Chương 28

Hưng trên tay cầm bó hoa và chiếc nhẫn ngồi bên bàn ăn đã chuẩn bị sẵn vẻ mặt hào hứng, đưa chiếc nhẫn lên ngắm nhìn cười mãi , tối nay Hưng chính thức cầu hôn An . Ngọn nến trên bàn tắt điện thoại cũng đổ chuông, Hưng bắt máy nghe bó hoa trên tay rơi xuống , ngồi chết sững một lúc rồi mới cắm đầu chạy về phía trước .

Mọi người bu lại rất đông , kèm theo là những tiếng hô hào của lính cứu hộ.

" Bên kia mọi người tìm thấy chưa "

" Vẫn chưa thấy anh "

" Điều thêm người ra tiếp tục tìm kiếm "

Bàn chân Hưng khựng lại khi nhìn thấy cảnh hoảng loạn trước mặt, cố gắng bình tĩnh chạy đến chen lấn vào , một người đồng nghiệp lên tiếng

-- Anh Hưng đến rồi

Hưng nói giọng run run.

-- An đâu , cô ấy đâu rồi.

-- Anh bình tĩnh , mọi người vẫn đang tìm kiếm.

Hưng lắc đầu như không tin vào tai mình nghe thấy.

-- Cô ấy không thể ở ngoài kia ... An đang ngủ trên phòng...đúng rồi tôi phải lên tìm cô ấy.

-- Anh bình tĩnh đi, Đào cô ấy nói An đã bị sóng cuốn đi.

Hưng đưa cặp mắt nhìn xung quanh thấy Đào đang ngồi thất thần ở góc kia, anh chạy đến xiết chặt vai của Đào .

-- Cô nói đi An đâu rồi.

Đào ngồi co ro , miệng mấp mái vài từ.

-- Chị ấy ...bị sóng cuốn đi rồi.....là do tôi...vì cứu tôi nên ....

Đào ôm mặt khóc nấc cả người run lên vì sợ hãi. Hưng ngã khụy xuống ôm lấy ngực nhìn chiếc nhẫn trên tay nước mắt rơi tách xuống bãi đất cát lạnh ngắt .

1 tháng sau

An vẫn chưa được tìm thấy, mọi người ai cũng bảo đã chết nhưng riêng Hưng thì không tin , anh tin An vẫn còn đang ở đâu đó , hằng ngày vẫn cho người đi tìm nhưng đến giờ cũng không thấy tung tích. Càng ngày càng tiệt vọng , Hưng như trở thành con người khác , ít nói suốt ngày đắm chìm vào trong cơn say để vơi đi sự nhớ nhung trong lòng. Bé Su được chị Thu đón về nuôi nhưng sau đó bố của Việt đến xin đón cháu về , ban đầu chị Thu có hơi e ngại không đồng ý nhưng dù sao bé Su cũng là con cháu nhà họ , hơn nữa ông ấy thật sự có lòng nên chị ấy cũng chấp nhận. Cách vài ngày Hưng đến nhà bố Việt xin đón bé Su và nhận con bé làm con , bố Việt lúc đầu nhất quyết không đồng ý nhưng vì Hưng quá thành ý và điều kiện chăm sóc bé tốt hơn rất nhiều nên ông cũng chấp nhận.

Hưng từ ngoài sân đi vào người nồng nặc mùi rượu lảo đảo đi vào , Tố Trinh trong bộ váy ngủ ren mỏng từ trong nhà chạy ra đỡ lấy Hưng , vì mùi rượu quá nồng mặt cô ta nhăn nhó.

-- Sao ngày nào anh cũng say thế này vậy ?

Hưng đẩy người Tố Trinh ra, lảo đảo đi.

-- Em lại đến đây làm gì ?

-- Anh định thế này đến bao giờ, anh nhìn lại xem có còn giống con người không , râu cũng không thèm cạo.

-- Kệ tôi, em về đi.

Tố Trinh thở dài , lắc đầu đi đến tiếp tục dìu Hưng lên cầu thang, vào phòng đặt được Hưng xuống giường cũng đủ làm cho cô ta mệt bở hơi tai. Hưng nằm trên giường mê man nhưng vẫn không ngừng gọi tên " An " Tố Trinh nghe thấy khó chịu ra mặt , sự đố kỵ trỗi dậy chiếc váy trên người cô ta tụt xuống hiện ra một cơ thể quyến rũ, leo lên giường nằm xuống bên cạnh Hưng, bàn tay cởi từng cúc áo từ từ lần mò vào vòm ngực Hưng mà vυ"t ve , miệng ghé sát vào vành tai phả ra một làn hơi nóng bỏng , cô ta là đang muốn kí©ɧ ŧìиɧ. Hưng cựa quậy cau mày từ từ mở mắt ra nhìn thấy Tố Trinh đang uốn éo như một con rắn bên cạnh , Hưng đẩy cô ta ra vùng dậy giọng tức giận.

-- Em ra ngoài cho tôi.

Tố Trinh vẻ mặt ham muốn lắm rồi nhanh ngồi dậy ôm chầm lấy Hưng cả bộ ngực cọ sát vào người anh.

-- Em xin anh đấy Hưng hãy chiều em lần này thôi, nhất định em sẽ làm anh thích hãy cho em một cơ hội nữa.

Hưng leo xuống giường nhặt lấy chiếc váy ném về phía Tố Trinh, chỉ tay về phía cửa.

-- Mặc đồ vào và ra khỏi đây ngay lập tức

Hưng quay người đi vào nhà tắm , Tố Trinh ngồi đấy rơi nước mắt, nhục nhã e chề khi bị Hưng từ chối thẳng thừng như vậy " Hưng anh hết em yêu thật rồi sao nhưng em không bao giờ bỏ cuộc đâu mãi mãi anh chỉ thuộc về mình em."

Đào từ nhà giam đi thăm anh trai ra vẻ mặt buồn bã, cô ta không dám báo tin cho Việt biết vì sợ anh mình bị sốc mà làm việc dại dột , sau lần đó Việt cũng đã thay đổi và tự hứa với lòng mình sau khi ra tù sẽ bù đắp lại cho hai mẹ con An.

Đi ngang qua nhà Hưng , Đào dừng lại đứng trước cổng nhìn vào thấy bé Su đang nằm chơi ở ngoài sân với người giúp biết, ánh mắt đượm buồn , suy nghĩ vài phút rồi cũng đưa tên lên bấm chuông

Thím Châu đi ra mờ cửa , ánh mắt tò mò.

-- Cô muốn tìm ai.

-- Dạ cháu là cô ruột của bé Su , thím có thể cho cháu vào nhà thăm bé một lát được không ạ.

Nhìn thím Châu vẫn còn nghi ngờ Đào lên tiếng giải thích.

-- Nếu thím còn thấy lo thì cứ gọi cho anh Hưng nói có Đào cô ruột bé Su đến thăm ạ

Thím Châu sau khi gọi điện cũng mở cửa cho Đào vào , ngồi nhìn bé Su đang nằm chơi mình gương mặt ngây ngô khiến Đào rơi nước mắt, đưa tay bế cháu lên ôm vào lòng mà thủ thỉ " Cô xin lỗi Su tất cả là lỗi của cô, nếu như cô không đố kị thì cháu đã không phải rời xa mẹ thế này..... Cô hối hận lắm rồi Su ơi ".

Đào rời nhà Hưng đi lang thang trên đường như kẻ thất thần , nhớ lại đến tối hôm đó cô ta hối hận đến quặn lòng . Tối hôm ở bãi biển Đào đang đi dạo bãi biển một mình trong lòng tức giận vì không sao tiếp cận được Hưng , nhìn từ xa thấy An đang đi đến cô ta suy nghĩ gì đó rồi cũng chạy ra xa biển giả vờ chết đuối mà kêu cứu , lúc đó An nhanh chạy ra cố gắng lôi cô ta vào bờ , ban đầu Đào chỉ vì lòng đố kỵ mà ấm ức muốn cho An uống nước vài lần cho bỏ tức nên cô ta mới giả vờ bám chặt gây khó khăn cho An . Nhưng không ngờ ngay sau đó lại xuất hiện những cơn sóng mạnh đẩy cả hai người ra xa hơn , lúc đó ngay cả Đào cũng hốt hoảng vì hụt chân , cô ta càng cuống và vung tay loạng xạ, làm cho cả hai người đuối sức. Và rồi chuyện ngoài ý cũng xảy ra vì cứu cô ta mà An đã bị sóng cuốn đi ra xa xa mãi.

Tại một làng quê nghèo , Bảo một bác sĩ làm từ thiện ở đây đang đèo một người con gái ngồi ở phía sau xe, hai người nói chuyện rất vui vẻ , nụ cười vô lo vô nghĩ đẹp như nắng ban mai khiến Bảo phải nhìn mãi không thôi.

-- Quỳnh này .

Người con gái tên Quỳnh tay vẫn đưa ra hứng lấy những chiếc lá rơi lên tiếng.

-- Vâng ạ

-- Em có nhớ chút nào về ký ức của mình chưa ?

Quỳnh nụ cười trên môi cũng tắt , ánh mắt đăm chiêu.

-- Em không nhớ gì cả nhưng trong lòng cứ thấy bồn chồn dường như là đã quên một cái gì đó rất quan trọng , hơn cả tính mạng em nữa. Có phải em đã quên cái gì đó rất quý giá phải không anh.

Bảo thở dài không biết phải trả lời sao.

-- Em bị va đập mạnh vào đầu nên mất trí nhớ tạm thời , cũng có thể trong kí ức của em có gì đó rất quý báu .

Quỳnh lo lắng lên tiếng hỏi lại.

-- Không có cách nào để nhớ lại được ạ.

-- Anh nghĩ nếu có gì đó tác động vào trí nhớ thì cũng có thể em sẽ nhớ lại. Nhưng mọi thông tin về em anh đều không biết. Em có nhớ trước đây mình đã ở đâu không ?

Quỳnh ôm đầu vì đau một tí kí ức vẫn không nhớ..

-- Em không nhớ gì hết .... đau đầu quá.

Bảo ôm chặt Quỳnh trấn an.

-- Thôi được rồi...không nhớ nữa...em bình tĩnh lại.

Về đến nhà , nhìn Quỳnh nằm nghỉ trên giường trong khóe mắt vẫn còn đọng lại vài giọt nước mắt. Bảo thở dài tâm trạng rối bời không biết phải làm như thế nào

" Giữ lại em hay là giúp em tìm lại ký ức của mình. Quỳnh anh phải làm sao mới đúng "

Hưng đi làm về mở cửa phòng thấy bé Su đang nằm ngủ ngon lành trên giường , anh đi lại nằm bên cạnh ôm chầm lấy con bé mà thủ thỉ " Chắc con nhớ mẹ lắm phải không .....Ba cũng rất nhớ ...nhớ lắm... ". Nước mắt Hưng rơi ướt cả một vùng gối.

Sáng hôm sau Tố Trinh đến rất sớm , vào bếp nấu bữa ăn sáng, Hưng từ cầu thang đi xuống nhìn thấy không nói gì đi lướt qua ra ngoài xe , Tố Trinh chạy theo giữ tay lại.

-- Anh ăn sáng rồi hãy đi làm , em nấu món phở bò anh thích ăn đấy .

Hưng vội thụt tay lại

-- Em đừng đến đây nữa , chuyện của chúng ta thật sự đã kết thúc. Trong lòng anh bây giờ chỉ có An . Em cũng nên tìm cho mình một cuộc sống mới tốt hơn.

-- An cô ấy đã chết rồi anh cứ như thế này đến bao giờ.

Hưng mặt tức giận quát lớn.

-- Tôi cấm em không được nhắc đến từ " Chết" ở đây nghe rõ chưa.

Tố Trinh không còn giữ bình tĩnh cũng quát lớn.

-- Anh nên đối mặt với sự thật đi, dối lòng đến bao giờ , sự thật là cô ta đã chết rồi .

Hưng những đường gân xanh nổi lên không nói gì lôi Tố Trinh ra ngoài cổng.

-- Tôi cấm em không được đến đây nữa.

Tố Trinh đứng bên ngoài tức điên người đạp mạnh chân vào cổng rồi cũng hậm hực rời đi.

Bảo ngồi trong nhà đang đọc báo , vô tình nhìn thấy thông báo tìm người thân trong đó có hình của Quỳnh , anh ta vội gấp lại rồi lên phòng cất tờ báo cẩn thận, nằm trên giường nhìn lên trần nhà đăm chiêu suy nghĩ.

Gần trưa Quỳnh đi giao hoa ngoài chợ về , Bảo lên tiếng gọi lại .

-- Mệt không em.

Quỳnh lắc đầu cười cười.

-- Không mệt tẹo nào cả, em thấy rất vui.

-- Quỳnh này.

-- Vâng

-- Ngày mai đi Đà Nẵng với anh một chuyến nhé.

Quỳnh ánh mắt tò mò.

-- Sao lại đi Đà Nẵng ạ.

-- Không có gì đâu chỉ là đi du lịch thôi . Em chuẩn bị đồ đi nhé.

-- Em biết rồi, em đi nấu cơm đây.

Nhìn Quỳnh đi khuất Bảo thở dài nghĩ thầm " Anh sẽ đưa em về nơi mà trước đây em đã từng sinh sống . Nếu như ông trời thương cho em tìm lại kí ức thì xem như anh với em có duyên mà không có nợ. Còn như em vẫn không nhớ ra thì anh xin phép được giữ em bên cạnh mình "