Chương 43

Chương 43:

- Thực sự em rất thích tiền bối, nhưng mà... dường như chị ấy đã có đối tượng. Em cảm thấy khó nghĩ vô cùng. Trước thì là Kim Shi-woo thành đạt giỏi giang, đã thế còn điển trai nữa... Trước nữa thì là một ai đó theo con đường điện ảnh... Chị ấy hoàn hảo vậy, chắc chắn đối tượng lần này cũng rất tốt, thậm chí trước giờ chưa bao giờ thấy tiền bối vui vẻ như vậy, có khi... người này còn hơn hẳn Shi-woo, có khi... cũng xác định cưới xin cũng nên...!

Do-yun buồn bực, ngửa cổ uống sạch cốc Cola đầy đá.

Còn cô, khỏi cần nói, đang sung sướиɠ nghe đối phương... tâng bốc mình.

Ghét hay không ưa gì nữa chứ? Gạt, gạt hết, sao cái người đối diện trong mắt cô lại đáng mến đến nhường này!???

Eun-ji cười hì hì , "tặng" cho cậu nhóc Do-yun một miếng Pizza đong đầy... "yêu thương".

- Cảm ơn chị! Mà, em biết chị thân với tiền bối. Không phải em kể ấm ức trong lòng ra với chị để chị giúp em tiếp cận tiền bối đâu. Em thừa biết tiền bối không hề thích em, chỉ coi em như em trai mà thôi. Nhưng mà... Luật sư, chị là người lớn, rất rõ sự đời nên em muốn chị cho em lời khuyên. Em thực sự muốn dứt cái thứ tình cảm đơn phương này ra, chị có lời khuyên gì không!?

Cô hé miệng trước câu nói đó của Do-yun. A, thì ra cậu nhóc muốn xin lời khuyên, nhưng không phải dẫn dắt có hơi... dài dòng sao?

Lại nghĩ đến mấy câu chuyện trước nữa, hết gia đình rồi đến quá trình làm bác sĩ tâm lí. Thực sự, cái đích đến tới cái dẫn dắt... chẳng có chút gì ăn nhập.

Cô "hừm" ở cuống họng mấy cái, coi như là cho qua cái ngu ngốc của đối phương đi.

Nhìn cậu nhóc nghiêm túc như vậy khiến cô cũng cảm thấy mình phải thật nhạy bén. Cô bắt đầu suy nghĩ, đặt mình vào hoàn cảnh đối phương.

"Lời khuyên sao...!??"

- Nhóc, giờ cậu nói ra xem, Seo-yoo có điểm gì mà cậu lại thích!?

Eun-ji nâng mày.

Rất nhanh, Do-yun đã có thể đáp lời.

- Đẹp xuất chúng, tài giỏi, đảm đang, rất biết cách nói chuyện.... Ashhh, nhiều quá em kể không hết được!

Cô bật cười, gật gù.

Đương nhiên, không thể phủ định, cậu Do-yun này nói thực sự chính xác hoàn toàn.

- Nhưng mà cậu thì sao? Cậu có cái gì?

- A... Em....

Không khí đột ngột trùng xuống.

Do-yun mặt đỏ bừng, chỉ nghĩ thôi cũng là một màu xấu hổ.

Eun-ji bật cười.

- Tôi không phải có ý coi thường cậu. Đừng nghĩ theo hướng như vậy nữa, cậu nhóc! Tôi hỏi vậy chỉ vì muốn biết trong mắt cậu, chính cậu là người như nào mà thôi!

Cô khoát tay, ngả lưng vào ghế.

- Trong mắt tôi, cậu là một cậu nhóc thật thà, biết lắng nghe, biết bảo vệ. Cậu khá tuấn tú, lại có một nghề nghiệp trong mơ. Cậu thực sự là mơ ước của rất nhiều cô gái đấy!

- A...

Do-yun đỏ mặt, hơi xấu hổ nhìn xuống.

- Đó là ấn tượng! Chứ không phải là tôi hiểu cậu. Có chăng thứ cậu nhìn thấy ở Seo-yoo cũng chỉ là ấn tượng chứ chẳng phải thấu hiểu!?

-...

Cô nhìn miệng cốc Cola của mình, ngẫm một chút rồi mới ngẩng lên, tiếp lời.

- Coi như là cậu đã biết mọi mặt tốt của Seo-yoo , vậy còn mặt xấu, cậu có nắm không?

- D-Dạ?

Do-yun bất thình lình ngẩng lên. Cậu ta sững người, là đang ngẫm nghĩ, đang hồi tưởng... nhưng quả thực, không có gì xấu về nàng xuất hiện trong đầu hết.

- E-Em...

- Cậu thực sự thích Seo-yoo đơn phương, cậu đau lòng vì không được đáp trả tình cảm và muốn chấm dứt!? Cậu nuối tiếc thứ tình cảm này nên muốn tôi cho cậu lời khuyên, phải không!?

- V-Vâng...Là vậy...

- Con người đều có hai mặt. Cậu đã biết mặt tốt của Seo-yoo, vẫn câu hỏi đó, mặt xấu của Seo-yoo là gì, góc tối, nỗi buồn,... cậu nắm được không?

- E-Em...

- Cậu không biết, đúng chứ!? Là vậy, nên có sao không nếu tôi nói tình cảm của cậu chỉ là trò trẻ con và không đáng để nuối tiếc!?

- E-E-Em...

- Nghe lời khuyên của tôi đây!

Phải nói là... một loạt câu hỏi của cô khiến đối phương "không-thể-chống-đỡ" vì áp lực của nó.

Cậu nhóc nuốt khan, tiếp nhận bằng một cái gật rụt rè trước sự nghiêm túc từ người đối diện.

- V-Vâng...!?

- Nếu cậu thực sự muốn xác định yêu một ai đó bằng cả trái tim mình, đừng vội vàng mù quáng, hãy gạt bỏ mấy thứ màu hồng đó ra. Thực tâm nhìn vào góc tối, nhìn vào nỗi buồn, điểm thiếu sót của đối phương và yêu cả khuyết điểm của cô ấy – đó mới là tình yêu thực sự.

Eun-ji nở nụ cười, trong đầu đã hiện rõ một gương mặt thân quen.

- Với tôi, yêu một người cũng giống như việc tôi đang đứng trước một bức tranh lớn bị màu chì tô kín vậy. Mặc cho ai nhìn vào cũng sẽ lắc đầu ngao ngán mà bỏ đi. Tình yêu của tôi khi đó chính là việc đủ can đảm cầm cục gôm nhỏ bé mà xóa từng đoạn màu xám người ta chê trách, người ta ruồng bỏ. Để rồi cuối cùng, khi tẩy hết bụi bặm tăm tối, tôi được nhìn ra cầu vồng cuộc đời tôi, với sáu sắc màu* đẹp đẽ hơn tất thảy mọi thứ trên đời!

Cô đứng lên, mắt vẫn không rời mắt người đối diện.

- Đó là bài học tôi dành cho cậu. Nhưng trước khi áp dụng nó, cậu phải học một bài học khác đã!

- D-Dạ??

Cô mỉm cười.

- Hãy học cách chấp nhận, đó là một bài học vô cùng giá trị để trở thành một người trưởng thành đấy, cậu nhóc! Giờ tôi còn có việc, hẹn gặp lại!

Eun-ji vừa đi vừa lẩm nhẩm một bài hát cô thích, trong lòng mang thật nhiều cảm xúc.

"Thực sự muốn gặp em quá, có nên gặp em không ta!???"

----

(*: đoạn này tác giả không giải thích, nhưng mình nghĩ nên giải thích thêm vì mình thấy thực sự nó có ý nghĩa rất nhiều. Cảm giác lúc mình ngẫm ra thực sự bất ngờ và vui sướиɠ ấy các bạn. Màu cờ của cộng đồng LGBT là 6 màu. Vì vậy, thay vì nói cầu vồng 7 màu mà tác giả ghi 6 màu. Không phải tác giả đánh máy nhầm hay mình dịch sai đâu nha. ) ^^