kia như cũ, Thẩm Đông Chí lập tức mất hứng. Hàn Thành để Đường Duy Quân tiếp tục đưa cô về nhà, còn anh thì xuống ở ngã tư tiếp theo.

Ngoài cửa sổ, cảnh đêm ở Tân Kinh vô cùng mỹ lệ, trong xe chỉ còn lại Thẩm Đông Chí cùng Đường Duy Quân, cô xuyên qua kính chiếu hậu xem xét, sắc mặt Đường Duy Quân không tốt.

"Hàn Thành, anh ta không tốt."

Đường Duy Quân lời ít mà ý nhiều, một câu đã biểu đạt bất mãn của mình, Thẩm Đông Chí có chút bất đắc dĩ.

Sau lần đầu tiên hai người gặp mặt, Thẩm Đông Chí đã phát hiện bầu không khí Đường Duy Quân và Hàn Thành luôn nồng nặc mùi thuốc súng, có điều Hàn Thành là ông chủ tốt, anh đối với cô rất tốt, cho tiền cho tên, lại không để Thẩm Đông Chí bán thân thể của mình mà đi làm việc, điểm ấy ngược lại khiến Thẩm Đông Chí có mấy phần cảm động.

Quan trọng nhất đó chính là anh dạy cho Thẩm Đông Chí rất nhiều thứ, nếu để cho cô tự dốc sức làm, có lẽ đến mười năm nữa cô cũng không học được nhiều như vậy.

Hơn hai năm qua Hàn Thành chỉ muốn duy nhất một thứ của Thẩm Đông Chí. đó là thân thể cô, hơn nữa cũng không phải ép buộc.

Bên trong Hàn Thành là một người bạn tình hoàn hảo, bên ngoài là một ông chủ hào phóng. Trước đó anh cũng chưa từng có những hành vi làm thương tổn tới cô, nên không có lý do nào để Thẩm Đông Chí ghét anh.

Đương nhiên, cũng không có lý do nào để không đề phòng anh.

Thẩm Đông Chí hạ cửa sổ xuống một chút, gió đêm lập tức thổi lướt qua đầu cô.

"Dừng ở phía trước, em muốn xuống xe."

Thẩm Đông Chí nói, Đường Duy Quân cũng không hỏi gì, dừng xe ở khu vực đậu xe phía trước.

Mở cửa xe, Thẩm Đông Chí bước đến bên Đường Duy Quân gõ gõ cửa sổ xe.

"Anh về trước, ngày mai em tự mình về nhà."

*

Hàn Thành giấu Thẩm Đông Chí mất hai năm, trong hai năm này, phạm vi hoạt động của cô không lớn, cô không có thân phận cùng giấy tờ tùy thân, không có cách nào xuất ngoại lại càng chẳng thể tự lái xe.

Hai năm qua ngoại trừ ở trong biệt thự học tập rèn luyện cũng chỉ lái xe ra ngoài dạo phố, mua mua sắm sắm, ăn bữa cơm, hoặc là đi đánh golf, cô còn phải tham gia câu lạc bộ giải trí ở chỗ Hàn Thành.

Nơi cô thích nhất là quán cà phê, nằm ở ví trí lưng chừng Hồ Sơn .

Thẩm Đông Chí bắt taxi đến khu Hồ Sơn, đi bộ một đoạn lên núi là thấy một tòa nhà ba tầng với kiến trúc chính kết hợp giữa kính và gỗ.

Lúc này đã gần một giờ sáng, nơi này không một bóng người.

Kỳ thật bình thường cũng chẳng có người nào, ở đây, một tách cà phê đen rẻ nhất là 1999 NDT. Thẩm Đông Chí nhận ra toàn bộ đồ dùng ở đây đều rất mới, ít người đến đây đọc sách và ở lại.

Nơi này không có cổng, có thể trực tiếp bước lên bậc thang làm bằng gỗ đi lên tầng hai vào bên trong, tầng hai đang phát môt bản ballad tiếng Đức ưu mỹ nhẹ nhàng.

Phong cách trang trí kiểu hiện đại, lại sử dụng rất nhiều gỗ lim làm gia tăng cảm giác chắc chắn, tiếp đến sử dụng kính để tăng độ trong suốt, lại thêm sự mát lạnh truyền đến từ đá cẩm thạch mang đến cảm giác mát mẻ, toàn bộ tầng hai cho người cảm nhận được sự kết hợp hoàn mỹ giữa cổ điển cùng hiện đại.

Tầng hai rất rộng, cách bài trí cũng rất thoáng đãng, Thẩm Đông Chí thường ngồi ở vị trí bàn dài bên trái cửa sổ.

"Chào cô, cô muốn dùng gì ạ? "

Buổi tối không có mấy người, chỉ có một nữ phục vụ mặc đồng phục ở lại túc trực.

"Cho tôi một ly Robusta, thêm một ít nước đá."

"Dạ được."

Rất nhanh thức uống của Thẩm Đông Chí đã được bưng tới, cô cầm uống một ngụm, có cảm giác mát mẻ tỉnh táo. Nhìn ra bên ngoài cửa sổ, cảnh sắc Hồ Sơn rất đẹp, ban đêm còn có sương mù, xuyên qua cửa sổ trong suốt từ trần đến sàn nhà đặc biệt mông lung .

"Có thể tắt nhạc ở đây không ?"

Giờ phút này Thẩm Đông Chí cần nhất chính là sự yên tĩnh tuyệt đối, âm nhạc êm dịu cũng là quấy rầy.

Cà phê ở đây đều là mới xay, quy trình phức tạp, xung quanh rất yên tĩnh, cộng thêm cơn say chếch choáng, không đến một lát Thẩm Đông Chí đã tựa đầu vào cửa sổ thủy tinh ngủ thϊếp đi.

"Hạ ánh đèn xuống."

Không biết đã qua bao lâu, quầy bar bên kia đột nhiên truyền tới giọng nam trầm thấp. Nhân viên phục vụ tại quầy vội vàng chỉnh đèn xuống mức thấp nhất, người đàn ông bưng cốc cà phê mà Thẩm Đông Chí đã gọi để ngay trước mặt cô , sau đó ngồi tựa lưng vào chỗ đối diện.

Người đàn ông họ Hi tên Nghiêu, là ông chủ nơi này, có vẻ còn rất trẻ.

Thẩm Đông Chí đến đây hơn một năm, cũng coi như biết đến anh, nguyên nhân Hi Nghiêu cảm thấy hứng thú với cô có chút đơn giản cũng có chút kì lạ.

Trong thời đại sử dụng mạng internet rộng rãi như hiện nay, Thẩm Đông Chí chỉ toàn dùng tiền mặt để trả, không sử dụng thẻ ngân hàng thanh toán hay thanh toán qua điện thoại mà cũng chưa từng dẫn một người bạn nào tới đây.

Hi Nghiêu từng hỏi qua tên cô, Thẩm Đông Chí chỉ trả lời hai chữ, bí mật.

"Cạch, cạch, cạch. "

Chu Hi Nghiêu cúi người vươn tay gõ trên mặt bàn, Thẩm Đông Chí rất nhanh đã mở mắt.

"Cà phê của cô đã sẵn sàng."

Người đàn ông ở trước mặt mặc áo sơ mi trắng cùng quần tây màu xám nhạt, lại có giọng nói khiến người ta thấy dễ chịu, Thẩm Đông Chí nhịn không được muốn trêu anh một câu.

"Anh thức khuya như vậy, là đang chờ tôi sao?"

Chu Hi Nghiêu nhếch môi cười yếu ớt, đẩy đĩa nhỏ cùng thìa cà phê đến trước mặt Thẩm Đông Chí.

"Hôm nay vẫn dùng tiền mặt?

Thẩm Đông Chí hơi suy tư, hôm nay cô vừa mới chính thức dùng thân phận mới, nếu như lại quét thẻ ở đây, về sau có người tra được sợ rằng sẽ có điều hoài nghi.

Sự thận trọng luôn là một lý do khiến Hàn Thành thích Thâm Đông Chí.

"Đúng vậy, vẫn dùng tiền mặt."

Cà phê vẫn là khẩu vị Thẩm Đông Chí thích, cô uống hai ngụm, cảm thấy rất hài lòng, lại phát hiện Chu Hi Nghiêu luôn một mực nhìn cô.

Chu Hi Nghiêu rất hiếu kì, trong khoảng hơn một năm qua, mỗi lầnThẩm Đông Chí đến đây đều yên lặng, thậm chí có chút xa cách, nhưng hôm nay có vẻ cô rất vui, hay nói cách khác là rất phấn khích .

Ngồi một lúc đến hai giờ, tâm trạng thoải mái hơn nhiều, lúc này Thẩm Đông Chí mới đứng dậy đi đến quầy thu ngân tính tiền, kết quả mở ra túi tiền ra xem mới biết, bên trong chỉ có 500 tệ tiền mặt.

Cô bây giờ có thẻ có thân phận, tới nơi này là quyết định đột ngột, ai sẽ mang nhiều tiền mặt như vậy trên người.

"Sao vậy, cô gái bí ẩn, hôm nay không mang tiền mặt sao?"

"Ừm.....ông chủ Hi nơi này có thể ghi nợ không?"