Chương 3

Bên dưới màn mưa mịt mù, Vân Yến khoác áo choàng đen đứng trên mái nhà, sau đó nhìn xuống mục tiêu.

Mục tiêu nhận thấy có ánh mắt đang nhìn mình thì ngẩng đầu lên tìm kiếm, giật mình thấy Vân Yến đang nghiêng đầu nhìn, biểu tình ẩn ở trong bóng đêm không rõ, gã nghe thấy nàng mở miệng nói: "Ngươi chạy cũng thật giỏi nha."

"Cô, cô rốt cuộc là ai? Chúng ta không thù không oán... Tha cho tôi, tôi có thể cho cô tiền!"

Vân Yến nghe hắn nói, cười lạnh khinh bỉ: "Tiền? Anh còn tiền hay sao? Tiền hai ngày trước bán bom, không phải đều bị anh tiêu xài sắp hết rồi sao?"

Mục tiêu hai mắt đầy hoảng sợ hỏi: "Làm sao cô biết được chuyện này?"

Vân Yến như một con mèo, từ trên nóc nhà nhẹ nhàng uyển chuyển nhảy xuống không một tiếng động: "Những gì tôi biết, có khả năng nhiều hơn những gì mà anh tưởng tượng đến."

Vân Yến nhướng mày, khoé miệng cong cong, nhưng nụ cười kia lại không có chút độ ấm nào, nàng tiếp tục nói: "Anh bán bom cho người kia, để ông ấy có thể nhờ đó, tạo áp lực để cảnh sát phải một lần nữa đi điều tra ra chân tướng vụ án làm ngộ hại con trai của ông ấy. Nhưng là ông ấy chắc là không biết được, mấy viên bom ở vụ án năm đó, cũng đều là từ tay của anh nhỉ?"

Mục tiêu hoảng sợ quay đầu chạy, nhưng chỉ vừa xoay người gã liền cảm giác được đầu gối bị đánh trúng.

Hai chân lập tức mềm nhũn, gã quỳ rạp trên mặt đất, kịch liệt đau đớn từ thần kinh truyền đến làm gã theo bản năng há to miệng, nhưng một bàn tay nhanh chóng bóp lấy yết hầu của gã, ngăn chặn tất cả tiếng hét sắp phát ra.

Lực đạo trên cổ không hề nhẹ, làm gã cảm thấy hô hấp cũng là một chuyện cực kỳ khó khăn.

Vân Yến nhẹ giọng thì thầm, như là cùng tình nhân âu yếm: "Nhỏ giọng chút, tôi không thích âm thanh quá lớn, nếu anh dám la lên, tôi không ngại trước tiên rút lưỡi của anh ra."

Nếu không xem hiện trường mà chỉ nghe âm thanh, người khác sẽ nghĩ có lẽ thiếu nữ này rất yêu người yêu của mình.

Nhưng chỉ có mục tiêu biết, hoàn toàn không phải như vậy, gã nhịn xuống tiếng nức nở sắp tràn ra khỏi cổ họng, cảm thấy chân bị đánh trúng kia đã mất đi cảm giác.

Mưa rơi xuống khiến cả người ướt đẫm, bàn tay trên cổ cũng dần thả lỏng, sau đó gã lại nghe được nữ nhân phía sau nói.

Vân Yến buông tay ra, đối mục tiêu nói: "Tôi rốt cuộc không phải là ma quỷ gì, anh có thể chạy trốn nha. Nếu anh có thể chạy thoát, tôi liền sẽ không gϊếŧ anh."

Cầu sinh dục làm mục tiêu chống mặt đất lầy lội, giãy giụa bò về phía trước cố gắng rời xa Vân Yến.

"Người kia không phải là người giàu có gì cả, ông ấy kiếm tiền từ làm công trình, từ mồ hồi nước mắt mà kiếm ra. Dành dụm từng đồng từng cắt để đòi công đạo về cho con trai." Mỗi một câu nói, Vân Yến liền sẽ đá mục tiêu một cái: "Nhưng ông ấy không hề biết rằng, tiền mà bản thân kiếm được, đều dâng cho kẻ đã hại chết con mình."

Những việc này đều là Lâm Dạ tra được, sau đó nói cho nàng biết, thật là làm người nghe đều tức giận dùm.

Vân Yến cùng mục tiêu chơi trò mèo vờn chuột, mặc dù nàng có thể lập tức đánh bất tỉnh gã, sau đó quăng gã vào cục cảnh sát với đầy đủ chứng cứ phạm tội.

Nhưng nàng không muốn gã bị pháp luật bắt lấy và bảo vệ dễ dàng như vậy.

Pháp luật chỉ phán tội rồi cho gã vào tù, nhưng như vậy quá nhẹ nhàng, ít nhất nàng muốn cho gã ăn một chút giáo huấn.

"Ta sắp... Đuổi, kịp, rồi, nha." Vân Yến môi đỏ mỉm cười tiếng nói nhẹ nhàng đọc rõ ràng từng chữ, mắt lạnh nhìn mục tiêu giãy giụa bò về phía trước.

Đúng là sâu bọ.

Phía sau lưng vang lên tiếng bước chân thong thả, ung dung đạp lên mặt đất ướt đẫm, mục tiêu vùng vẫy bò đến cả người lầy lội bùn đất, là sợ hãi chống đỡ gã bò về phía trước.

Ma quỷ! Đó là ma quỷ!

Tuyệt đối không thể để bản thân rơi vào trong tay cô ta!

Tuyệt đối, tuyệt đối sẽ không có kết cục tốt!

Gã giãy giụa bò ra đầu hẻm, bên dưới mưa phùn mù mịt, gã nhìn ra bên ngoài đầu hẻm có cái nam nhân đang che dù, đang cúi đầu đi qua đi lại, giống như đang tìm cái gì đó.

Gã không suy nghĩ quá nhiều, cổ họng ách thanh kêu lớn: "Cứu... Cứu tôi với!"

Chiếc dù nâng lên, thanh niên tóc vàng đang cầm chiếc dù nhìn lại nơi âm thanh phát ra, thấy mục tiêu cả người chật vật đầy bùn đất mà bò dưới đất, hai mắt đựng đầy hi vọng nhìn về phía hắn.

Thanh niên tóc vàng có chút tạm dừng, sau đó vẻ mặt lập tức đầy lo lắng bước chân chạy lại, hỏi thăm: "Anh không sao chứ? Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?"

Mục tiêu mừng rỡ nhìn thanh niên tóc vàng chạy đến, giơ tay ý đồ được đỡ lên, nhưng bàn tay chưa kịp chạm vào ống quần thanh niên...

"Có ai đuổi gϊếŧ anh sao?" Thanh niên tóc vàng tiếp tục lo lắng hỏi, bàn chân xảo diệu né tránh như là không biết đối phương giơ tay muốn nắm lấy chân mình.

Mục tiêu nghe vậy cũng không dây dưa về việc này, gương mặt gã đầy sự hoảng sợ, gã nhìn thanh niên tóc vàng rồi vội vàng mà nói: "Mang tôi rời đi nơi này! Nhanh lên!"

Thanh niên tóc vàng mặt đầy mơ hồ tựa như không hiểu chuyện gì đang xảy ra, chỉ có mục tiêu cả người đang đầy mồ hôi lạnh mà thúc giục thanh niên.

"Nhanh lên! Nếu không tất cả đều phải chết!"

Tựa như đáp lại lời của gã, tiếng bước chân sau lưng dần tiếng gần, cùng giọng nói ma quỷ khẽ vang lên: "Anh còn muốn đùa đến khi nào?"