Chương 12: Bị bắt quả tang đang trộm tìm chìa khóa cơ giáp

Với thân hình nhỏ bé này của mình, e là Hạ Huyền đến cả cơ giáp tiên tiến nhất có kết nối não quang học và điều khiển tinh thần cũng không thể nhét cậu vào trong cabin chứ đừng nói đến việc điều khiển nó!

Điều này giống hệt như khi bạn theo đuổi được người phụ nữ xinh đẹp mà bạn thèm muốn bao nhiêu năm và cuối cùng cũng được cô ấy đáp lại, cởi bỏ quần áo nằm trên giường và chờ bạn đến ân ái, nhưng khi sự việc sắp diễn ra, thì bạn lại chợt phát hiện ra rằng kích thước của một số chỗ có hơi không đúng.. .

Hạ Huyền im lặng ăn sợi mì to, đầu đập vào cơ giáp, chẳng lẽ là do cậu không có duyên với cơ giáp sao?

Ngày đầu tiên đến thế giới này, cậu đã đi ngang qua một loại cơ giáp cao cấp nào đó, bây giờ trước mặt còn có nhiều cơ giáp như vậy, nhưng cậu lại không thể sử dụng được một cái nào cả...

A a a! Tại sao mình lại nghĩ đến cái tên chết dẫm phạm tội cưỡиɠ ɠiαи kia chứ!

Nhưng khi chiếc cơ giáp kia bay đi, hình vòng cung khi nó quay lại trông rất đẹp mắt…

Hạ Huyền vội vàng gõ vào đầu mình, dám chắc người kia không phải là người có kỹ năng lái cơ giáp tốt!

Nhưng... Cũng không biết tại sao ông chủ Lưu lại muốn xây một nhà kho dưới lòng đất như vậy, đây có phải là kho vũ khí dưới lòng đất không?

Hạ Huyền nhạy cảm cảm thấy có gì đó không đúng, cậu sờ sờ cằm, sau đó lắc đầu.

Thôi nào, mình ở vẫn còn gặp khó khăn trong việc sống sót ở thế giới này, vậy mà còn bận tâm đi COS Conan?

Tuy nhiên, thật trùng hợp khi ngay khi Hạ Huyền chuẩn bị rời đi, cậu lại phát hiện ra một cơ giáp độc nhất vô nhị ở góc nhà kho!

Nếu những cơ giáp khác là những gã khổng lồ cao mấy chục mét thì cơ giáp này lại giống như một đứa trẻ chỉ cao mười mét, thân hình của nó vô cùng nhỏ nhắn. So với những cơ giáp trông vạm vỡ hoặc hung dữ khác, cơ giáp này sạch sẽ một cách đáng ngạc nhiên. Vẻ ngoài thuôn gọn không có bất kỳ trang trí không cần thiết nào, giống như cơ thể con người mặc áo giáp vậy. Nó được đặt trong góc tối và bề mặt của nó có màu đen mờ, nên nếu Hạ Huyền không có thị lực tốt sau khi du hành xuyên thời gian, thì có lẽ cậu sẽ rất khó để phát hiện ra một cơ giáp như vậy.

Và điều làm cho cơ giáp này khác biệt là vì nó có phần chân rất rõ ràng!

Hai mắt Hạ Huyền sáng lên, cậu chạy khắp nơi tìm chìa khóa để mở cơ giáp và hưng phấn đến mức không nghe thấy phía sau đang có một tiếng cười lớn, nên suýt chút nữa là té khỏi kệ.

"Haha, cậu bé, cậu có thích cơ giáp không?"

"Ông chủ…Lưu...Ông tới khi nào vậy ạ?"

Hạ Huyền cảm thấy áy náy như một tên trộm, nhưng khi nghĩ đến việc Lưu Văn Chính đã bí mật đặt những cơ giáp này dưới lòng đất và tất cả đều rất mờ ám, thì cậu khẽ ưỡn ngực lên. Ngoài ra, cái nút trong nhà kho dưới lòng đất này cũng được treo trên tường và không có nắp đậy! Nên cậu cứ nói là mình lỡ ấn nhầm thôi.

“Đây chính là hắc diệu.”

Nhưng nằm ngoài dự kiến của Hạ Huyền, Lưu Văn Chính không có trách tội cậu đã lén đi vào nhà kho ngầm, mà thay vào đó ông ta đặt tay lên cơ giáp với vẻ xúc động mạnh.

"Ở thời đại này, nếu không thể điều khiển được cơ giáp thì đồng nghĩa với việc cậu bị thời đại bỏ rơi...

Lúc trước, Lưu Văn Chính cũng có tham vọng phát minh ra một loại máy móc dành riêng cho người hai chân, để những người hai chân bị phân biệt đối xử cũng có quyền được coi trọng. Cho dù không thể lên thiên đường! Nhưng họ cũng có thể thử niềm vui của một cơ giáp!

Nhưng ông ta đã thất bại...

Xoay xoay rượu trong chai, sắc mặt Lưu Văn Chính có chút thay đổi.