Chương 6

Ngồi trong trại giam nhìn ra ngoàicửa sổ mà lòng tôi nặng trĩu, mọi chuyện là như thế nào chính tôi cũng không hề hay biết. Việt người mà tôi gọi là chồng, người mà tôi đặt hết niềm tin vào anh , nghĩ thôi cũng không dám nghĩ anh có thể nói ra những lời nói dối khủng khϊếp đó. Tôi muốn gϊếŧ anh ta sao? Thật nực cười .....

Nhìn xuống áo sữa đang chảy ra mà tôi rơi nước mắt, chắc Su ở nhà khát sữa mẹ lắm, tội đứa con bé bổng nếu như tôi ngồi tù thật thì sẽ ra sao, tôi không sợ gì cả chỉ sợ sẽ không được ở bên cạnh con , chỉ nghĩ thôi tôi cũng đã thấy rất sợ hại.

-- Phạm nhân Nguyễn Thị An có người nhà đến thăm.

Tôi đưa tay quẹt ngang dòng nước mắt , đứng dậy đi ra bên ngoài , nhìn thấy chị Thu ngồi ở đó không hiểu sao tôi lại không kìm chế được òa khóc như một đứa trẻ . Nhìn tôi như vậy chị ấy cũng nước mắt chảy dài, tôi ngồi xuống ghế chị Thu cầm chặt bàn tay tôi trấn an.

-- Em đừng sợ chị nhất định sẽ thuê luật sư tốt nhất cho em.

-- Em nhớ con quá chị ơi.

Sau câu nói đó là những giọt nước mắt chảy dài xuống hai bên gò má gầy gò của tôi, chị Thu không cầm lòng được phải quay mặt đi hướng khác, chị là đang cố tỏ ra mạnh mẽ để còn lo cho tôi.

-- Mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi, em lại được về với con .

-- Em không có gϊếŧ người.

-- Chị biết , em bình tĩnh cảnh sát sẽ điều tra.

Hom nay là ngày tôi được đưa ra xét xử, đứng trước vòng ngóng ngựa hai tay tôi bấu chặt vào nhau, ở góc bàn kia tôi thấy Việt đang ngồi ở đó . Chị Thu cũng đã thuê một luật sư cho tôi, suốt mấy tiếng đồng hồ xét xử, những câu hỏi đối đáp khiến tôi đầu óc quay cuồng, sau cuộc thảo luận vị chánh án kia cũng đứng dậy đọc to.

-- Phạm nhân Nguyễn Thị An hung khí và động cơ gϊếŧ người quá rõ ràng được cấu thành tội cố ý gϊếŧ người , tòa tiên án bị cáo 7 nằm tù giam , nhưng bị báo đang có con nhỏ dưới 36 tháng tuổi nên được hoãn thi hành hình phạt tù cho đến khi con đủ 36 tháng tuổi tiếp tục thi hành án.

Phiên tòa kết thúc chị Thu đứng lên mà gào thét.

-- Em tôi không gϊếŧ người , vụ án còn có nhiều điểm khả nghi tại sao kết án vội vậy chứ. Công bằng ở đâu.

Cái Hải ngồi bên cạnh giữ chặt người chị ấy lại , nhưng chị Thu vẫn cứ kêu gào thảm thiết.

-- Oan uổng quá mà.... công lý ở đâu, công bằng ở đâu.

Hai người đi đến lôi chị ấy ra ngoài , tôi đứng như người chết rồi, tại sao mọi chuyện lại thành ra thế này, chỉ vài ngày mà tôi đã mang trên người tội danh gϊếŧ người ... ông trời nhẫn tâm với tôi đến vậy sao, ông muốn đày đọa con bao nhiêu lần nữa thì mới vừa lòng ông. Tôi ngữa mặt lên trời không lấy một giọt nước mắt mà thốt thành câu " Tiền... chính là công lý " .

Tại nhà của Hưng , anh ta ngã lưng ra sau ghế, tay nhâm nhi ly rượu vang , chăm chú nhìn vào tivi lắng nghe từ đầu đến cuối vụ án gϊếŧ người, khi nghe vị chánh án kết tội anh ta tu hết ly rượu trên tay , đưa ánh nhìn về cô gái đang đứng trước vành ngóng ngựa , Hưng cười khuẩy rồi cũng thốt một câu " Đúng là cái quái quỷ gì cũng có thể xảy ra được "

Khi mọi người rời khỏi phiên tòa Việt giữ tay ba mình lại .

- Có phải chính ba không ?

Ông Cường nhìn con trai mình ánh mắt chán ghét, nhìn sâu trong đáy mắt đó là những giọt nước mắt đang muốn trào ra.

-- Điều tao có thể làm cho con An và đứa cháu tội nghiệp cũng chính là con ruột của mày chỉ có thế. Con An còn được ở bên cạnh con ngày nào thì hay ngày đó. Cứ theo luật mà làm .

Việt anh ta đứng chết lặng một chỗ , ánh mắt dấy lên sự hối hận nhưng lại không đủ dũng cảm để đối mặt với sự thật.

Chị Thu dìu tôi ra đến cổng , tôi ngã khụy xuống nền đất cát , những lời của vị chánh án đó vẫn cứ lanh lảnh bên tai.

-- An em không sao chứ.

Tôi lắc đầu cố trấn an bản thân mình lại, tôi không được ngã gục , con gái tôi vẫn còn đang đợi tôi ở nhà , đúng rồi đứa con tội nghệp của tôi. Cầm lấy tay chị Thu tôi cố gượng dậy , nhìn chị ánh mắt vô hồn.

-- Em muốn về nhà đón con.

-- Được rồi, chúng ta về đón Su thôi em.

Đứng trước cổng nhà Việt tôi nhìn vào mà cười lạnh, tôi đã từng sống nơi này sao, tôi đã từng sống với một con người bộn bạc , tàn nhẫn đó sao. Việt anh có thấy lương tâm của anh cắn rứt khi mà đẩy tôi vào bước đường hôm nay không , tôi không biết anh đã làm gì với tôi những chỉ với những lời khai bịa chuyện khủng khϊếp của anh cũng đủ thấy được con người anh chó má đến mức nào. Cánh cổng mở ra mẹ chồng nhìn thấy tôi bà ngay lập tức quay vào đem gạo muối ra rải quanh khắp nơi xua đuổi tôi như đuổi tà..

-- Chị còn về đây làm gì, nhà này không có chứa chấp kẻ tù tội như chị ... đi đi đừng đến đây ám nhà tôi.

Tôi nhìn thái độ và hành động mẹ chồng mà cười khinh, đi đến giật lấy tô muối trên tay bà ta mà ném mạnh xuống dưới nền đất, gạo muối văng tứ tung bắn vào người mẹ Việt , bà ta trợn mắt chỉ thẳng tay vào mặt tôi.

-- À.. mày bữa nay dám bật lại tao đấy.

-- Nhìn bộ dạng tôi bây giờ bà nghĩ tôi có dám bật lại không. Cũng phải cảm ơn thằng con trai của bà đã cho tôi một bài học quá đắt.

-- Cút ngay, nhà tao không chưa chấp một đứa mất dạy như mày.

-- Bà khỏi cần đuổi tôi đến con thu dọn quần áo rồi đi ngay lập tức.

Bà ta quay vào nhà gọi lớn.

-- Thím Tám đâu .

-- Dạ bà chủ.

-- Mau lên phòng đem hết quần áo cô ta xuống đây, bế con Su trả cho cô ta luôn. Cháu trai tao còn giữ chứ gái thì vứt.

Tôi nghe bà ta nói mà sao thấy chua chát, cùng là phận phụ nữ sao bà ta lại không có lấy một tí thấu hiểu. Su được bế ra tôi chạy đến ôm lấy con vào lòng mà hít hà, chỉ mới vài ngày mà tôi đã nhớ đến không chịu nổi. Thím Tám từ trong đi ra ném tất cả quần áo tôi xuống nền đất cát, tôi ngồi xuống bỏ hết vào balo đứng dậy mặt lạnh tanh nhìn mẹ chồng nói.

-- Những việc các người làm trời biết đất biết, lương tâm mấy người biết, lưới trời l*иg lộng không bỏ sót một ai đâu . Mấy người cứ gối cao đầu mà suy nghĩ.

Nói rồi tôi quay người bế con đi được vài bước thì đúng lúc Việt lái xe về chặn trước mặt , anh ta nhanh mở cửa xe đi xuống chạy đến chỗ tôi hỏi.

-- Em định đưa con đi đâu.

Tôi nhìn ánh ta mặt lạnh tanh không tí cảm xúc.

-- Anh không còn đủ tư cách để hỏi tôi chuyện đó. Tránh ra .

-- Em đừng như vậy, mau nhà rồi chúng ta nói chuyện.

-- Giữa chúng ta còn có chuyện để nói sao Việt. Nếu anh còn nghĩ đến chút tình nghĩa vợ chồng thì nói sự thật cho tôi biết hôm đó đã xảy ra chuyện gì.

Đúng thật có tật thì sẽ giật mình nghe tôi hỏi đến chuyện hôm đó anh ta trở nên lúng túng , mắt đảo quanh không dám nhìn thẳng vào tôi, cầm lấy tay tôi mà giữ lai.

-- Vụ án đã khép lại, chuyện hôm đó đúng như những lời anh đã khai báo. An anh biết em đang rất mất tỉnh táo , anh và con sẽ chờ em mà, 7 năm tù không quá dài đâu An, anh sẽ chờ em đến ngày ra tù rồi chúng ta bắt đầu lại, gia đình ta sẽ sống một cuộc sống hạnh phúc.

Tôi nghe Việt nói mà thấy ghê tởm , hất mạnh tay anh ta ra mà nói trong ấm ức.

-- Những lời anh khai báo là sự thât sao Việt ? Tôi gϊếŧ người tại sao tôi không biết, tôi có ý định gϊếŧ anh luôn sao Việt . Anh nói đi .

-- Em bị chứng trầm cảm sau sinh nên không kiểm soát được bản thân và không biết bản thân đã làm ra những việc gì. Em hãy tin anh.

-- Việt anh có biết từng câu từng chữ anh nói ra nghe nó giả dối lắm không . Tôi mất kiếm soát hay lương tâm anh đã bị chó tha. Tôi bị án tù rồi đấy đúng ý anh chưa Việt. Đơn ly hôn ngày mai tôi sẽ đưa cho anh. Còn bây giờ biến khỏi tầm mắt hai mẹ con tôi .

Tôi đẩy mạnh người anh ta ra bước đi nhưng Việt vẫn giữ tay lại.

-- Anh vẫn còn yêu em mà An. Anh không bao giờ chấp nhận ly hôn.

-- Tôi sợ tình yêu anh dành cho tôi lắm rồi Việt, tình yêu anh nó cao thượng và vĩ đại quá tôi đây không với tới. Có nhiều cách để ly hôn mà không cần đến sự đồng thuận của anh đâu Việt.

Tôi rời đi mà không rơi một giọt nước mắt, có lẽ thật sự đã đến tận cùng của nỗi đau. Giờ đây tôi chỉ có thể ở bên cạnh con được ngày nào hay ngày đó, tôi thật sự mong có một phép màu nào đó xuất hiện đến với hai mẹ con tôi , như sự xuất hiện của ông bụt trong những câu chuyện cổ tích .

Hai tháng sau......

Vào một buổi tối tình nhân , tôi cùng cái Hải bán hoa dạo trên lề đường , nó có một shop hoa nhỏ nhỏ mở trên đường tôi phụ trách đi giao hoa giúp nó , hằng tháng nó vẫn trả tôi vài triệu để trang trải cuộc sống. Lúc đó tôi đi xin việc ở đâu cũng khó khăn , ai họ cũng ngại nhận tôi vào làm , dù thế nào tôi cũng phải ăn phải uống để mà còn lo cho con.

Tôi nhanh nhẹn trên tay cầm những bó hoa đi xuống lòng lề đường mà mời khách.

-- Mua hoa tặng bạn gái đi mấy anh ơi....

-- Mua hoa đi anh...hoa bên em đẹp lắm...

Ở đằng xa, tại nhà hàng nổi tiếng Hưng đi ra loạng chạ vẻ mặt đã ngà ngà say cùng với mấy tên bụng bự, một tên lên tiếng.

-- Thanh tra Hưng anh ổn chứ.

Hưng khua khua tay cố gắng gồng mình.

-- Tôi ổn.... xin phép tôi về trước.

-- Nhờ anh châm chước , nhẹ tay với công ty bên em với ạ.

Hưng anh ta tuy say nhưng vẫn nói kiên quyết.

-- Cứ theo luật mà làm .

Nói rồi Hưng ngồi vào xe phóng đi , lão già bụng bự kia nhìn theo vẻ mặt cay cú " Đồ ranh con "

Xe chạy đến đèn đỏ Hưng dừng xe lại, tôi tiếp tục chạy xuống đường mời hoa khách.

-- Anh gì ơi mua hoa tặng bạn gái đi anh.

Hưng nhìn qua cửa cổ nhìn thấy An anh ta cau mày rồi cũng hạ kính xuống nhòm đầu ra gọi.

-- Cô em bán hoa lại đây .

Tôi nhanh chạy đến chỗ xe có người vừa goi kia, nhìn thấy anh ta tôi cũng ngạc nhiên mà lên tiếng hỏi.

-- Là anh sao ?

Hưng vẻ mặt ngà ngà say người lắc lư.

-- Cô còn nhớ xem ra trí nhớ cũng không tồi.

-- Anh muốn mua hoa tặng bán gái ạ.

Hưng nhìn tôi một lát rồi cũng lên tiếng.

-- Tôi không mua hoa tôi muốn mua người.

Tô chưa hiểu hết ý của anh ta nên hỏi lại.

-- Ý anh là gì tôi không hiểu.

Hưng không chần chừ mà trả lời thẳng thắng.

-- Tôi muốn ngủ với cô một đêm.

Nghe Hưng nói tôi khá ngạc nhiên, không nghĩ anh ta lại là người như vậy.

-- Cô gái nào anh cũng có thể ngủ cùng được sao .

Anh ta cười lạnh.

-- Còn tùy vào hứng.

-- Và bây giờ là anh đang có hứng với tôi.

-- Chính xác .

Tôi cười khinh rồi cũng buông ra một câu chửi.

-- Đàn ông mấy anh ai cũng giống nhau cả thôi, cùng là một lũ khốn nạn.

Nói rồi tôi quay người bỏ đi, Hưng anh ta bất ngờ thốt lên một câu khiến tôi phải khựng chân lại.

-- Điều kiện là vụ án cùa cô , cô thấy thế nào.