Chương 1: Xuyên không bất ngờ

.....cô cảm thấy đau đầu, vô cùng đau đầu sau đó hàng loạt kí ức xuất hiện trong đầu cô hệt như những mảnh vụn được ghép lại một cách rõ ràng. Khi bình ổn lại cô giở khăn che mặt lên thì nhìn thấy trên người mình là một bộ hỷ phục của các tân nương thời xưa. Sau đó, cô lại nhìn quanh căn phòng thì biết được đây là một căn phòng tân hôn được bài trí và sắp xếp theo phong cách cổ rất giống với các bộ phim cổ trang mà cô hay xem. Lúc này trong lòng cô rất hoang mang và lo sợ không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

" Đây....đây rốt cuộc là nơi nào, sao mình lại ở đây ?"

Hàng nghìn câu hỏi xuất hiện trong đầu cô, cô nhớ rằng mình đang đi trên đường thì có một chiếc xe ô tô vượt đèn đỏ đi với tốc độ rất nhanh đã tông trúng cô, sau đó thì....cô không nhớ gì nữa và khi tỉnh lại thì đã ở đây.

"Đợi đã, không lẽ...không lẽ...mình đã xuyên không rồi sao! Sao có thể chứ ! "

Cô vội chạy ra ngoài mở cửa, đặt vào mắt cô chính là một khung cảnh cô cùng xa lạ nhưng lại rất đổi quen thuộc hình như...hình như cô đã từng thấy ở đâu rồi, nhưng lại không nhớ ra. Mặc dù đây là buổi tối nhưng ánh trăng chiếu sáng vời vợi nên mọi cảnh vật xung quanh như hiện ra trước mắt cô.

Xung quanh đây không khí rất nhộn nhịp, tiếng ai nói nói, cười cười vui vẻ dù là ở xa cũng có thể nghe thấy. Nơi đây không khí trong lành, đằng trước có một cây hoa anh đào đang mùa nở rộ, mùi hương nhàn nhạt bay trong gió, cảnh sắc tuyệt đẹp nhưng vào giờ phút này cô làm gì còn tâm tình nào để mà thưởng thức cảnh đẹp trước mắt. Ở giữa sân là một cái bàn đá, phía dưới có đặt 4 cái ghế, trên bàn là một bộ bình trà hình hoa mai màu vàng trông vô cùng tinh xảo và đẹp mắt.

Cô thầm thở dài một tiếng rồi đi vào phòng và đóng cửa lại, dáng vẻ trầm ngâm suy tư.

" Xem ra mình đã thật sự xuyên không đến đây rồi ! "

Vậy những kí ức lúc nãy chắc chắn là của chủ cơ thể này rồi, cô ấy là Dương Cẩn Hoa năm nay 16 tuổi là tiểu thư trong một gia đình quyền quý. Cô ấy chết do bị biểu muội của mình__Diệp Dao__ hại chết, người mà Dương Cẩn Hoa vẫn luôn tin tưởng và yêu thương.

Sống trên đời này không nên quá tin tưởng vào người khác. Bởi lẽ lòng người khó đoán, nếu như may mắn gặp được đúng người thì niềm tin đó sẽ làm cho tình cảm của hai người càng thêm gắn kết, bền chặt còn nếu không may gặp sai người thì niềm tin đó sẽ trở thành một con dao hai lưỡi, con dao ấy có thể làm cho ta bị thương bất kì lúc nào.

Đang mãi suy nghĩ, thì bất chợt cô cảm thấy có tiếng bước chân từ xa vọng tới hình như đang tiến lại phòng cô .Cô vội lấy khăn che mặt trùm lên sao đó ngồi yên vị trên giường.Trong lòng cô đột nhiên cảm thấy rất căng thẳng.

Bước chân đó ngày càng gần có thể thấy đây là một người từng luyện võ. Bởi vì bước chân người này nhẹ nhàng uyển chuyển lại rất nhanh nhẹn. Tiếng bước chân đó ngày một gần hơn rồi cánh cửa bị ai đó đẩy ra. Người đó từ từ tiến đến chỗ mà cô đang ngồi sau đó nhẹ nhàng vén khăn che mặt của cô lên.

Không cần đoán cũng biết hắn chính là phu quân cô Hàn Cửu Minh. Nhưng cô không ngờ hắn...hắn lại đẹp đến thế. Gương mặt anh tuấn nhưng lại mang nét hiền hòa dễ thương, sống mũi cao thẳng tắp, đôi môi hồng nhuận, hai mắt sáng lấp lánh tựa như những vì sao, đôi gò má ửng hồng có lẽ vì uống nhiều rượu, thấy cô ngây ngốc nhìn hắn, hắn mỉm cười nhìn cô :



" Nương tử, nàng đợi ta có lâu không ? "

Câu hỏi của hắn như kéo cô trở về với thực tại nhưng cô biết phải trả lời hắn thế nào đây bởi vì cô là Dương Thiên Ngọc không phải Dương Cẩn Hoa càng không phải thê tử của hắn, để tránh sơ hở cô cũng đáp lời hắn:

" À không.....không lâu "

Hắn nhìn cô mỉm cười ngọt ngào cho thấy hắn rất thích cô nhưng mà cô cũng đâu phải Dương Cẩn Hoa nên không thể đáp lại tình cảm của hắn được. Nhưng mà hình như người này không được bình thường lắm nha. Cô cũng không rõ là bất thường ở chỗ nào.Hình như nhìn có hơi ngốc một chút thì phải. Không đợi cô nghĩ nhiều. Hắn kéo cô ngồi xuống bàn rồi cùng nhau uống rượu hợp cẩn, ban đầu cô không đồng ý nhưng để tránh lộ ra sơ hở nên cô đành đồng ý với hắn vậy dù sao cũng chỉ là một ly rượu thôi mà, hai người bắt đầu nâng ly cô uống một hơi cạn sạch. Cô thấy rượu này khó uống mùi lại rất nồng không ngờ rượu ở đây lại khó uống đến thế. Cô tự nhủ sẽ không bao giờ uống nữa.

Một lúc lâu sau, cô nhìn thấy hắn từ từ cởi y phục cô có hơi hốt hoảng lùi về sau vài bước.

" Nè, ngươi...ngươi làm gì vậy? " Hắn quay sang nhìn cô với ánh mắt ngây thơ trả lời:

" Đi ngủ

"Hả ?? cái gì ?? "

Ôi~~ lại là chuyện gì nữa đây cô thầm oán thán trong lòng. Cô cũng chẳng biết phải làm gì vào lúc này nữa. Thấy cô không nói gì nữa thì hắn lại tiếp lời :

" Nương tử, chắc nàng cũng đã mệt rồi chúng ta nên đi nghỉ sớm thôi "

Ơ nhưng hắn còn ở đây thì cô làm sao mà ngủ được chứ, không được rồi phải làm sao để đuổi hắn đi đây!!! cô ngước mắt lên nhìn hắn thấy vẻ mặt của hắn khó hiểu nhìn cô :

" À, ta...ta... chàng về phòng trước có được không bình thường ta ngủ một mình quen rồi "

Hắn ngẫm nghĩ một lúc cuối cùng cũng gật đầu đồng ý. Cô thở phào nhẹ nhõm nhưng sao gương mặt hắn có chút buồn vậy là do cô nhìn nhầm sao. Aizz, thôi kệ cuối cùng hắn cũng đi rồi ".