Chương 27

Gửi bé Su cho chị Thu trông giúp 2 ngày , tôi cùng anh đi Vũng Tàu cùng với đoàn trong cơ quan anh. Ban đầu dự định là sẽ đi cùng xe với mọi người nhưng vì tính anh không chịu được hơi của nhiều người trên xe nên quyết định đi máy bay. Anh quay sang tôi hỏi.

-- Em chuẩn bị đầy đủ chưa.

-- Có gì đâu mà chuẩn bị , em đem theo mấy bộ đồ thôi mà.

-- Thế em có cái đó chưa ?

Tôi cau mày không hiểu anh đang muốn nhắc đến cái gì. Lên tiếng hỏi lại.

-- Cái đó là cái gì mới được chứ.

Hưng quay sang tôi cười gian xảo.

-- Thì bikini đó.

Tính tôi rất hay ngại cái gì hơi nhạy cảm cũng đủ làm tôi đỏ mặt.

-- Anh kì quá , khi không mặc cái đó làm gì ?

-- Em mới kì đấy, người ta đi biển không mặc bikini thì mặc cái gì.

-- Thế anh thích ngắm mấy em mặc như thế lắm à.

-- Tất nhiên rồi đàn ông ai chả thích, không thích mới có vấn đề đấy.

Càng nói tôi càng tức, kiểu gì nói cũng được.

-- Không đi nữa , đến nơi em mua vé về lại.

Hưng cầm lấy tay tôi hôn nhẹ , cười cười nói.

-- Anh đùa tí làm gì căng thế ?

-- Anh nói thật chứ đùa gì , quê rồi không đi nữa.

Anh vòng đẩy nhẹ đầu tôi tựa vào vai anh, vuốt mái tóc đen dài của tôi.

-- Em ngủ chút đi , đến nơi anh gọi.

Vì anh đã đặt khách sạn trước nên đến nơi chỉ việc nhận lấy phòng , mấy đồng nghiệp của anh đi xe nên đến chậm hơn. Ban đầu tôi định lấy 2 phòng riêng nhưng lễ tân nói hết phòng , bên anh chỉ đặt đúng 10 phòng nên cuối cùng tôi phải ở chung với Hưng. Vào phòng đúng thật là khách sạn lớn có khác, đẹp đến mê hồn , nhà tắm sang chảnh không khác gì mấy bộ phim tôi xem trên tivi . Mà cũng có khi tôi hai lúa thật nhiều cái hiện đại quá tôi cũng không biết dùng sao.

-- Em vào rửa mặt cho mát đi, để quần áo đấy anh treo lên cho.

Tôi gật đầu rồi cũng vào nhà tắm rửa mặt cho tỉnh táo, nhưng vặn mãi mà cái vòi nước vẫn không chịu chảy nước ra, tôi nhòm đầu ra gọi anh

-- Anh vào xem thử hình thử cái vòi nước bị hư hay sao ấy em vặn mãi mà cũng không có nước.

Hưng đi vào quay sang hỏi tôi.

-- Cái nào bị hư đâu ?

Tôi đi đến cái vòi ngay chỗ bồn rửa mặt hết vặn rồi xoay nhưng vẫn không được. Tôi quay sang nói anh

-- Cái này này , bị hư hay hết nước gì đó ấy.

Không biết tôi có nói gì sai không mà Hưng đứng ôm bụng cười làm tôi ngại đỏ cả mặt

-- Làm gì mà anh cười như được mùa vậy ?

Hưng đi đến đưa bàn tay dưới vòi nước thì tự nhiên nước chảy ra , tôi há miệng ngạc nhiên , cũng đi đến thử và nước chảy ra thật, tôi cười vẻ mặt thích thú.

-- Ớ... có nước rồi này , cái này hay ghê nhỉ .

Hưng cú nhẹ vào trán tôi.

-- Thế này mà em bảo hư.

-- Thì em có biết đâu , tưởng giống mấy cái vòi hay dùng ở nhà .

-- Em lúa hết sức vậy đó.

Tôi bĩu môi không thèm tranh cãi với anh nữa.

-- Thì em lúa thật mà , mà có gì ăn không em thấy đói quá , khi tối ăn có tí cơm à.

Anh nhìn tôi từ trên xuống dưới cười lắc đầu.

-- Bởi thế nói mập thì em lại tự ái

Tôi lườm anh nói rõ to

-- Anh thử nói mập lần nữa xem có hối hận không ?

Tôi đi lướt qua cũng không quên hất mạnh vào vai anh, Hưng nói với theo trêu chọc.

-- Em giảm cân là vừa rồi đấy .

Tôi quay lại, nói rất tự tin.

-- Kệ, mập có cái giá của mập, nhiều người muốn mập mà không được đấy.

Nói thì mạnh miệng vậy thôi , tôi đi đến đứng trước gương nhìn một lượt từ trên xuống dưới, hết xoay bên này rồi lại xoay bên kia , gật gật đầu " Cũng có mập lắm đâu nhỉ hơi múp múp xíu thôi , như vậy mới đẹp chứ đúng là anh ta không có mắt thẩm mỹ tí nào ".

Cả tôi và anh nằm nghỉ ngơi một lát rồi cũng xuống dưới sảnh đón mấy đồng nghiệp của anh , họ vừa gọi điện nói cũng gần đến nơi rồi. Vô tình sao tôi lại gặp Đào em chồng cũ đi cùng với cậu thanh niên nào đó , em ấy nhìn thấy tôi cũng vui vẻ lên tiếng.

-- Ủa chị dâu cũng đi du lịch ở đây á, tình cờ thật .

Tôi vẫn vui vẻ cười đáp lại em ấy.

-- Uk. Em cũng đi chơi à.

-- Vâng em đi cùng với bạn trai, cũng lâu rồi không gặp lại chị.

-- Uk. Bố mẹ vẫn khỏe hết chứ em.

-- Bình thường chị ạ.

Đào quay sang nhìn Hưng cô ta cũng giả vờ ngạc nhiên lên tiếng hỏi

-- Anh cũng ở đây ạ , mà anh với chị An quen nhau sao.

Hưng gật đầu trả lời ngay.

-- An là vợ sắp cưới của anh. Cuối năm nay tổ chức hôn lễ.

Câu nói của Hưng không chỉ làm tôi ngạc nhiên mà cả Đào cũng vậy , ghé sát vào tai anh nói nhỏ.

-- Anh nói vậy người khác nghe thấy lại hiểu lầm.

Hưng cầm lấy tay tôi , bất ngờ quay sang hôn vào một bên má

-- Có gì đâu mà em ngại , đi đón mọi người thôi . Đào ở lại chơi vui vẻ nhé.

Đào vẻ mặt khó chiuh nãy giờ nhưng vẫn gật đầu cười tươi.

-- Dạ , chúc anh có chuyến đi chơi vui vẻ.

-- Cảm ơn em.

Đứng nhìn Hưng cầm chặt tay An hai người đi bên nhau , Đào đố kỵ tức muốn điên lên , hậm hực đi vào trong bỏ lại cậu bạn đang ngơ ngác đứng nhìn.

Tầm gần chiều , trời mát mọi người ra biển tắm , nhìn mấy chị kia mặc bikini nhảy tung tăng rất tư nhiên , có lẽ đối với mọi người đã rất quen chuyện này. Tôi thì chỉ mặc chiếc váy dài tới chân ngồi trên bờ mà nghịch cát , tôi rất thích chơi trò này, hồi nhỏ mỗi khi ba đưa tôi đi biển hai ba con lại rủ nhau chơi trò xây nhà cát nhưng lần nào tôi cũng bị thua . Nghĩ lại mà cũng nhanh thật , mới ngày nào còn chạy nhảy tung tăng vô lo vô nghĩ giờ ai cũng đã trưởng thành , có cuộc sống cho riêng mình , chỉ còn có ký ức là ở lại mãi mãi.

-- Sao em không xuống bơi với mọi người hay lại không biết bơi.

Tôi bĩu môi , ném nắm cát đang cầm trên tay vào người anh.

-- Em chấp anh một đoạn dài đấy thử có bơi lại em không .

Anh được nước cười lớn hơn.

-- Ghê vậy.

-- Chứ sao lúc nhỏ ở dưới quê đố ai bơi lại em. Em bơi từ bên ni sông qua bên kia sông là chuyện bình thường.

-- Ghê vậy ta, nếu thật vậy thì anh xin thua.

Tôi nghênh mặt cười đắc chí.

-- Em còn giỏi nhiều thứ lắm anh chưa biết đâu.

Hưng ngồi xuống ghé sát vào tai tôi nói nhỏ.

-- Thế em có giỏi chuyện ấy không ?

Tôi nghe mà muốn đạp cho anh một cái văng ra ngoài biển kia, mở miệng ra là nói bậy . Tôi đứng dậy không nói gì đi lên phòng gọi video về nhìn mặt con còn vui hơn khi ngồi nghe mấy lời xàm bậy của anh. Nhưng Hưng vẫn cứ đùa dai chạy nói với theo.

-- Ơ sao em không trả lời , có giỏi không nói anh còn biết chứ.

Ở đây nhiều người mà cái miệng anh ta cứ oang oảng lên , tôi vừa tức mà cũng vừa ngại , cúi người xuống nắm ít cát ném về phía anh thách thức.

-- Anh muốn biết thì lên phòng.

Đúng thật là cái miệng hại cái thân, Hưng chạy đến bế bổng tôi lên , miệng cười tười.

-- Gì chứ việc này thì anh không ngại từ chối đâu. Lên luôn

Tôi nhìn xung quanh mọi người đang nhìn thật tình xấu hổ không biết chui xuống lỗ nào cho được, giãy giũa ra khỏi bàn tay Hưng.

-- Anh không biết dị hả , mọi người đang nhìn kia.

-- Em nằm im đi, đã nặng rồi còn giãy như thế rớt xuống bây giờ.

Tôi lại được quế lần hai, anh ta cứ thích đem cân nặng tôi ra mà đá xoáy, tiếng một đồng nghiệp của anh ở đằng sau vang lên trêu chọc.

-- Sếp ơi có gì cũng phải giữ gìn sức khỏe nha sếp .

Hưng quay lại cười còn tôi thì không biết kiếm cái lỗ nào chui xuống cho bớt dị , tất cả ánh mắt đều hướng về phía chúng tôi, đằng sau vẫn còn vang những tiếng cười của mấy đồn nghiệp anh.

Vào đến phòng , anh đặt tôi xuống bồn tắm chỉnh nhiệt độ nước rồi từ từ xả vào người tôi.

-- Nước có nóng quá không ?

Tôi lắc đầu giật lấy vòi sen trên tay anh.

-- Em tự tắm được anh ra ngoài đi.

-- Anh cũng tắm mà .

-- Thì em tắm trước anh tắm sau.

-- Gid mà mất công vậy, tắm cùng lần không hay hơn à.

Hưng vòng tay qua eo áp sát người tôi vào người anh, da thịt đυ.ng chạm qua lớp vải mỏng của áo cũng đủ làm cho cơ thể cả hai tê dại. Anh đưa tay kéo dây váy tôi xuống , cả bầu ngực nhấp nhô sau lớp áo con , anh nhìn chằm chằm vào nơi đó với ánh mắt đỏ ngầu , vòng tay mở nốt móc áo con , chiếc áo rơi xuống là cả bộ ngực trắng nõn nà đầy đặn ập vào mắt Hưng . Anh sờ vào nơi đó , cảm giác tê tê như có dòng điện đi qua làm tôi phải nổi hết da gà, anh sờ đến đâu cảm giác kí©h thí©ɧ ập đến lúc đó cứ thế bao phủ khắp đầu óc đến mê dại. Tôi vòng tay qua ôm lấy cổ Hưng , nhẹ nhàng mơn trớn đôi môi anh, có lẽ đây là lần đầu tiên tôi chủ động, tôi muốn làm một cái gì đó cho anh mà không cần phải suy nghĩ gì nhiều ...... Đây là lần thứ hai chúng tôi hòa quyện hai cơ thể vào nhau bao nhiêu cảm xúc lẫn lộn, hưng phấn có , ngọt ngào có , hạnh phúc có , có lẽ nào đây là dấu hiệu cho một tình yêu vừa mơi chớp nở và cũng không ít lần xen vào đó là sự sợ hãi. Liệu rằng hai từ " hạnh phúc " thật sự đã đến với tôi.

Ngủ một giấc đến tối sau cuộc vận động tỉnh dậy không thấy anh đâu, nhìn trên bàn có một mẩu giấy nhỏ , trên đó là nét chữ của anh " Váy anh đã chuẩn bị trên giường em nhớ mặc nhé , anh chờ ở bờ biển bên kia sẽ có bất ngờ dành cho em đấy ." Đọc đến đâu tim tôi nhảy tưng tưng đến đó, gì mà bí ẩn vậy , lại muốn giở trò gì đây. Ngắm mình trong gương thấy cũng đã ổn và khá xinh nên cũng nhanh chân xuống dưới tiến thẳng ra biển đến nơi mà anh hẹn. Nhìn quanh vẫn không thấy ai, chắc là ở bờ bên kia , đi được một vài bước thì nghe thấy tiếng người la cứu.

-- Cứu... có ai không...cứu tôi với.

Tôi nhìn ra xa thấy một người đang vùng vẫy dưới nước , không suy nghĩ gì nhiều tôi nhanh chạy ra bơi đến chỗ người kia lôi vào.

-- Chị ...dâu cứu ...em với.

Nghe giọng mới biết là Đào tôi nói tiếng được tiếng mất vì sóng đập rất mạnh.

-- Em ..bám chặt...vào ...chị sẽ đưa em vào bờ.

Có phải vì Đào quá sợ hãi hay không mà ôm chặt đến nổi tôi không thở được, tay chân cũng khó động đậy , vùng mãi mới thoát bàn tay ra mà cố gắng bơi vào . Tôi biết đây là tâm lý của người bị đuối nước họ cố bám chặt vào cái gì đó có thể nhất, một phần vì sóng mạnh , một phần vì Đào quá cuống nên tôi dần đuối sức , cố gắng vừa thở vừa nói

-- Đào ...đừng cuống lên như thế..chị mới bơi được.

Mặc cho tôi nói Đào vẫn bám chặt hơn , tôi là đứa bơi rất giỏi nhưng bị cản trở thế này mãi mà vẫn không thể vào bờ được. Sức cũng đã cạn ,tôi dần thấy mệt cố gắng đưa cả hai vào bờ , cũng may có cơn sóng mạnh ở đằng sau đẩy đến , đưa cả hai vào một đoạn khá dài gần bờ , tôi nhanh tay đẩy mạnh Đào vào một đoạn nữa . Thoát ra khỏi vùng nước sâu Đào đứng dậy định chạy đến kéo chị dâu vào bờ nhưng chưa kịp thì đã bị một cơn sóng khác cuốn đi ra xa . Đào hốt hoảng chạy theo gọi lớn.

-- Chị dâu...chị đâu rồi....trả lời em đi.....

Đào chạy ra theo nhưng sóng quá mạnh, vì quá sợ nên chạy lên bờ mà gọi lớn.

-- Chị dâu... chỉ trả lời đi... đừng đùa như thế.

Vẫn không thấy hồi âm ; lần này Đào sợ đến tái mặt, tay chân run cầm cập , vừa chạy vừa khóc gọi lớn.

-- Có ai không. ..có người chết đuối...làm ơn cứu lấy chị ấy.