Chương 23

Dung Ngọc là người rất tinh ý, Nạp Lan Vân Khê vừa nói chuyện đã biết nàng có ý gì. Dứt khoát cho nàng ăn một viên thuốc an thần, hắn biết nàng ở Hầu phủ cuộc sống cũng không tốt, nói như vậy cũng là đồng ý cho nàng làm chỗ dựa. Chuyện hôm nay trong lòng hắn rõ hơn ai hết, nhưng đây là chuyện nhà của Hầu phủ, hắn không muốn dính vào.

Nhưng mà, kế mượn đao gϊếŧ người này của Hầu phủ thật là to gan lớn mật, mặc dù hữu kinh vô hiểm nhưng Dung Ngọc hắn khi nào thì thành con cờ cho người khác tính toán rồi?

"Đa tạ quốc sư. Vậy tiểu nữ xin cáo lui." Nạp Lan Vân Khê có được lời bảo đảm của Dung Ngọc mới thật sự nhẹ nhõm thở phào một hơi, biết ngày sau An thân vương phi sẽ không truy cứu tội mình và hai thứ nữ nữa. Lời nói của Dung Ngọc nhất định là nhất ngôn cửu đỉnh.

Dung Ngọc đang trầm tư suy nghĩ không còn nghe thấy tiếng của Nạp Lan Vân Khê nói chuyện nữa, ngước lên nhìn chỉ thấy cô ấy vừa lau mồ hôi vừa hướng đội xe ngựa của Hầu phủ.

"Yến Linh đúng là có mắt không tròng, Tam tiểu thư đẹp người đẹp nết, thông minh như vậy. Hắn ta lại hủy hôn?"

Khi đi ngang qua xe ngựa của Dung Ngọc một đoạn đột nhiên nghe thấy giọng nói tiếc hận mà tùy ý lười biếng vang lên. Nàng ngẩng đầu nhìn Hầu phu nhân đang đứng trước mắt, làm như không nghe được lời Dung Ngọc nói, không phản ứng gì, mím môi cúi đầu xuống không nói một lời rời đi xe ngựa của hắn.

Nàng yên lặng suy nghĩ lúc lâu, hắn nói như vậy là có ý gì? Chẳng lẽ nhìn thấu nàng rồi?

Bởi vì nửa đường An thân vương phi sinh con, mất máu quá nhiều thân thể lại yếu ớt, nên Dung Ngọc cũng không trì hoãn nữa, phân phó người hầu cẩn thận điều khiển xe ngựa nhẹ nhàng rời đi. Chờ đoàn xe An thân vương phủ sau khi rời đi, đoàn xe của Hầu phủ mới chuẩn bị lên đường.

Bởi vì xe ngựa ba tỷ muội Nạp Lan Vân Khê đã không thể ngồi nữa, ba người và những nha hoàn bà vυ" không thể không chia ra, cũng may đã đến dưới núi chỉ cần đi thêm một nén nhang đã đến trong chùa.

Hầu phu nhân đã đem chuyện nói với lão phu nhân, lão phu nhân cũng không có nói gì chỉ căn dặn mọi người của Hầu phủ đi vào trong chùa trước rồi nói sau.

Ngày đầu tiên đoàn người đến trong chùa, lão phu nhân dẫn mọi người dâng hương, bái phật, cầu phúc, yên tĩnh đi qua.

Ngày thứ hai, đại sư chủ trì trong chùa giảng giải kinh pháp, lão phu nhân cùng mọi người tụng kinh văn một ngày. Ngày thứ ba đã không có chuyện gì làm nữa, trong chùa sẽ khoản đãi khách hành hương cơm chay phong phú, một ngày này có thể tự do hoạt động. Cơm nước xong liền có thể đi về, khách hành hương muốn vãn cảnh trong chùa cũng có thể tự do đi lại.

Nạp Lan Vân Khê hai ngày này luôn luôn nhẫn nại, ngày đầu tiên đến chùa lão phu nhân cũng không tìm nàng nói chuyện riêng hỏi han rõ tình hình, chuyện xe ngựa bị tuột dây cương là một chuyện, nhưng còn có một chuyện lớn hơn đó chính là y thuật của nàng. Nàng ở Hầu phủ sinh sống mười mấy năm là hình dáng gì tất cả mọi người trong phủ đều biết.

Nhưng đột nhiên nàng từ khi bị Lư Lăng Vương hủy hôn giống như biến thành người khác vậy, hơn nữa còn biết y thuật thần kỳ như thế. Nàng ở trong xe ngựa mổ đẻ chuyện này đã sớm bị người hầu của Hầu phủ truyền ra, hai ngày này Hầu phủ tất cả mọi người từ trên xuống dưới nhìn nàng sắc mặt đều tràn đầy tìm tòi nghiên cứu và nghi ngờ.

Nàng biết, lão phu nhân nhất định sẽ tìm một cơ hội để hỏi cho rõ chuyện, sở dĩ vẫn không hỏi đến là vì thì không muốn để những chuyện này ảnh hưởng đến việc cầu phúc. Cầu phúc trong tâm thức người xưa là việc hệ trọng cùng với vô cùng kính sợ thần linh.

Buổi sáng ngày hôm nay khi ăn sáng Lý ma ma bên người lão phu nhân đã đến.

"Tam tiểu thư, lão phu nhân mời người đi qua một chuyến." Lý ma ma nhìn nàng với ánh mắt không thể diễn tả, có chút kính sợ lại có chút nghi ngờ.

"Được, ta và bà cùng đi." Nạp Lan Vân Khê vừa nói vừa đem một cái túi bạc nhỏ nhét vào trong ngực Lý ma ma, cười nói: "Tổ mẫu hôm nay tâm tình như thế nào?"

Nạp Lan Vân Khê không biết rằng lão phu nhân muốn trách phạt nàng hay hỏi chuyện nàng nữa. Tính tình nàng thay đổi lớn như vậy lại đột nhiên biết y thuật, những chuyện này hôm nay chắc hẳn đều phải có câu giải thích hợp lý.

"Tam tiểu thư, hôm nay lão phu nhân có khẩu vị không tệ. Buổi sáng ăn hai chén cháo và một ít bánh ngọt nhỏ, cơm chay ở chùa lão phu nhân còn khen nhiều mấy câu đấy."

Lý ma ma cũng là một người tinh khôn khéo léo, nếu nhận đồ tốt của Nạp Lan Vân Khê cũng vui vẻ thuận tiện bán cái tình người. Bà ta cảm thấy Nạp Lan Vân Khê tính tình thay đổi so với trước kia càng làm người khác yêu thích hơn.

"Cảm ơn ma ma, sau này có chuyện gì xin ma ma giúp đỡ nhiều hơn."

Nạp Lan Vân Khê nghe Lý ma ma nói như vậy biết lão phu nhân hôm nay tâm tình cũng không tệ lắm, nói rõ chuyện này ở lão phu nhân trong lòng cũng không coi là chuyện gì lớn. Có lẽ cũng chỉ muốn xua tan tò mò trong lòng mà thôi.

"Trước mặt Tam tiểu thư lão nô không dám nói láo." Lý ma ma lảng tránh nhận lời khéo léo. Nạp Lan Vân Khê cũng chỉ cười nhẹ, hướng phòng khách của lão phu nhân mà đi.

Sau khi đi vào chỉ thấy Hầu phu nhân và mấy người tỷ muội đều ở bên trong, không biết đang nói gì thấy nàng đi vào cũng ngừng tiếng nói đùa, đồng loạt hướng nàng nhìn tới.

Lần này nàng xem như đứng trên đầu sóng ngọn gió rồi, mặc dù đυ.ng chạm phải An thân vương phi, nhưng đều việc xấu hóa lành nhân họa đắc phúc. Vì nàng đở đẻ không thể thành không công, lần này thành ân nhân cứu mạng An thân vương phi. Chờ đến An thân vương phi sau khi tỉnh lại nhất định sẽ cảm tạ với nàng, mấy người tỷ muội vừa hâm mộ vừa ghen tị. Các nàng còn tò mò lão phu nhân sẽ hỏi tội nàng như thế nào.

"Tổ mẫu, mẫu thân mọi người đều ở chỗ này?" Nạp Lan Vân Khê hướng các nàng thi lễ một cái mở miệng nói chậm rãi.

"Vân Khê, chuyện hai ngày trước là chuyện gì xảy ra? Con mau khai ra đúng sự thật đi? Con khi nào hiểu được y thuật?"

Lão phu nhân ngồi ở vị trí chính giữa, nhìn nàng hỏi thẳng vào vấn đề.

"Tổ mẫu! Vân Khê to gan mong tổ mẫu tha cho Vân Khê tội giấu giếm."

Nạp Lan Vân Khê nhìn mọi người xung quanh một lượt, đột ngột quỳ xuống, giọng nói thành thật lại có chút đau thương.