CHƯƠNG 2.13 Hiến Tế Phù Thủy

Tề Lạc Nhân được ôm kích động đến mức nói không nên lời, há miệng nửa ngày trời mới lấy được chút dũng khí vỗ vỗ vai nữ thần.

Nữ thần buông cậu ra, lo lắng mà nhìn sắc mặt cậu.

Tề Lạc Nhân bị đôi mắt xanh lam xinh đẹp của nữ thần mê hoặc, si ngốc ngắm nhìn đôi mắt tựa lưu ly ấy, sau đó phát hiện ảnh ngược của mình trong con ngươi nữ thần, sắc mặt trắng bệch toàn thân ướt sũng đang lạnh run cầm cập, giống hệt như một con chim cút vô tội sau khi ngã xuống nước lúng ta lúng túng không biết phải làm sao.

Có lẽ là bộ dạng cậu hiện giờ quá thê thảm đi, nữ thần mới chu đáo quấn cậu trong áo khoác của mình, thương xót bồng cậu lên, bước lớn đi thẳng về phía sâu trong động huyệt.

Tề Lạc Nhân được ngự tỷ bế công chúa: "..."

Quá mất mặt, vẫn nên che mặt lại đã.

Lúc bị cốt long truy sát thấy rằng cái hành lang này chạy làm sao cũng không thấy điểm cuối, lúc trở về lại trở nên rất ngắn ngủi, đi không bao lâu nữ thần dừng lại. Tề - bởi vì cảm giác mất mặt quá sâu sắc mà dùng một tay che mặt giả vờ ngủ - Lạc Nhân từ trong khe hở trộm thấy, vừa vặn va vào đường nhìn của nữ thần, cậu ngừng lại một chút, lặng lẽ đem khe hở khép lại.

Cảm giác lại càng mất mặt hơn nữa, mai mốt quay về như cũ làm sao để đối mặt được với một màn nhục nhã này đây?!

Hai người đã đến được hang đá sâu trong động quật, Tề Lạc Nhân được đặt xuống, đang quấn mình trong áo khoác rất dày mà run run, vẫn còn lạnh đến đứng lên không nổi. Nữ thần thuần thục từ trong balo đồ lấy ra củi đốt nhóm lửa, xung quanh cuối cùng đã ấm lên, Tề Lạc Nhân thở dài một hơi, di chuyển đến gần lửa hơn, vươn tay ra để sưởi ấm.

Nữ thần ngồi xuống cạnh cậu, kéo tay cậu đến rồi đưa cho cậu thuốc.

Bởi vì giãy dụa để leo lên bờ mà hai tay đầy vết thương vẫn còn rất lạnh, nhưng tay của nữ thần lại rất ấm áp, cô ấy cau mày, cẩn thận dùng rượu cồn xử lý vết thương cho cậu. Rượu cồn vừa đυ.ng đến chỗ đau, Tề Lạc Nhân liền gào lên kêu thảm một tiếng, như điện giật mà muốn rút tay lại, nhưng nữ thần lại cương quyết khác thường mà nắm chặt cổ tay cậu, lãnh khốc đem cát đá vụn khều ra hết, Tề Lạc Nhân đau đến rưng rưng nước mắt, liều mạng hít ngụm khí vì không muốn trước mặt nữ thần mình ngưỡng mộ mất mặt tiếp nữa mới kiềm chế để bản thân không rơi nước mắt.

Có lẽ biểu tình nhịn đau thực sự quá đáng thương đi, nữ thần lưỡng lự đôi chút, cứng ngắc sờ đầu cậu với ý nghĩa khích lệ, sau khi bị Tề Lạc Nhân ù ù cạc cạc nhìn mình, lại nhanh chóng thu tay về, tiếp tục giúp cậu xử lý vết thương.

Hai bàn tay đều được thanh lý tốt, bôi chút thuốc tốt lên băng gạc, ngay cả cái trán vì trốn tránh An Na đánh lén mà bị va đập cũng được bôi thuốc kỹ lưỡng, Tề Lạc Nhân sờ miếng băng gạc trên đầu, không chút khoa trương mà ca ngợi nói: "Nữ thần cô làm tốt thiệt sự!"

Nửa khuôn mặt nữ thần được ánh lửa chiếu sáng hơi hơi phát hồng, vẫn như cũ không nói chuyện.

Tề Lạc Nhân lại kìm không được mà nghĩ nhiều, nữ thần xử lý vết thương thành thạo như vậy, nhất định thường xuyên bị thương, ăn không ít quả đắng, cậu càng nghĩ càng thấy đau lòng, ánh mắt nhìn nữ thần cũng ngày càng phát ra sự thương yêu.

Đại hắc điểu của nữ thần cũng đã trở lại, nó dường như có năng lực tự động tìm thấy chủ nhân, dù sao bay trong hành lang phức tạp thế này, về lại cạnh nữ thần. Nhìn thấy bộ dạng thảm thiết đầu quấn băng gạc của Tề Lạc Nhân, nó khó có được mà không trào phúng cậu, chỉ đang nghiêng cổ xem xét cậu, dừng lại trên vai cậu từ từ cọ mặt cậu.

Tề Lạc Nhân được đãi ngộ cọ mặt mà thấy thụ sủng nhược kinh, đây quả thực là so với được ôm nữ thần còn kinh khủng hơn nhiều đấy!

May là con chim nay không bán manh với cậu quá lâu lập tức sau đó đã bay về lại cạnh nữ thần, Tề Lạc Nhân cũng thở phào nhẹ nhõm, được con chim này đối đãi thân mật so với ĐƯỢC nó cười nhạo vẫn còn không thích ứng kịp, cậu thực sự là một tên Masochist ư...

Đống lửa đang cháy, Tề Lạc Nhân cảm thấy ấm lên rất nhiều, nhận lấy nước nóng nữ thần đưa qua uống một ngụm, hàn khí băng lãnh trong dạ dày bị xua tan, thỏa mãn mà tấm tắc khen ngợi. Nữ thần lấy ra một tấm khăn mặt, ngồi sau cậu giúp cậu lau khô mái tóc ướt sũng, Tề Lạc Nhân tay cầm nước, ngoan ngoãn ngồi, trong lòng không ngừng cảm khái nữ thần quả là một nữ hài tử thoạt nhìn lạnh lùng nhưng thật ra nội tâm ấm áp, tốt thật.

Đang lúc được lau tóc, trong đầu Tề Lạc Nhân đâu đâu cũng là suy nghĩ kì quái các loại, một lúc sau nghĩ đến nữ thần năm nay bao tuổi, lát sau lại nghĩ nữ thần vì sao luôn không nói chuyện... đúng rồi, còn chưa biết tên nữ thần nữa đấy.

"Cô đã đồng ý sẽ nói tên cô cho tôi biết!" Tề Lạc Nhân đột nhiên mở miệng.

Người phía sau ngừng lại động tác lau tóc giúp cậu, tiếp tục trầm mặc, sau đó lại tiếp tục ôn nhu lau bớt nước trong mái tóc cậu.

Tề Lạc Nhân không khỏi có phần thấp thỏm, bộ dạng bất an lo sợ mà ngồi ở đó, không biết nên làm sao để xoa dịu, dứt khoát giả vờ bản thân chưa nói qua câu nói đó.

Tóc được tỉ mỉ lau khô, lại được chải tóc bằng lược từ đỉnh tóc chải đến đuôi tóc, tóc nào còn chút ẩm ướt đều được lựa ra chỉnh chỉnh tề tề, rối tung trên vai. Nữ thần thu lại khăn mặt cùng lược, ngồi xuống cạnh cậu, nắm lấy bàn tay đang băng lại của cậu, trên cổ tay cậu viết lên cái tên của mình ----- Ninh Chu.

Nữ thần, người đẹp tên cũng đẹp! Tề - fan não tàn của nữ thần - Lạc Nhân lòng tràn đầy suy nghĩ " nữ thần mình chỗ nào cũng đẹp", dù cho coi như nữ thần tên là Lư Đản (trứng lừa) cậu cũng cảm thấy cái tên này vô cùng đáng yêu.

"Ninh Chu..." Tề Lạc Nhân thì thầm tên nữ thần, lộ ra nụ cười xán lạn, "Tôi tên là Tề Lạc Nhân, trước tôi đã nói qua rồi."

Ninh Chu gật đầu, trên gương mặt sáng xinh nhưng không nói cười tùy tiện vậy mà cũng hiện lên một tia ý cười nhàn nhạt.

Nữ thần, nữ thần cười với mình rồi! Cuộc đời này sống vậy là đáng! Tề Lạc Nhân kích động đến không nén lại được, trong nháy mắt liều chết biểu đạt tình cảm quý mến của mình với nữ thần, nữ thần hình như tiếp nhận được tín hiệu của cậu, lỗ tai ửng hồng đầy thẹn thùng, không dám nhìn vào ánh mắt cậu.

Nữ thần quá manh rồi nha! Đóa hoa ngự tỷ cao lãnh chân dài người đẹp còn có thể đánh vậy mà chui rúc sâu bên trong lại là một cô gái dễ xấu hổ! Ôi mẹ ơi, cái thiết lập này khiến người ta không cách nào giữ mình được đâu!

Tề Lạc Nhân nội tâm phi nhanh như tên lửa được gắn thêm động cơ cảm thấy cả người mình được tiếp đầy năng lượng, lần nữa đấu với con cốt long cũng đ*o sợ gì cả!

Mắt thấy quần áo và tóc nữ thần vẫn còn đang ướt, Tề Lạc Nhân ngượng ngùng hỏi: "Tôi giúp cô lau tóc được không?"

Ninh Chu lắc đầu, kéo tay cậu, viết lên trên cổ tay cậu: [Ngủ một lát đi.]

Tề Lạc Nhân bọc mình trong cái áo khoác thật dày, gật đầu. Sau khi liên tục loading tinh thần cậu đích xác đã cạn kiệt, cộng thêm một tiếng trước đó cậu cũng liên tục loading như thế, chống được đến giờ đã là nỏ mạnh hết đà, đợi cậu nằm xuống đất cảm giác uể oải từ đâu không biết liên tục xông đến, khiến cậu không mở nổi mắt, cậu dứt khoát cuộn mình trong tấm thảm được lấy ra từ trong balo đồ.

Rõ ràng còn đang trong hoàn cảnh nguy hiểm, nhưng cậu lại yên tâm đi ngủ, lần này không có mộng cảnh lung tung hồi hộp gì làm phiền giấc ngủ của cậu, cậu nặng nề mà chìm vào trong thế giới vô thanh.

Trong lúc nửa tỉnh nửa mê, bởi vì thấy lạnh mà cậu cuộn tròn lại thành một đoàn, có người giúp cậu nhét thêm tấm thảm lông đắp lên người, lại giúp cậu đắp thêm một bộ quần áo.

------

Vừa tỉnh cả ngủ, Tề Lạc Nhân ngẩng đầu từ dưới đất ngồi dậy, mờ mịt nhìn quanh bốn phía.

Tấm thảm lông và bộ quần đắp trên người cậu trượt xuống, Tề Lạc Nhân gãi đầu, cuối cùng nhớ ra mình thân đang phương nào.

Hắc điểu của Ninh Chu vỗ cánh phành phạch bay đến cạnh cậu, mắt chim đen lúng liếng nhìn chằm chằm cậu.

"Nữ thần cô ấy đâu rồi?" Tề Lạc Nhân trái nhìn phải xem cũng không thấy nữ thần, không khỏi khẩn trương, nhưng thấy chim cô ấy còn ở đây, hẳn là không rời đi đâu.

"Thu dọn, nhặt xác." Hắc điểu vậy mà thật sự nghe hiểu lời cậu nói, tuy âm thanh có nhịp điệu kì kì quái quái, nhưng cũng coi như trả lời được vấn đề của cậu.

"Mày nghe hiểu tiếng người?!" Tề Lạc Nhân hoảng sợ, cậu luôn cho rằng con chim này hẳn là chỉ biết học vẹt mà thôi.

Đại hắc điểu phẫn nộ mổ chân cậu biểu thị sự bất mãn của mình, xem ra thật sự nghe hiểu.

Không hổ là chim của nữ thần! Cái loại biết nghe hiểu tiếng người!

Đang lúc một người một chim mắt to trừng mắt nhỏ, Ninh Chu quay trở về, còn đem theo thi thể An Na cùng quay trở lại, Tề Lạc Nhân dựa trên nguyên tắc tinh thần nghiên cứu mà nhìn thắt lưng An Na ------ quả nhiên, đai lưng theo cái chết của người chơi mà biến mất, lúc còn ở Vùng Đất Hoàng Hôn, Tô Hòa đã giảng qua với cậu, nếu một người chơi chết, tất cả những gì người đó sở hữu như hệ thống, vật phẩm đều sẽ biến mất, ngay cả đai lưng cũng không thấy. Vì vậy muốn thông qua việc gϊếŧ chết người chơi khác để cướp đoạt thẻ kỹ năng là chuyện rất khó khăn, trừ phi trước khi chết bức ép đối phương giao ra, nhưng nếu là thế thứ cậu nhận được chính là vật phẩm phi pháp, muốn giao dịch cũng là điều khó khăn, với lại dễ bị Sở Thầm phán điều tra ra được.

Nhìn thấy Tề Lạc Nhân đã tỉnh, cô diện vô biểu tình mà gật đầu, sau đó ra hiệu cậu đi theo.

Tề Lạc Nhân vội vàng đứng lên, đem áo khoác đắp trên người trả lại nữ thần, nối gót đi sau.

Động quật này so với cậu tưởng tượng còn sâu hơn rất nhiều, hai người lại đi vào trong một hồi, lúc này mới đến được tháp phong ấn.

Tháp cao thoạt nhìn mười phần giống hệt với Tháp đầm lầy đứng sừng sững dưới lòng đất to lớn, xung quanh đâu đâu cũng là xương trắng, tựa như nơi động khẩu này là bãi tha ma của xương trắng vậy. Tề Lạc Nhân đứng ngay dưới thân tháp chạm vào, quả nhiên xuất hiện nhắc nhở y như lúc ở Tháp đầm lầy.

Ninh Chu liếc mắt nhìn cậu, đem thi thể An Na vứt trên đất, ra hiệu Tề Lạc Nhân đi lên giải trừ phong ấn.

"Tôi? Không không không, cô đi đi." Tề Lạc Nhân nào đâu mặt dày đi chiếm tiện nghi của nữ thần, liên tục lắc đầu cự tuyệt. Ninh Chu không nói gì, lẳng lặng nhìn cậu, nhìn rất lâu, như cũ không chút động đậy.

Bị nữ thần trực tiếp ngoắc ngoắc mà nhìn chằm chằm, Tề Lạc Nhân chỉ biết cúi đầu nhìn mũi chân mình, giải thích nói: "Dù sao cô đã cứu tôi biết bao nhiêu lần, vẫn là cô đến đi."

Ninh Chu tóm lấy tay cậu, trên cổ tay cậu viết xuống: [Nghe lời.]

Nữ thần muốn cậu nghe lời! Tề Lạc Nhân há nửa mồm, suy đi nghĩ lại không thấy mình không nghe lời chỗ nào, đây không phải là đang khiêm nhường sao?!

Được rồi, nghe lời...

Tề Lạc Nhân lúc đầu tâm đã ngưa ngứa muốn giải trừ, giờ lý do đã đầy đủ, cậu hưng phấn bừng bừng mà chuẩn bị đem thi thể kéo dài tới trước tháp phong ấn, kết quả chân mềm nhũn thiếu chút ngã sấp mặt. An Na... khá nặng à nha...

Cơ thể em gái mềm mại không quá có lực, Tề Lạc Nhân đã sâu sắc cảm nhận được, cậu chà xát hai tay chuẩn bị tích sức lại nâng lên, nhưng nữ thần đã nhìn không được nữa rồi, dứt khoát nhấc thi thể quăng đến trước tháp phong ấn, dùng ánh mắt thúc giục cậu nhanh chút.

Tề Lạc Nhân cũng không ậm ờ nữa, đem tay quấn đầy băng dán ấn lên thân tháp. Đồ đằng bị che phủ dưới đống băng lóe lên chút ánh sáng mờ ảo, vô số hạt cực nhỏ từ đồ đằng bay về phía tháp phong ấn, tựa như có quầng sáng vờn quanh khắp cả Tháp huyệt động, một lát sau, đỉnh tháp ngưng tụ lại thành một chùm tia sáng u lam sắc, xuyên qua thạch bích đỉnh tháp, trực tiếp phóng thẳng lên trời cao.

Giải khai phong ấn xong, đã đến thời khắc mở rương, ngón tay Tề Lạc Nhân chạm vào khóa cài rương báu đang huyền phù, rương báu mở ra.

[Kỹ thuật đối kháng sơ cấp] (thẻ kỹ năng phi buộc định): Như tên, sau khi trang bị có thể sử dụng kĩ năng đối kháng sơ cấp.

Tề Lạc Nhân nhìn thẻ kỹ năng trên tay, có chút không nói nên lời, lời giới thiệu vắn tắt này quá qua loa rồi đi! Hơn nữa khe thẻ của cậu căn bản không đủ dùng, cậu lại đau đầu không biết nên lấy tấm thẻ nào ra.

Lại sờ vào trong rương báu, quả nhiên còn có một tấm bản đồ, là cùng một loại với tấm ở Tháp đầm lầy, đều e bản đồ bộ phận, Tề Lạc Nhân thậm chí trong thời gian ngắn quên mất sự tồn tại của nữ thần, hết sức chuyên chú nhìn một hồi, lấy quyển vở cùng bút đem tấm bản đồ lúc trước vẽ lại từ Lục Hựu Hân trong kí ức ra.

"Nữ thần cô xem! Trước đó ở Tháp đầm lầy tôi đã từng nhìn qua tấm bản đồ khác, hai tấm này có thể ghép lại với nhau, hẳn là tiếp theo chúng ta phải đến nơi này đi." Tề Lạc Nhân nói đoạn, đem quyển vở đưa cho Ninh Chu.

Ninh Chu nhìn xem, gật đầu với cậu.

Ánh mắt nữ thần nhìn cậu tràn đầy sự tán thưởng kìa, nhất định cảm thấy mình rất tài giỏi! Tề Lạc Nhân được ánh mắt nữ thần cổ vũ, lòng tin tràn trề mà vỗ ngực: "Tôi xác định đường đi rất chuẩn, nữ thần đừng lo, đợi đến lúc mở ra địa cung hiến tế, tôi liền giúp cô dẫn đường, tôi nắm chắc lắm!"

Chim của nữ thần đột nhiên lại dùng giọng điệu kì quái phát ra một lời kịch chân chó: "Thái quân, để tiểu nhân giúp ngài dẫn đường, thần nắm chắc lắm!"

Ninh Chu liếc nhìn chim nhà nuôi, lại nhìn sang Tề Lạc Nhân xấu hổ và giận dữ muốn chết, đầy mặt không hiểu ra sao cả.

Nội tâm Tề Lạc Nhân rót đầy bùn đen: Trời lạnh rồi, ném con chim này xuống nồi hầm thôi.

-----------------------------------

P/S: nếu thấy hay hãy ủng hộ người dịch bằng cách follow, thêm vào Thư Viện và bình chọn cho Truyện nha.

P/P/S: mọi người có thắc mắc hay góp ý gì về bản dịch như câu từ, ngữ nghĩa... có thể comment vào đoạn văn chứa điều bản thân muốn thắc mắc hay góp ý nha.

P/P/P/S: có thể tìm thấy tui qua blog cá nhân tofushen: Âu hoàng hay Tù trưởng đây? ở bên Facebook ấy. Mình có để liên kết trong profile đấy. Qua lượn thử, chắc chơi cũng vui lắm đó (≧▽≦)