Chương 2: Nàng là nương tử của ta !

Sáng hôm sau......

Có người vào gọi cô, cô mắt nhắm mắt mở nhìn thấy một tiểu cô nương độ chừng 15 16.

" Tiểu thư, tiểu thư người mau dậy đi "

Tiểu thư sao ??? à cô nhớ ra rồi đây là Tiểu Huệ nha hoàn thân cận bên cạnh Dương Cẩn Hoa từ nhỏ, hai người thân nhau như tỷ muội ruột có chuyện gì cũng kể cho nhau nghe, ngẫm lại thấy người tốt như Dương Cẩn Hoa trên đời này cũng chẳng còn mấy ai nữa. Cô ngồi nhõm dậy vươn vai một cái sau đó đáp lời của Tiểu Huệ:

" Ừ, ta biết rồi "

" Vâng "

Tiểu Huệ tuy rằng cảm thấy tiểu thư hôm nay có chút khác thường nhưng rồi cũng không nói gì nghĩ là chắc do tiểu thư mệt quá thôi. Sau khi rửa mặt chải tóc và mặc xiêm y xong cô ngồi trước gương nhìn ngắm bản thân mình.... À không là Dương Cẩn Hoa mới đúng Dương Thiên Ngọc cảm thấy Dương Cẩn Hoa cũng rất giống bản thân mình ở thế giới hiện đại nhưng mà xinh đẹp hơn thì phải làn da mịn màn hơn vóc dáng cũng đẹp hơn rất nhiều. Nhưng điều mà cô không hiểu là vì sao ông trời lại cho cô sống lại hơn nữa lại còn đến nơi này.

Sau khi tìm hiểu về nơi này thì cô biết nơi đây tên gọi là Thương Ngôn nhưng theo cô nhớ thì thời đại này hoàn toàn không có trong lịch sử ???~~ Aizzz không nghĩ nữa càng nghĩ càng thấy đau đầu bây giờ chuyện quan trọng nhất là phải học cách sinh tồn ở nơi này nếu được thì cô phải tìm cách để trở về mới được.

Hôm nay cô và Tiểu Huệ cùng vài người nữa thu dọn đồ chuyển đến một biệt viện khác là Ngọc Tâm các cách nơi ở của Hàn Cửu Minh không xa.

Dương Thiên Ngọc đi sang chỗ ở mới sắp xếp lại mọi thứ sau một canh giờ rốt cuộc thì cũng xong.

" Phù ~~ cuối cùng cũng xong rồi "

" Tiểu thư người mau đi nghỉ đi còn lại để nô tỳ dọn cho người "

" Ừ được rồi "

Nói rồi cô đi vào trong ngồi thong thả uống trà ăn bánh cô đang ngồi nghỉ thì thấy Tiểu Huệ hớt ha hớt hãy chạy vào trông khá gấp gáp cô không nhanh không chậm rót cho Tiểu Huệ một ly trà rồi hỏi :

" Xảy ra chuyện gì vậy ? "



" Tiểu thư vương gia ....vương gia đến rồi "

Hầy, cô còn tưởng là chuyện gì hóa ra là chuyện này ư nhưng khi không sao hắn lại tới đây chứ kể ra thì từ đêm tân hôn đến nay cô chưa gặp lại hắn lần nào nhưng không gặp thì lại càng tốt. Đang mãi nghĩ Dương Thiên Ngọc vô thức nhìn ra cửa thì thấy hắn đã đứng trước cửa từ lúc nào. ~~A!!!! hết hồn !!! hắn muốn dọa chết cô hay sao vậy hắn đứng đó từ lúc nào sao cô không biết ấy thế mà hắn còn đứng đó nhìn cô cười nữa chứ dọa chết cô rồi.

" Nương tử "

Hắn bước vào phòng cô ngồi xuống rồi tự rót cho mình một ly trà hắn nhìn cô cười hì hì.

" Nương tử mấy ngày không gặp nàng có nhớ ta không ta rất nhớ nàng "

" ...... "

" Nương tử nàng đã ăn gì chưa? "

" Ta ăn rồi "

Uống một ngụm trà cô nhàn nhạt trả lời hắn, hắn sao lại quan tâm đến việc cô có ăn hay chưa thấy thế cô cũng hỏi lại cho có lệ :

" Còn chàng đã ăn chưa nếu chàng chưa ăn thì lát nữa có thể dùng bữa trưa cùng ta "

" Được "

Hắn vui vẻ đáp lời nhìn nụ cười của hắn giống như trẻ con vậy đơn thuần mà lại ngây thơ làm sao vậy lời đồn về hắn là thật sao ??? theo như kí ức của Dương Cẩn Hoa thì người ta nói rằng nhị vương gia Hàn Cửu Minh là một tên ngốc. Ban đầu cô cứ nghĩ rằng hắn sẽ giống như các vị vương gia trong các tiểu thuyết xuyên không mà cô hay đọc chứ nào là lạnh lùng hung lãnh bá đạo gì gì đó hoặc là giả ngốc để tranh quyền đoạt vị nhưng không .....hắn xem ra là ngốc thật rồi !!!

Có điều như vậy cũng tốt cô cũng đỡ phải diễn trước mặt hắn có điều là hắn nói hơi nhiều thì phải trong suốt buổi ăn trưa hắn cứ luôn mồm nói không ngừng.

" Nương tử ta gắp cái này cho nàng nha "

" ..... "

Dương Thiên Ngọc miễn cưỡng nhận lấy



" Nương tử nàng có thích ăn loại rau này không"

" ..... "

Đây là cải thảo cô thích ăn cải thảo nhất.

" Nương tử "

" .... "

" Nương tử "

Hắn mà còn gọi nữa là chắc cô bỏ ăn thật đó cô thích yên tĩnh không quen ồn ào nhưng hắn cứ luôn miệng như vậy một tiếng cũng " nương tử " hai tiếng cũng " nương tử ".

Sau bữa ăn.....

Cuối cùng cô cũng thoát rồi cô nhanh chóng đứng dậy chạy đi hắn còn chưa chịu buông tha cho cô gọi với theo :

" Nương tử .... nương tử nàng đi chậm thôi đợi ta với "

Tính ra thì cô chạy cũng nhanh lắm ấy chứ vậy mà hắn chạy còn nhanh hơn cô mới thế mà đã đuổi kịp cô rồi cô quay đầu lại trừng mắt nhìn hắn :

" Ai là nương tử của ngươi đừng suốt ngày gọi ta như vậy ! "

Hắn thấy cô có vẻ tức giận nhưng cũng chỉ nhìn cô với ánh mắt vô tội vạ hắn cuối đầu mỉm cười đáp :

" Nàng là nương tử của ta "

Ôi ~~ cô không nhìn nhầm đó chứ hắn là đang đỏ mặt sao??? cô há hốc mồm nhìn hắn hahahaha thì ra nam nhân thời cổ đại này lại dễ đỏ mặt tới vậy nhìn thật đáng yêu làm sao !!!