CHƯƠNG 2.14 Hiến Tế Phù Thủy

Khi rời khỏi động quật trời đã tờ mờ sáng, Tề Lạc Nhân tự mình kiểm điểm bản thân rốt cuộc đã ngủ được bao lâu, lại nhìn sang nữ thần, khí sắc cô ấy cũng không tệ lắm, hẳn là cũng có nghỉ ngơi đôi chút.

Trong rạng sáng bình minh, 3 cột sáng màu lam xuất hiện liền một mạch phía chân trời, Tề Lạc Nhân quay lại xem, dựa vào việc cách bọn họ gần như thế này chắc hẳn là cột sáng của Tháp huyệt động mới vừa phát ra ban nãy, cũng không ngờ đạo ánh sáng này vậy mà xuyên qua cả tầng mây, cũng chả biết rốt cuộc nó là loại năng lượng gì.

"Xem ra đã có 3 tòa giải trừ được phong ấn rồi, bây giờ tòa tháp phía Đông vẫn còn chưa được giải trừ, chúng ta đi qua đó xem thử đi, nói không chừng có thể mở được tòa tháp cuối cùng." Tề Lạc Nhân nói với Ninh Chu.

Vừa dứt lời, rừng cây um tùm xa xôi ở phương Đông kia, chùm sáng thứ 4 xông thẳng lên cao.

Hắc điểu: "Ha ha ha ha cạch cạch."

Tề Lạc Nhân: "..."

Mặt đau thiệt nha.

Chẳng qua lần này cuối cùng cậu đã được cùng nữ thần thành một đội rồi, cũng coi như bước tiến không nhỏ chứ bộ.

Nhắc nhở của hệ thống rất nhanh liền xuất hiện: [Bước đầu của Hiến Tế Phù Thủy: giải khai phong ấn của Tháp tứ phương. Tháp tứ phương được giải khóa trước mắt 4/4. Mở ra bước 2: Địa cung hiến tế.]

[Bối cảnh nhiệm vụ: Trong địa cung của Ác Ma có không ít vong hồn mơ hồ du đãng, trong đó có 7 người là phù thủy được đề cử đã chết đi, dưới lực lượng của Ác Ma bọn họ sắp từ trong vực sâu cái chết thức tỉnh... Sau khi hoàn thành hiến tế, tất cả người chơi sống sót đều được xét là hoàn thành nhiệm vụ.]

[Đếm ngược thời gian truyền tống, 10, 9, 8, 7, 6, 5, 4, 3, 2, 1, hoàn thành truyền tống.]

Tề Lạc Nhân chỉ thấy dưới chân đột nhiên dâng lên một đạo quang trụ, cậu kinh ngạc nhìn sang Ninh Chu, phát hiện cô ấy cũng như cậu bị bao bọc trong quang trụ, cảnh tượng trước mắt nhanh chóng biến hóa, khiến người khác đầu váng mắt hoa, lúc cậu đợi mọi thứ trở về lại trạng thái đứng yên Tề Lạc Nhân phát hiện mình đang đứng trong một căn phòng mờ tối, giá cắm nến trên tường vẫn còn đang cháy, mang đến cho căn phòng này vài phần ánh sáng mỏng manh.

Chỉ có một mình cậu.

Xung quanh yên tĩnh, Tề Lạc Nhân cũng không vội đi tìm người, mà là trước đem kĩ năng trong khe thẻ đổi lại.

Kĩ năng [Trời mưa thu quần áo] đang trong thời gian cooldown bị cất lại vào trong balo đồ, tuy kĩ năng này đã cứu cậu mấy lần, nhưng bây giờ cậu không có thời gian đợi nó cooldown, vẫn nên ưu tiên kĩ năng đối kháng và kĩ năng SL đi. Sau khi trang bị xong kĩ năng, Tề Lạc Nhân mới suy xét tình cảnh mình hiện tại.

Hệ thống cho cậu chút nhắc nhở, nhưng rồi lại nói kiểu nhập nhằng mơ hồ, từ tình huống cậu lý giải được mà xem, nhiệm vụ này cần phải hoàn thành hiến tế cuối cùng, nhưng nhắc nhở hệ thống lại không nói rõ ràng tỉ mỉ vấn đề này, trái lại đem 7 cô gái được chọn làm phù thủy đã chết ra để làm thành một nhắc nhở trọng yếu, cũng chính là nói, bọn họ cần phải trước tiên giải quyết những cô phù thủy được chọn này, về phần dùng trí lực tìm ra lời giải hay là dùng bạo lực phá giải còn cần phải tiến hành thêm một bước tìm hiểu.

Bây giờ xem ra sau khi bốn tòa tháp phong ấn được mở ra, tất cả người chơi sống sót đều đã được truyền tống vào trong địa cung hiến tế rồi, mà còn là phân tán các nơi khác nhau, hệ thống nói là có vong hồn đang du đãng trong địa cung, rồi lại cũng nói những cô phù thủy được chọn đã chết "sắp" thức tỉnh, cũng chính là nói, những người này là nhân vật sắm vai BOSS nhỏ, huống hồ vẫn chưa thức tỉnh.

Muốn hoàn thành được hiến tế sau cùng hẳn là trước cần phải đánh thức rồi mới có thể giải quyết những cô gái đó đi, chẳng lẽ cũng giống như tháp phong ấn cần phải dùng máu thịt người sống? Không, không thể nào, số người quá miễn cưỡng rồi, bốn tòa tháp phong ấn đã hiến tế 4 người, cộng thêm người chơi bị người khổng lồ nện đến chết, ít nhất đã xác định rõ được có 5 người tử vong, người được chọn thành phù thủy còn lại nhiều nhất cũng chỉ là 8 người, rất có thể là càng ít hơn nữa, thậm chí không đủ 7 người. Như vậy hẳn sẽ không dùng phương pháp này, bằng không cơ hồ là kết cục toàn diệt, hệ thống cần gì phải đặc biệt nói rõ "tất cả người chơi sống sót đều được xét là hoàn thành nhiệm vụ".

Như thế hẳn phải có điều kiện kích phát nào đó cô phù thủy được chọn đã chết thức tỉnh đây? Cụ thể là điều kiện gì chứ...

Tề Lạc Nhân càng nghĩ càng nhiều, càng nghĩ càng loạn, chỉ biết trước gác lại những vấn đề này, chuẩn bị thăm dò một phen, sau đó lại rời khỏi căn phòng này đi tìm những người khác.

May mắn là nhắc nhở hệ thống đưa ra không lập tức xuất hiện yêu cầu bọn họ đối chọi nhau gay gắt, ít nhất trước giải quyết những phù thủy đã chết, bọn họ hẳn là có thể hợp tác, bằng không bây giờ cậu không những phải lo lắng vong hồn du đãng khắp nơi, còn phải lo lắng sự đe dọa đến từ chính người chơi và NPC.

Căn phòng mà Tề Lạc Nhân đang ở thoạt nhìn như là một lăng tẩm, , chỉ là trên đất trên giường đều đã tích được một tầng bụi rất dày, ngay cả trên mạng nhện cũng được đan đầy bụi bẩn, xem ra nơi đây đã lâu không có người ở. Cậu đã kiểm tra các nơi như tủ đựng quần áo, không có bất cứ vật gì, nơi đây trông giống như một tẩm điện bị vứt bỏ đã lâu, không người đặt chân.

Xem ra đem cậu truyền tống đến đây cũng không mang ý nghĩa đặc biệt gì, chỉ là thuần túy là trùng hợp.

Sau khi đã hoàn tất tìm tòi đánh giá Tề Lạc Nhân đã an tâm đôi chút, một tay cầm chủy thủ, mở cửa phòng ra.

Bên ngoài là một đường hành lang, cách mỗi mấy thước là có một giá nến đang cháy rực, cũng không biết ngọn nến này rốt cuộc làm từ chất liệu gì, vậy mà có thể cháy đến bây giờ. Mặt đất được lát bằng đá cẩm thạch, từ xa nhìn lại có thể trông thấy từng cái từng cái ảnh ngược của giá nến, tựa như một con đường đi trong nước.

Chung quanh là một mảnh an tĩnh, có hơi lạnh, Tề Lạc Nhân quấn mình chặt trong áo khoác, nghiên cứu một chút nửa phần bản đồ đang có, phát hiện vị trí mình đang đứng hẳn không nằm trong phạm vi bản đồ, vì thế tiếp tục thả nhẹ bước chân đi về đằng trước.

Trong không gian trống trải lặng như tờ, Tề Lạc Nhân đột nhiên cảm giác được gì đó, cái cảm giác từ trong sâu xa tối tăm rất là vi diệu, khó mà hình dung, nhưng cậu chính là cảm nhận được, có người đang tiến đến gần. Nơi ngã rẽ phía trước, Tề Lạc Nhân dừng lại bước chân, dán mình lên vách tường rơi đầy bụi bẩn ngừng lại hơi thở, nắm chặt chủy thủ trong tay.

Giá nến hai bên hành lang tản mát ra ánh sáng ảm đạm, cậu lẳng lặng nghe được tiếng tim mình đập, đợi chờ một dự cảm nào đó.

Đến rồi.

Tiếng bước chân rất nhẹ từ chỗ rẽ truyền đến, một bóng người thoáng xuất hiện, Tề Lạc Nhân không nghĩ ngợi gì liền nhanh như chớp đem người ta đè lên vách tường, chủy thủ đặt ngay yết hầu người đến, người đến thét to một tiếng, run rẩy lẩy bẩy cầu xin tha thứ: "Đừng, đừng gϊếŧ tôi..."

Tề Lạc Nhân hơi nheo mày lại, thiếu nữ bị cậu đè trên tường có một mái tóc màu sợi đay, đường nét ngũ quan sâu, chắc hẳn là một NPC. Nhưng đã có một tấm gương lật xe của An Na trước đó, cậu vẫn là sờ thắt lưng của người đến, sau khi xác nhận cô ta không có đai lưng của người chơi mới thấp giọng nói: "Cô là ai?"

"Tôi... tôi tên Ngải Sa." Thiếu nữ sợ hãi trả lời.

" Ngải Sa? Cô có phải có một đứa em gái không?" Tề Lạc Nhân lập tức nhớ đến lúc còn trên xe ngựa nhận được nhiệm vụ từ Ngải Lệ.

"Đúng vậy đúng vậy, em ấy tên Ngải Lệ, cô gặp em ấy rồi sao?" Ngải Sa vừa mừng vừa sợ, bởi vì cảm xúc kích động mà luôn miệng ho khan, sắc mặt tái nhợt.

Tề Lạc Nhân nhớ là, Ngải Lệ từng nói qua sức khỏe chị gái em ấy không tốt lắm. Cậu cảm thấy Ngải Sa hẳn không có ác ý, vì thế buông việc kềm chế tay cô ấy: "Tôi mang cô đi tìm em ấy, trước đó đã từng nhờ tôi rồi."

"Cảm ơn cô!" Ngải Sa kích động nói.

Lâm thời có được một đồng bạn, tâm tình đang buộc chặt của Tề Lạc Nhân có hơi được thả lỏng vài phần, hai người vừa thấp giọng nói chuyện, vừa tiếp tục đi về trước: "Nếu nói như vậy, cô trước kia cũng không rõ ràng được chuyện về hiến tế sao?"

Ngải Sa gật đầu: "Cha mẹ đều không nói với tôi, người trong làng cũng không nói về nó, nhưng cứ mỗi 3 năm là sẽ có mấy cô gái biến mất... Lần này cùng tôi cũng bị đưa đến đây là Isabelle hẳn là biết được một chút, chị gái cô ấy 3 năm trước cũng bị đưa đến đây để hiến tế, sau đó thì... không bao giờ quay lại nữa."

Chủ đề này đối với Ngải Sa mà nói quá nặng nề, cô ấy khổ sở mà đôi mắt đã phiếm hồng, lẩm bẩm nói: "Không biết Ngải Lệ ra làm sao rồi, tôi rất lo lắng cho nó..."

"Cô yên tâm đi, cô gái xinh đẹp như em ấy nhất định sẽ bình an vô sự mà." Một giọng nói từ phía sau hai người truyền đến, Tề Lạc Nhân thực sự bị dọa đến nhảy cẫng cả lên, kinh hãi nhìn Lục Hựu Hân không biết từ lúc nào đã xuất hiện đằng sau hai người.

Lục Hựu Hận lộ ra một nụ cười với cậu: "Ố, otokonoko (nam có biểu hiện giới tính nữ về mặt văn hóa, nam mặc đồ nữ,...), chúng ta lại gặp nhau rồi."

"..." Cậu một chút cũng không muốn gặp lại cô ta.

"Cô từng thấy qua Ngải Lệ sao?" Ngải Sa lập tức kích động.

"À, trước đó bên ngoài từng thấy qua, em gái cô không tệ đấy." Lục Hựu Hân chậc lưỡi, đầy mặt tán thưởng nói.

Tề Lạc Nhân cứ cảm thấy, hai chữ "không tệ" này dường như có ý nghĩa sâu xa nào đó, trước đốt cây nến cho bé loli bị tên biếи ŧɦái nhìn trúng đi.

"Cô đi theo chúng tôi bao lâu rồi?" Tề Lạc Nhân hỏi.

"Cũng không lâu lắm, đại khái từ lúc cậu từ trong phòng đi ra được một lúc? Tôi vừa vặn ở gần đó." Lục Hựu Hân thản nhiên, không hề cảm thấy áy náy khi theo dõi người khác.

"Cô có đuổi theo Diệp Hiệp không?" Tề Lạc Nhân lại hỏi, cậu thực sự rất tò mò chuyện này.

Lục Hựu Hân bĩu môi: "Cách - chút nữa chưa thành công, đồng chí còn cần nỗ lực."

Xem ra Diệp Hiệp đã tránh được một kiếp rồi, Tề Lạc Nhân vui vẻ mà nghĩ.

"Ồ, có vật gì đó đang đến." Lục Hựu Hân đột nhiên ngẩng đầu, nhìn phía sau Tề Lạc Nhân.

Tề Lạc Nhân đột nhiên hoảng sợ, đầu cuối hành lang xa xa trong bóng tối, nơi được ánh nến chiếu sáng, một bóng trắng diện mạo mơ hồ đứng lặng ở đó, lẳng lặng nhìn bọn họ, một giây sau nó đột nhiên xuyên qua khoảng cách mấy chục thước, phút chốc xuất hiện bên cạnh Tề Lạc Nhân, Tề Lạc Nhân dị thường mẫn cảm nhanh nhẹn ngửa mặt ra sau, cánh tay che ở phía trước xuyên qua cơ thể vong hồn, một trận băng lãnh thấu xương.

Trang bị [Kĩ thuật đối kháng sơ cấp] khiến phản ứng cậu trở nên linh hoạt, chủy thủ chém ra, quét qua vị trí vong hồn đang đứng, nhưng không chút hiệu quả, Tề Lạc Nhân quyết định thật nhanh chém một dao trên cánh tay, chủy thủ thấm máu tươi cuối cùng đã chạm đến được thực thể vong hồn, vong hồn phát ra tiếng gào thét sắc nhọn, chấn động màng tai đến phát đau, nó bổ nhào về phía cậu!

Âm thanh nhẹ vang lên, một ngọn lửa màu trắng xanh từ bên chân Tề Lạc Nhân nổi lên, đem vong hồn cuốn vào trong ngọn lửa, trong ngọn lửa đó dường như ẩn chứa lực lượng thánh khiết, vong hồn bị nướng cháy phát ra từng trận kêu than thảm thiết, cuối cùng hóa thành tro bụi trong ngọn lửa.

Lục Hựu Hân đem Ngải Sa ra sau mình để bảo vệ lắc lắc đầu, dùng ánh mắt nhìn thằng ngốc mà nhìn Tề Lạc Nhân: "Với những loại quái vật dạng linh hồn thế này mà dùng công kích vật lý, cậu cũng rất liều đấy."

Tề Lạc Nhân đang băng bó lại cánh tay đang chảy máu tươi liên tục trợn tròng mắt, nếu như còn có phương pháp công kích khác cậu hà tất gì phải tự sát? Này chẳng khác nào câu nói "tại sao họ không ăn thịt" của Tấn Huệ Đế!

Tề Lạc Nhân tự mình xử lý miệng vết thương nhìn thấy Ngải Sa đang lạnh run được Lục Hựu Hân bảo hộ rất tốt, oán niệm nói: "Tôi hiện tại xác định, trong mắt cô chỉ có em gái thôi."

"Tất nhiên." Lục Hựu Hân đắc ý nói, "Mấy em gái trong mắt tôi có 3 loại, ngự tỷ dự bị, ngự tỷ tại ngũ và ngự tỷ xuất ngũ, đều là đối tượng được bảo vệ an toàn."

Tề Lạc Nhân thổ tào cô ta: "Thế nếu không xinh đẹp thì phải làm sao, ngực không đủ lớn thì phải làm sao?"

Sắc mặt Lục Hựu Hân trầm xuống, nhìn chằm chằm ngực Tề Lạc Nhân mà cool ngầu nói: "Đó không phải em gái, mà là động vật thuộc loài linh trưởng có giới tính nữ thôi. Ồ, cậu ngay cả loại này cũng không phải, cậu chính là đang ở tầng thấp nhất của chuỗi thức ăn."

"..." Tề Lạc Nhân: Thật tiện, rất muốn đánh cô ta!

-----------------------------------

P/S: nếu thấy hay hãy ủng hộ người dịch bằng cách follow, thêm vào Thư Viện và bình chọn cho Truyện nha.

P/P/S: mọi người có thắc mắc hay góp ý gì về bản dịch như câu từ, ngữ nghĩa... có thể comment vào đoạn văn chứa điều bản thân muốn thắc mắc hay góp ý nha.

P/P/P/S: có thể tìm thấy tui qua blog cá nhân tofushen: Âu hoàng hay Tù trưởng đây? ở bên Facebook ấy. Mình có để liên kết trong profile đấy. Qua lượn thử, chắc chơi cũng vui lắm đó (≧▽≦)