Chương 4

Mục tiêu ban đầu còn không biết, chỉ tưởng thanh niên tóc vàng đi tới chỉ là cái người tốt.

"Ngươi còn muốn đùa đến khi nào?" Tiếng cười nhạo của nữ nhân dưới mưa rơi tí tách như là bùa đòi mạng.

Lâm Dạ lúc ban đầu ở phía xa quan sát tình huống ở sòng bạc, để phòng ngừa mục tiêu chạy đi.

Mưa phùn này sẽ kéo dài, sẽ làm manh mối biến mất không còn dấu vết.

Chỉ là hắn cũng không nghĩ lần này mục tiêu lại có thể chạy trốn dưới tay Vân Yến, Lâm Dạ cũng chỉ có thể vừa quan sát hướng đi của mục tiêu, gửi vị trí mục tiêu cho Vân Yến, sau đó đi chặng ngay con đường bắt buộc mục tiêu phải chạy qua.

Chỉ là không nghĩ tới, mục tiêu chạy ra đầu hẻm, việc đầu tiên là kêu hắn cứu mạng.

Nam nhân cả người đầy chật vật lầy lội, bám lấy mặt đất bò về phía trước từng chút từng chút. Phía sau hắn là một nữ nhân khoác áo choàng đen, cả khuôn mặt đều nấp dưới mũ choàng to rộng cùng mưa phùn, nhưng Lâm Dạ có thể biết đó là Vân Yến.

Lâm Dạ nghe thấy Vân Yến nói, bất đắc dĩ nhún vai, nhìn nàng nâng lên chân đá mục tiêu một đá, hắn tiến lên một bàn tay nắm lấy cổ áo mục tiêu, dùng dây thừng nhanh chóng cột chặt mục tiêu, rồi quăng lên ghế sau.

Sau đó ngồi lên ghế điều khiển, cùng Vân Yến ở ghế phụ, động cơ khởi động, bánh xe lăn đi phá vỡ màn mưa.

Lâm Dạ đạp chân ga tăng tốc độ lên lớn nhất, mục tiêu ở phía sau nhìn tốc độ xe mà oa oa kêu to.

Lúc này gã có gì mà không hiểu nữa, bản thân tìm tới người cứu mạng lại là đồng loã với ma quỷ.

"Anh ráng mà nhịn đừng nôn trên xe tôi, cố lên nha." Vân Yến nhìn kính chiếu hậu, hướng mục tiêu cố lên.

Lâm Dạ lái xe thấy vậy, bất đắc dĩ nuông chiều mà bật cười, lại dậm chân ga tăng tốc độ.

Mục tiêu khó có thể tin mà nhìn nữ nhân khoác áo choàng đen, cùng thanh niên tóc vàng hiện tại là đồng lõa của ma quỷ.

Bởi vì bọn họ đang lái về phía sở cảnh sát, nên trên đường cũng không thể tránh mà gặp gỡ cảnh sát đi tuần tra trở về đúng không?

Lâm Dạ liếc nhìn kính chiếu hậu, mưa phùn cùng gió to, phía sau là một chiếc xe cảnh sát đang gắt gao cắn sau đuôi xe bọn họ.

Đèn cảnh sát cùng loa cảnh cáo đều bật lên, nếu ánh mắt một người có thực chất, Lâm Dạ cảm thấy bản thân có lẽ sẽ bị ánh mắt của vị cảnh sát kia đâm thành con nhím.

Không ngờ kỹ thuật lái xe của cảnh sát lại tốt như vậy.

Bàn tay nhanh chóng điều khiển chiếc xe quẹo gấp vào hẻm, làm chiếc xe cảnh sát đuổi sát sao phía sau không phản ứng kịp mà chạy qua.

Trước khi đến khu vực này, hắn cũng đã nhớ kỹ bản đồ khu vực này, nên cũng không sợ lạc đường.

Nhưng cảnh sát này cũng là nhớ con đường ở phụ cận, nên rất nhanh sau đó, chiếc xe cảnh sát cũng đuổi tới.

"Sắp, sắp đuổi tới!" Mục tiêu phát hiện xe cảnh sát lại đuổi kịp, hắn còn hoảng loạn hơn Vân Yến và Lâm Dạ.

Không đúng, hai người bọn họ vốn cũng không sợ a.

Bọn họ không cần sợ hãi cảnh sát, dù sao hai người bị bắt thì chỉ có Lâm Dạ bị phạt do đi quá tốc độ.

Còn cái tên ở ghế sau thì chưa chắc.

Lâm Dạ cũng không biết mục tiêu nghĩ thế nào về việc bị cảnh sát bắt, cùng tiếp tục bị Vân Yến hành hạ tinh thần.

Nếu gã rơi vào tay cảnh sát, có lẽ sẽ bị bảo vệ lại và chờ đợi pháp luật phán xét, chứ không phải là bị Vân Yến đùa sống dở chết dở.

Nhưng là đâu, Lâm Dạ hắn không có dự định nói cho cái tên đáng chết kia biết việc này.

"Nhịn thêm chút nữa, sắp tới rồi." Vân Yến nhìn vị trí bản đồ, chú ý thời gian ngữ khí ôn nhu nói.

15 giây.

Chiếc xe lại nhanh chóng quẹo vào con đường, trên xe chở lấy mục tiêu nửa chết nửa sống chạy thẳng vào thương trường bị bỏ hoang.

5 giây.

Cơn mưa càng ngày càng lớn, nước mưa lạch cạch rơi xuống, theo đó là xung quanh phun ra sương khói che đậy tầm nhìn.

Xe cảnh sát đuổi theo phía sau chỉ có thể phanh gấp dừng lại, sương khói dâng lên mù mịt cả tòa thương trường, thậm chí lan đến trên đường phố.

Nhưng dưới mưa phùn cũng sẽ dần tan đi, bọn họ cũng đang còn ở khu vực ngoại ô, nên không lo sợ có người đi ngang bị sương khói che đậy tầm nhìn gây ra tai nạn.

Thanh niên cảnh sát từ trên xe xuống dưới, khϊếp sợ mà nhìn phía trước bị sương khói bao trùm, mở bộ đàm báo cáo Sở cảnh sát.

"Hiện tại xử lý luôn sao?" Lâm Dạ lái xe đi khỏi khu sương khói bao trùm, bớt thời giờ hỏi ý Vân Yến bên cạnh.

"Ừm, xử lý luôn đi, em muốn đi ngủ." Vân Yến nói xong, che miệng ngáp một cái.

"Được, nhanh thôi." Lâm Dạ mỉm cười nói.

"Ô ô ô ô." Mục tiêu miệng ngậm mảnh vải nghe hai người nói chuyện tuyệt vọng khóc.

Hai người cũng không phải gϊếŧ hắn hay làm cái gì, chỉ là trùm bao tải đánh vài trận mà thôi.

Sau đó dùng dây thừng bó mục tiêu thành con nhộng, cột chung chứng cứ phạm tội, rồi gửi hắn ở trước cửa Sở cảnh sát.

Sau đó hai người nhẹ nhàng trở về ngủ, hiện tại cũng đã hơn ba giờ sáng.