Chương 11: Phát hiện ra nhà kho bí mật có chứa cơ giáp tuyệt đẹp

"Rody, Roddy!"

"A! Sevia, sao em lại ở đây?!"

"Đáng ghét, Roddy, anh quên là anh đã hứa đưa em đến công viên giải trí sao?"

Người rắn nhỏ với mái tóc gợn sóng màu xanh lá cây đang bĩu môi này tên là Sevia, em trai của Roddy. Tuy nói là em trai nhưng thực ra họ không hề có quan hệ huyết thống gì với nhau, Sevia là thiếu gia của gia tộc chính, còn Rody là một trong rất nhiều đứa trẻ đến từ những gia đình riêng biệt.

Nhưng vì lý do nào đó, Sevia mới ba tuổi, đã trở nên rất thân thiết với Roddy trong một buổi họp mặt gia đình và nhất quyết muốn giữ cậu ta ở bên cạnh mình. Điều này đã tạo nên một tình yêu thanh mai trúc mã giữa hai người và kéo dài trong mười năm. Cho đến gần đây, hai người mới tách ra sống cuôc sống riêng của mình.

"Ủa! Hôm nay ư? Không phải ngày mai mới đúng ngày sao?!"

"Tất nhiên là ngày mai! Nhưng em đến sớm! Vì em rất nhớ anh !" Sevia ôm eo Roddy, làm nũng nói.

"Nhưng...Nhưng anh vẫn còn các việc khác..."

"555, Sevia khó khăn lắm mới đến gặp anh. Roddy không muốn dành nhiều thời gian hơn cho Sevia sao?"

“555, Roddy không thích Sevia nữa à?”

"Không, không, không phải như vậy."

“Để anh đi xin ông chủ nghỉ phép!”

Roddy ngơ ngác đối mặt với Sevia đang khóc, vội vàng một hồi, cuối cùng thu dọn đống dụng cụ lộn xộn, sau đó vội vội vàng vàng đi tìm ông chủ Lưu.

Nhìn bóng dáng Rody loạng choạng rời đi, Sevia buông bàn tay đang che mặt xuống, trên khuôn mặt nhỏ nhắn vẫn còn dấu vết khóc. Cậu ta nhíu mày nhìn xung quanh Hạ Huyền và nói: "Anh là Hạ Huyền, phải không?"

“Hừm, tôi biết anh đó.” Anh là một xà nhân nam bị gia tộc trục xuất.

Cái đuôi màu xanh đậm của Sevia vỗ nhẹ, con ngươi xanh lục trở nên thon dài, cậu ta nói: "Đừng cố thu hút sự chú ý của anh trai tôi. Anh ấy là của tôi! Anh có biết không?"

Cậu nhóc ơi, tuổi nhỏ vậy, mà khẩu khí lớn quá ha?

Nhưng Hạ Huyền lại cảm thấy buồn cười, cậu là đàn ông con trai, cho dù có hứng thú với đàn ông thì cũng sẽ không bao giờ yêu một người như Roddy.

Một người đàn ông rụt rè, luôn xin lỗi và bật khóc có thể bị coi là kẻ yếu đuối trên trái đất.

Muốn tìm thì ít nhất phải tìm...

Trong khoảnh khắc, những gì hiện lên trong đầu Hạ Huyền lại là khuôn mặt, sức mạnh và đôi mắt xanh của người rắn đã tấn công cậu vào ngày hôm đó, người tràn đầy khí tề tiềm năng và con ngươi màu xanh bị nɧu͙© ɖu͙© nuốt chửng.

Sắc mặt Hạ Huyền đột nhiên tối sầm lại.

Chết tiệt, tại sao mình lại nghĩ đến cái tên gay chết tiệt đó?

Cuối cùng sau khi tiễn Sevia và Rody kiêu hãnh đi xa, Hạ Huyền kéo một chiếc xe kéo nhỏ, chất một đống vật liệu kim loại đã qua xử lý và mang chúng đến nhà kho.

"Ông chủ, anh có ở đây không?"

"Lưu Văn Chính, ông chủ Lưu?"

Hạ Huyền nhíu mày, người đàn ông có râu này lại đi uống rượu ở đâu rồi?

Hạ Huyền, người đang chịu áp lực thấp kể từ khi nhớ đến người rắn đuôi đỏ, đã ném mạnh chiếc xe kéo vào khu vực tái chế, khiến cho tất cả vật liệu trên đó rơi xuống và va chạm với những đống kim loại khác, phát ra âm thanh chói tai.

"Hả?"

Ở góc tường có một cái nút nhỏ màu đỏ mà trước đó Hạ Huyền không để ý đến.

"Cái nút này có tác dụng gì? Nó không thể tự hủy được phải không? Hahaha"

Hạ Huyền sờ sờ cằm, trong mắt hiện lên vẻ thích thú, ừm, thử xem.

Nút màu đỏ được nhấn, chỉ có tiếng bíp, sau đó là tiếng vo ve, rồi dưới ánh mắt mong đợi của Hạ Huyền, bức tường bên trái cậu mở ra bên trái và bên phải như thể đó là một cánh cửa trượt đang di chuyển!

Và phía sau bức tường mở, thực sự có một cầu thang đi xuống, và dưới cầu thang, có một nhà kho ngầm siêu lớn!

Cánh cửa nhà kho dường như đã mở ra một thế giới khác, và trong nháy mắt, Hạ Huyền còn tưởng rằng mình đang lạc vào bên trong một chiếc siêu chiến hạm trong phim khoa học viễn tưởng nào đó!

"Wow!! Tuyệt quá!"

Hạ Huyền đứng trên bục cao, ánh mắt tràn đầy sự kinh ngạc và ngạc nhiên không gì sánh được.

Nền tảng rất dài, ở mọi khoảng cách đều có một khung cảnh giống như giá đỡ kéo dài ra ngoài và dưới mỗi cánh cửa, đều có một cơ khí!

Hạ Huyền phải mất một lúc mới định thần lại, sau đó sự phấn khích bùng phát đến mỗi tế bào. Cậu lao xuống cầu thang như một cơn gió mạnh, cậu chạy qua giữa núi linh kiện, ngước nhìn những cỗ máy hư hỏng hoặc đổ nát, trong mắt không giấu được cảm giác phấn khích tột độ!

Cậu biết rằng thế giới này có các công nghệ tiên tiến, chẳng hạn như giá đỡ ánh sáng, giá đỡ biến dạng, máy mô phỏng, cũng như các loại vũ khí nhiệt và thiết bị laser và những điều này điều khiến cho một người đam mê cơ khí như Hạ Huyền, được tiếp thu kiến thức trong não ánh sáng bị mê mẩn.

Và bây giờ, cuối cùng cậu cũng có cơ hội chạm vào những cỗ máy này bằng chính đôi mắt và đôi tay của mình, ở thế kỷ 21, những cỗ máy trong mơ này chỉ tồn tại trong anime và tiểu thuyết!

"Tuyệt vời! Đây có phải là cảm giác của người máy ánh sáng!"

Hạ Huyền trèo lên khung cố định, một tay chạm vào bề mặt của cơ giáp với màng ánh sáng đầy màu sắc, và không thể nhịn được áp mặt mình vào.

Đây là lang hình biến hình cơ giáp, đây là màu luân ky giáp…Và đây là Hiệp sĩ 0015 bán chạy nhất năm ngoái!

Hạ Huyền yêu thích mọi chiếc giá đỡ, nhưng điều đáng buồn là cậu chỉ có thể nhìn và chạm vào chúng chứ không thể thử chúng!

Bởi vì tất cả cơ giáp đều có đuôi rắn, nên cho dù chúng có là cơ giáp có thể biến hình, thì hệ điều hành bên trong cũng hoàn toàn dựa trên hình dáng cơ thể và phương thức hành động của người rắn để thiết lập.