Chương 24

“Đa tạ tổ mẫu.” Nạp Lan Vân Khê thở phào một hơi, đứng dậy.

“Tổ mẫu, thật ra từ sau khi Vân Phi bị bệnh, tôn nữ đã giấu diếm phụ thân và mẫu thân lén lút bắt đầu nghiên cứu y thuật, con muốn tìm ra phương pháp cứu chữa cho Vân Phi, những phương pháp hành y này đều do Vân Khê xem trong cổ thư mà ra. Về phần mổ đẻ, bên trong cuốn “Chu thị y kinh” của triều ta cũng có đề cập đến, hôm đó tôn nữ vì bảo vệ bản thân mà cũng vì không muốn liên lụy tới Hầu phủ nên mới mạo hiểm thử một lần. May mắn thay, An thân vương phi có Phật Tổ phù hộ, để cho tôn nữ may mắn, thành công cứu được nàng.”

“Chỉ là tôn nữ nghiên cứu hơn một năm, mãi đến khi Vân Phi ra đi, con cũng không thể tìm ra cách cứu chữa cho đệ ấy.”

Sau khi Nạp Lan Vân Khê nói xong thì nàng lại có hơi đau lòng, nếu như nàng đến đây sớm một chút, có lẽ đã có thể chế tạo ra được vắc xin hoặc là kết hợp trị bệnh bằng hoá chất gì đó, ít nhất cũng có thể giảm bớt nỗi đau đớn của Vân Phi, kéo dài tính mạng cho đệ ấy, thế nhưng mọi chuyện đều do ý trời.

Nàng đã dùng phương pháp đơn giản nhất để kể lại chuyện nàng biết y thuật, loại chuyện như thế này thật ra bọn họ muốn tra cũng không có cách nào tra được. Mặc dù mỗi ngày Nạp Lan Vân Khê đều học toàn là Liệt Nữ Truyền, sách về nữ giới nữ huấn, nhưng mà nàng cũng được phép đến thư phòng, mà trong thư phòng của Hầu phủ tất nhiên cũng bao gồm bách khoa toàn thư, ngay cả y thư cũng có rất nhiều bản, nàng cũng coi như là dựa trên bằng chứng mà nói thôi.

Ngoài ra, nàng còn nói bản thân vì cứu Nạp Lan Vân Phi nên mới lén lút đi học y thuật, Nạp Lan Vân Khê cũng là đánh một lá bài tình thân, nàng cược lão phu nhân vẫn còn một chút tình cảm với Nạp Lan Vân Phi. Dù sao Hầu phủ cũng chỉ có duy nhất hai nam đinh, trước kia tình cảm yêu thương đối với đệ ấy tất nhiên không phải giả, giờ đây nàng nhắc lại Nạp Lan Vân Phi, chắc hẳn cũng có thể khơi gợi lên lòng trắc ẩn của lão phu nhân.

“Con vì trị bệnh cho Vân Phi, nên mới lén lút đi học y thuật?” Lão phu nhân hơi kinh ngạc, hỏi.

“Vâng thưa tổ mẫu, lúc đó mẫu thân sợ đệ đệ lây bệnh cho con nên mới không chịu để tôn nữ đi xem đệ ấy, trong lòng con lo lắng, rơi vào đường cùng rồi nên đành phải lén lút đi học y thuật. Dù chỉ có một chút hi vọng con cũng không muốn từ bỏ, thế nhưng, đứa bé kia không đợi được đến lúc con tìm ra phương pháp thì đã đi rồi.”

“Ôi... Phi Nhi...”

Lão phu nhân cũng có một chút thương tâm, nói. Giọng điệu của bà ta rõ ràng không còn nghiêm khắc như vừa rồi, có vẻ như lão phu nhân cũng đã hơi tin lời nàng nói.

“Ái chà, Tam muội muội, muội đang lừa ai đây. Muội thân là một nữ tử khuê các, trước đó đối y thuật đều không tinh thông, vậy mà lén lút đến thư phòng nhìn mấy quyển y thư đã có thể có được y thuật cao siêu như vậy, dám dùng dao để mổ đẻ. Bộ muội không sợ bản thân muội không cẩn thận làm cho mẫu tử An thân vương phi mất mạng, liên lụy toàn bộ Hầu phủ chúng ta sao?”

Nạp Lan Vân Yên nghe nàng nhắc đến Nạp Lan Vân Phi, sợ lão phu nhân trách Hầu phu nhân, nàng ta lạnh lùng cười một tiếng, không quan tâm gì cả mà gây chuyện với Nạp Lan Vân Khê.

“Khốn khϊếp, An thân vương phi sao có thể để cho con quở trách?”

Lão phu nhân đột nhiên hét lên một tiếng, cắt ngang lời của Nạp Lan Vân Yên. Thẩm Tố Thu cũng biết lời này của nàng ta, nếu bị người khác nghe được thì đây là đại tội mất đầu.

“Bốp...”

“Vân Yên, nếu con còn không ngậm miệng lại, ta sẽ đánh gãy chân của con.”

Hầu phu nhân thở hổn hển, bà ta thấy nữ nhi này của mình quả thật kiêu căng đến vô pháp vô thiên, dám ở trước mặt nhiều người như vậy nguyền rủa An thân vương phi, đây chính là tội chết. Lại thấy lão phu nhân nổi giận, bà ta đành phải đánh nàng ta một bạt tai để làm dịu xuống lửa giận của lão phu nhân. Sau khi bà ta đánh xong thì lại cảm thấy đau lòng, oán hận trừng mắt liếc nhìn Nạp Lan Vân Khê.

“Mẫu thân, sao người lại đánh con? Chỉ dựa vào mấy câu của muội ấy thì các người đã tin rồi sao? Chứ con thì không tin muội ấy, muội ấy chắc chắn có chuyện gì đó bí mật không thể cho ai biết.”

Nạp Lan Vân Yên bụm mặt rơi nước mắt, trước mặt nhiều người như vậy nàng ta bị Hầu phu nhân đánh cho một bạt tay, Nạp Lan Vân Yên làm sao còn có thể nhịn được. Lúc này nàng ta càng hận Nạp Lan Vân Khê, đều tại tiểu tiện nhân này nàng ta mới mới bị mẫu thân đánh.

“Vân Yên, nếu không phải Vân Khê lấy công chuộc tội, An thân vương phi mà xảy ra chuyện gì không hay, cả Hầu phủ chúng ta đều không thoát khỏi liên quan. Hôm nay ta gọi Vân Khê đến chỉ là muốn hỏi nó y thuật từ đâu mà có, cũng không phải là muốn trách tội.”

Lúc này đột nhiên Lão phu nhân đối với tính kiêu căng ương ngạnh của Nạp Lan Vân Yên có hơi buồn phiền, trước kia thì cảm thấy nàng ta hoạt bát lanh lợi, cái tính kiêu căng ương bướng này nhìn thì cũng có một chút đáng yêu, không nghĩ tới hôm nay nàng ta lại nói lời ngông cuồng như vậy, một chút đầu óc cũng không có. So với sự thông minh ngấm ngầm chịu đựng của Nạp Lan Vân Khê, nàng ta không hề có phong thái của đích nữ Hầu phủ, lập tức lão phu nhân đối với nàng ta vừa thấy thất vọng vừa lại buồn phiền.

“Lão phu nhân bớt giận, con sẽ quản giáo lại Vân Khê thật tốt, con bé cũng là nhất thời nóng vội, may mà Vân Khê học y thuật, cũng đánh bậy đánh bạ mà có thể đỡ đẻ ra hài tử cho An thân vương phi, nếu không thì không phải con bé đã liên lụy toàn bộ Hầu phủ chúng ta sao? Trong lòng Vân Yên cũng là nghĩ như thế nên mới sợ hãi, mong rằng lão phu nhân đừng trách tội.”

Hầu phu nhân thấy sắc mặt của lão phu nhân không tốt, vội vàng mở miệng giải thích thay Nạp Lan Vân Yên, nhưng trong lòng bà ta đang mắng xối xả Nạp Lan Vân Khê.

“Thôi, được rồi, chuyện này cứ bỏ qua như vậy đi, Vân Khê biết chút y thuật là chuyện tối. Chỉ là, hôm đó con ngựa kia làm sao lại bị hoảng sợ?”