Chương 3: Cùng nhau ngủ

Ở một nơi nào đó có người đang rất tức giận vì Dương Cẩn Hoa vẫn chưa chết........người đó không ai khác chính là Diệp Dao người đã hạ độc hại chết Dương Cẩn Hoa ngay trong đêm tân hôn.~~~

" Đúng là vô dụng ta giữ ngươi lại còn có ích gì "

Cô ta siết chặt lòng bàn tay đến mức bật máu nghiến răng nghiến lợi liếc mắt nhìn cô tỳ nữ đang quỳ dưới đất khóc sụt sùi rồi cô ta vung tay tát cô tỳ nữ quỳ ở đó.

Chát~ Chát ~

" Tiểu thư .....huhuhu....tiểu thư....hôm đó nô tỳ rõ ràng đã làm rất cẩn thận xin...xin người niệm tình nô tỳ đi theo hầu hạ người trong mấy năm qua cầu xin người tha cho nô tỳ lần này "

Chát~~~

" Câm miệng cho ta "

"huhuhuhu".

" Hừ, ngươi đã làm rất cẩn thận sao? vậy sao cô ta vẫn còn sống ? ~~~Người đâu lôi cô ta xuống đánh 50 trượng rồi đuổi ra khỏi phủ cho ta ".

Hai người gia đinh từ đâu chạy vào lôi cô tỳ nữ ấy xuống mặc cho cô tỳ nữ kêu gào thảm thiết. Sở dĩ cô tỳ nữ này bị đánh vì cô ta chính là người bài kế cho Diệp Dao hãm hại Dương Cẩn Hoa tuy đã thành công nhưng kết quả là Dương Thiên Ngọc lại vô tình nhập vào xác của Dương Cẩn Hoa ngay trong đêm đó.

Diệp Dao ánh mắt hung ác nhìn mông lung về một phía nào đó trong lòng hận không thể để cho Dương Cẩn Hoa chết ngay lập tức.

" Dương Cẩn Hoa ơi Dương Cẩn Hoa ai bảo người huynh ấy yêu là ngươi mà không phải là ta chứ ngươi cứ đợi đó ta sẽ không tha cho ngươi ngươi đừng hòng được sống yên ổn ".

Ở vương phủ của Hàn Cửu Minh........

Lúc còn ở thế giới hiện đại Dương Thiên Ngọc rất thích nấu ăn và đây được xem như là phương pháp xả stress của cô sau những giờ làm việc mệt mỏi ở trường nhưng ở đây suốt ngày không được đi đâu cũng chẳng phải làm gì cô hết đọc sách rồi lại ăn hết ăn rồi lại ngủ cũng thật quá nhàm chán rồi không được đâu nếu cô mà còn như thế này chắc sẽ thành heo mất hơn nữa cô cảm thấy những người ở đây thật nhạt nhẽo mà cô cũng chẳng nói chuyện được với ai cũng may là nhờ có mấy quyển sách nếu không thì cô sẽ chán chết mất. Cô ủ rũ nằm dài trên bàn hỏi Tiểu Huệ :

" Tiểu Huệ à nhà bếp ở đâu vậy ? "

Tiểu Huệ đứng kế bên xoay qua đáp lời :

" Tiểu thư người muốn ăn gì sao để nô tỳ đi lấy cho người "



" Không cần đâu ta muốn tự làm "

Tiểu Huệ cảm thấy có hơi lạ tiểu thư biết nấu ăn từ bao giờ thế ? Tuy trong lòng có chút thắc mắc nhưng rồi Tiểu Huệ cũng dẫn Dương Thiên Ngọc xuống bếp giúp cô chuẩn bị một số nguyên liệu nấu nướng cô cảm thấy ở đây cũng thật tốt có đủ hết những thứ cô cần mà có khi còn nhiều và tốt hơn so với căn bếp lúc trước của cô nhưng chỉ có điều là nhóm bếp có nhiều khói cô không quen nên nhờ Tiểu Huệ làm giúp.

Nữa canh giờ sau...

" Phù ~~~ " cô đưa tay lên trán lau mồ hôi cô cảm thấy đi xuống đây là một lựa chọn rất đúng chỉ nấu ăn một lát thôi mà cô đã thấy tâm trạng khá hơn rồi không còn chán trường như lúc nãy nữa.

Hôm nay cô làm một bàn ăn khá thịnh soạn suy nghĩ không biết có nên mời Hàn Cửu Minh qua ăn cùng hay không nhưng mà thôi không cần mời đâu hắn tới rồi !

" Nương tử à nàng ăn tối sao ? Cho ta ăn cùng với có được không ? "

Hắn nghiên đầu tròn mắt nhìn cô ~~hơ cô còn đang nghĩ không biết có nên mời hắn không thì hắn đã đến rồi nhưng mà thôi nếu hắn đã tới rồi thì cũng đỡ cho cô phải suy nghĩ dù gì cô cũng nấu rất nhiều món ngon nếu chỉ có một mình cô ăn thì thật đáng tiếc.

" Được rồi chàng mau lại đây đi " cô nhàn nhạt đáp lời hắn hi vọng là hắn đừng như lần trước nói nhiều quá đi mất làm cô bực mình.

Hắn tâm tình vui vẻ đi tới chỗ cô :

" Nương tử thật tốt ! "

" Nè mau ăn đi xem có hợp với khẩu vị của chàng không ? "

Cô cầm đũa gắp cho hắn một miếng cá món đó là cá chiên sốt cà chua xưa nay vẫn luôn là món khoái khẩu của cô cô thấy hắn ăn xong mà vẫn im lặng không nói gì cô không nhịn được lên hỏi :

" Có ngon không ? "

" Ngon~~~ rất ngon đây là món gì vậy ta chưa từng ăn bao giờ "

" Chàng thích thì tốt rồi ! "

Hình như hắn biết cô không thích ồn ào thì phải trong lúc ăn hắn chỉ khen món ăn ngon ngoài ra không nói gì thêm nhưng mà như vậy cũng tốt.



Sau khi ăn tối xong cô cùng Tiểu Huệ đi dạo quanh vườn hoa phong lan được trồng trong phủ có thể nói rằng người làm vườn này rất có tâm nha chăm sóc cho những bông hoa ở đây vô cùng tốt hương hoa phản phất bay cùng với những cơn gió dịu nhẹ làm cho tâm ta lắng xuống và như sống chậm hơn không còn những muộn phiền lo âu trong khoảnh khắc ấy. Sau một hồi đi dạo tâm tình khuây khỏa hơn nên cô quyết định về nghỉ sớm.

Nào ngờ khi về tới phòng..... thì lại thấy Hàn Cửu Minh. Trời~~~ sao...sao hắn lại ở đây thế cô đứng ngẩn người một lúc lâu không biết nên giải quyết tình huống trước mắt này như thế nào đây. Cô ôm trán thầm thở dài một tiếng .

" Sao chàng lại ở đây ? Đã trễ rồi chàng nên về phòng ngủ đi "

" Không được đâu nương tử hoàng huynh của ta nói phu thê thì phải ngủ chung hơn nữa cũng nên thân mật một chút "

Hả ??? chuyện gì nữa đây ??? cô dở khóc dở cười nhìn hắn thân mật sao ???

" Không được đâu chàng mau về phòng ngủ đi "

" Ta không chịu đâu huhu .....nương tử ghét ta nương tử không thương ta....huhuhu "

Trời ~~ không thể tin được....haizzz mệt mỏi.

" Chàng...chàng đừng khóc nữa được không những người không biết sẽ nghĩ là ta ăn hϊếp chàng đó "

Khi cô dứt lời hắn càng khóc lớn hơn

" huhuhuhuhu ta biết ngay mà nương tử nhất định ghét ta rồi .....huhuhuhu"

Cô nhịn hắn hơi bị lâu rồi đó. Cô nhìn hắn bằng ánh mắt không kiên nhẫn rồi đáp :

" Vậy bây giờ chàng muốn thế nào ? "

Ngay lập tức hắn thôi khóc sau đó bày ra bộ mặt tươi cười ngây thơ vô số tội hắn nắm lấy tay áo cô lắc lư :

" Ta muốn ngủ cùng nương tử .....đi mà ....cùng nhau ngủ ....có được không ? ~~ "

".........."

Cô nói không nên lời nếu mà còn tiếp tục ở đây nói qua nói lại chắc tới sáng mất đành đồng ý cho qua chuyện vậy. Cô cởi giày rồi nằm xuống bên cạnh hắn hắn ôm cô rồi chìm vào giấc ngủ nhanh chóng chỉ một lát sau cô đã nghe hơi thở của hắn đều đều. Hắn cứ như trẻ con vậy dễ ngủ thật.