Chương 25

Lão phu nhân cũng không nỡ trách cứ Nạp Lan Vân Yên quá nhiều, dù sao nàng ta và Nạp Lan Vân Nhược là hai đích nữ được cưng chiều từ nhỏ mà lớn lên. Đối với tôn tử tôn nữ, sự yêu thương trong nội tâm bà ta là chuyện bẩm sinh, phần tình cảm này không có cách nào nói buông xuống là có thể buông xuống được.

“Lão phu nhân, chuyện này thì hôm đó khi đến chùa, con đã phái thị vệ đi kiểm tra, con ngựa cái kia đúng lúc đang ở thời kỳ phát dục, có lẽ là do nó gặp được ngựa đực hợp ý nên mới xảy ra chuyện như thế này...”

Hầu phu nhân đã tính trước chuyện này, bà ta nói với lão phu nhân.

“Thì ra là thế, ta còn tưởng đây không phải chuyện ngoài ý muốn, hai ngày nay cứ luôn nơm nớp lo sợ, nghĩ lại thôi cũng cảm thấy sợ rồi, An thân vương phi thật sự là người hiền từ thì tự nhiên sẽ có Thiên tướng, Phật Tổ phù hộ...”

Lão phu nhân rốt cuộc cũng thở phào nhẹ nhõm, đứng lên nói: “Được rồi, hôm nay các ngươi cứ tùy ý dạo chơi trong chùa đi, nghe nói cảnh sắc ở Bạch Vân Tự rất đẹp. Sáng sớm ngày mai, chúng ta sẽ lên đường xuống núi hồi phủ.”

“Vâng.” Mọi người đồng ý, rồi lần lượt trở về phòng.

Nạp Lan Vân Khê trở lại phòng của mình, nàng đang nghĩ đến mấy lời của Hầu phu nhân nói lúc nãy, bà ta nói rằng con ngựa của chiếc xe ngựa mà các nàng ngồi đến thời kỳ phát dục sao? Mặc dù khi ngựa cái đến thời kỳ đó thì tinh thần không ổn định, tụi nó sẽ chủ động tìm ngựa đực tiến hành giao phối, nhưng nó cũng không cần đói khát đến nỗi như thế chứ.

Nạp Lan Vân Khê lại nghĩ đến lúc Tiểu Thanh sắp chết đã đưa cho nàng lá thư này, nàng ta đã lén lút đi đổi xuân dược mạnh trộn lẫn với thuốc mê mà ngay từ đầu Hầu phu nhân chuẩn bị cho nàng. Trong lòng Nạp Lan Vân Khê chợt hiểu ra, đúng vậy, nhất định là trước khi chuẩn bị lên đường Hầu phu nhân đã con mấy con ngựa kia ăn xuân dược, ngựa cái mới nhịn không được phát cuồng ở trên đường.

Trên thực tế, coi như không gặp được đội ngũ của An thân vương phi thì con ngựa kia cũng sẽ phát cuồng ở chỗ đó, ném nàng với Nạp Lan Vân Tâm, Nạp Lan Vân Y quăng xuống vách núi, mà chuyện gặp được đội ngũ của An thân vương phi chỉ đơn giản là trùng hợp.

Nghĩ tới đây, nàng không khỏi nghiến răng nghiến lợi, cái tiện phụ này thật độc ác, thế mà lại muốn toàn bộ mấy người thứ nữ ở trong phủ ngã chết. Nếu lần này nàng không lấy gậy ông đập lưng ông, cho bọn họ biết tay thì sau này thật sự sẽ không được sống yên ổn trong Hầu phủ.



Nạp Lan Vân Khê ăn cơm chay trong chùa xong, vừa mới nghỉ ngơi được một lát, Hà ma ma đã tới bẩm báo: Nạp Lan Vân Tâm và Nạp Lan Vân Y cùng với Tứ di nương đến thăm, trong lòng nàng suy nghĩ một chút, bọn họ chắc hẳn là bởi vì bị sự việc con ngựa kia kinh động đến.

Tứ di nương là một phu nhân mềm yếu khôn khéo, ở trong phủ được lòng Nạp Lan Khang nhất, mà Nạp Lan Vân Y lại là nữ nhi nhỏ tuổi nhất, mặc dù tuổi còn nhỏ nhưng lại khéo léo thông minh, cũng rất được Nạp Lan Khang cưng chiều, cho nên cuộc sống của hai mẫu tử họ trong phủ tương đối tốt hơn một chút.

Nạp Lan Vân Tâm mặc dù không nói nhiều lại bí ẩn khó hiểu, nhưng cũng là người rất thông minh lanh lợi, sống trong phủ cũng khá độc lập tách rời nhân gian, ngày thường chỉ lo việc của chính mình không quan tâm đến những chuyện bao đồng, mặc dù Tam di nương cực lực lấy lòng Hầu phu nhân nhưng bởi vì Nạp Lan Vân Tâm không quá thân thiết với Hầu phu nhân và hai vị đích tỷ cho nên ngày thường chỉ thoải mái hơn Nạp Lan Vân Khê một chút mà thôi.

Trong những ngày sống chung, Nạp Lan Vân Khê đã có thể hiểu được tình hình của những người trong Hầu phủ, Nạp Lan Vân Tâm này ngược lại làm nàng liên tưởng đến Giả Thám Xuân trong Hồng Lâu Mộng, nhưng mà nàng ta đối với Tam di nương rất hiếu thuận, đối với Hầu phu nhân cũng nhạt nhẽo, ở trong phủ chính luôn là quân tử giữ mình giả vờ câm điếc.

“Tam tỷ.” Nạp Lan Vân Tâm và Nạp Lan Vân Y sau khi bước vào cùng hành lễ với nàng, giọng nói có chút thân thiết.

“Tứ di nương, hai vị muội muội tới rồi, nhanh ngồi xuống đi.”

Nạp Lan Vân Khê mời bọn họ vào phòng, để mấy người họ ngồi xuống.

“Tam tiểu thư, Vân Y và ta nghe nói chuyện ngày đó rồi, hôm nay ta đặc biệt tới đây là để nói lời cảm tạ với tam tiểu thư, đa tạ con đã cứu Vân Y.”

Tứ di nương cũng không khách sáo, vừa ngồi xuống đã đi thẳng vào vấn đề nói lời cảm tạ với nàng.

“Tam tỷ, tiểu muội cũng tới đa tạ ân huệ cứu mạng của tỷ ngày hôm đó, vừa rồi đúng lúc gặp ngũ muội và tứ di nương nên cùng họ tới đây.”

Tứ di nương nói xong thì Nạp Lan Vân Tâm tiếp lời.

Tam di nương nhiễm phong hàn, lần này không cùng đi tới được cho nên chỉ có một mình Nạp Lan Vân Tâm tới đây.

“Tứ di nương, hai vị muội muội khách khí rồi, ngày đó ba người chúng ta ngồi chung một xe ngựa, đương nhiên là có phúc cùng hưởng có họa cùng chịu, ta chỉ là vì tự cứu mình mà thôi.”

Nạp Lan Vân Khê cười nhạt một tiếng, cũng không kể công, ngày trước lúc chủ nhân của thân thể này cơm ăn không đủ no nhưng hai vị thứ muội này cũng không quan tâm đến nàng chút nào, lúc này đương nàng không dám cùng các nàng ấy tỏ ra quá thân thiết, vẫn là giữ khoảng cách một chút thì tốt hơn.

“Nói thì nói như vậy, nhưng cuối cùng vẫn là nhờ có tam tiểu thứ, tứ tiểu thư và Vân Y mới được an toàn, nếu không lỡ như Vân Y xảy ra chuyện gì, ta thật sự không biết nên tiếp tục sống thế nào.”

Tứ di nương thật lòng nói, nói xong thì nhìn thoáng qua Nạp Lan Vân Y, nâng tay lên sờ vào tóc nàng, vẻ mặt tràn đầy yêu thương cùng thương tiếc.

Nạp Lan Vân Khê thấy bộ dạng mẫu tử trước mắt như vậy, trong nháy mắt hai mắt nàng đau đớn như kim châm, lại có chút hâm mộ Nạp Lan Vân Y, Tứ di nương trời sinh tính tình dịu dàng, dạy dỗ Vân Y cũng rất khôn khéo đáng yêu, nàng âm thầm nghĩ nếu như thân mẫu của nàng còn trên đời chắc chắn cũng sẽ yêu thương nàng giống như Tứ di nương yêu thương Vân Y vậy.

Còn có cái chết của Nạp Lan Vân Phi cuối cùng để lại một nỗi đau day dứt trong lòng nàng, nàng đến dị giới này mới mấy ngày ngắn ngủi, nhưng đã dần dần hòa nhập vào cuộc sống nơi đây rồi, đã xem mình như là Nạp Lan Vân Khê đích thực.