Chương 4

Giang Khánh Chi luôn có thói quen mang một chiếc mắt kính gọng vàng, là loại viền tròn thường thấy nhất, không có gì đặc biệt, lúc tháo xuống gần như không có gì khác so với mắt kính hàng mẫu trưng bày trong tiệm.

Trang phục bên ngoài của anh luôn chỉ yêu cầu một điều “không vượt quá khuôn phép”, đồng sự ở công ty mặc thế nào, âu phục trong tủ kính trưng bày ra sao, anh sẽ mặc như vậy.

Chỉ có em gái nhỏ Giang gia, bé ngoan của anh, luôn thích so sánh với người mẫu nước ngoài trên hoạ báo, cho nên anh mới dùng thêm một vài món đồ thời thượng.

Măng-sét* đá kim cương, bút máy mực nước thương hiệu Sheaffer**, áo sơ mi hải quân nhập khẩu, có đôi khi còn lẫn thêm đồ do cô tự làm, ví dụ như khăn tay thêu trúc xanh.

(*) Măng-sét (Cufflinks): là một loại ốc vít phụ kiện thời trang tương tự như cúc áo, được cố định ở cổ tay áo sơ mi có cổ tay gập.

(**) /犀飞利/ Tê Phi Lợi: là một thương hiệu xa xỉ của phương Tây, theo phiên dịch tiếng Anh là Sheaffer Pen Corporation – một nhà sản xuất công cụ viết chữ, đặc biệt là bút máy xa xỉ. Thương hiệu được thành lập vào năm 1913 bởi A.Sheaffer tại Madison Iowa (Hoa Kỳ), tận dụng sáng chế ra nhiều kiểu bút máy khác nhau. (Theo tác giả)

Giang Khánh Chi đều sẽ mặt không đổi sắc mà nhận lấy, sau đó dùng từ từ, hôm nay phốt một món, ngày mai đeo một đôi. Có một số thứ chính Giang Nhẫm Nam cũng không nhớ rõ, nhưng Giang Khánh Chi vẫn luôn bảo quản chúng thật tốt.

Nhưng ngoại trừ mắt kính, Giang Khánh Chi đã quen mang chiếc mắt kính này. Anh dùng đồ vật cũng tính là biết quý trọng, lại có chút hoài cổ, vậy nên vẫn luôn không đổi cái khác.

Giang Nhẫm Nam cũng không định trộm giấu mắt kính, bởi vì đây là món đồ thường thấy nhất bên cạnh anh cả, cô chỉ định độc chiếm một đêm, chỉ một đêm rồi sẽ trả lại cho anh.

Cô nằm trong ổ chăn, chăn tơ ngỗng mềm nhẹ, giống như đám mây phủ lấy cô. Giang Nhẫm Nam giống như một người ngu ngốc nói chuyện với mắt kính: “Anh cả anh cả, anh thích ai nhất?”.

Rồi lại đè thấp giọng của bản thân nói: “Anh thích bé nhất.”

Cô sửng sốt một lúc, nói lại từ đầu.

“Anh cả anh cả, anh thích ai nhất?”

“Anh thích người yêu của anh nhất.”

“Ai là người yêu của anh vậy?”

“Nhẫm Nam là người yêu của anh.”

Cô vui đến hỏng rồi, vì sự ấu trĩ nhàm chán của mình mà ở trên giường ôm bụng cười lớn.

Cười đủ rồi lại đem mắt kính ôm vào trong ngực, vùi đầu nghĩ đến bộ dáng của anh ở trên xe vào hôm nay.

Cô dựa gần anh cả, ngửi được hương vị ẩm ướt, nhưng rõ ràng anh vẫn luôn ngồi ở trong xe, có lẽ là do hơi ẩm của cô dính vào trên người anh. Cô muốn điên rồi, không phân biệt được của bản thân, nhưng lại có thể phân biệt được hơi ẩm mà cô từng truyền đến trên người anh.

Bởi vì bên trong có trộn lẫn mùi khói thuốc, cô không thích người hút thuốc, nhưng ngoại trừ anh cả.

Anh vẫn luôn thích thuốc lá Cuba, cô cũng không phân biệt rõ được mấy thứ đó, nhưng chỉ cần là mùi hương dính vào thân thể của anh, liền trở nên đặc biệt khiến cô mê luyến, có chút đường đột, nhưng thật sự làm cho người ta khó có thể tự kềm chế.

Giang Nhẫm Nam cảm thấy cổ hương vị kia phảng phất lại xuất hiện, giống như dây leo nhỏ mềm mại quấn quanh cô, vòng lấy mắt cá chân, bò lên trên cẳng chân, vòng dây mỏng manh từng chút một duỗi vào bên trong váy ngủ của cô.

Cô gắt gao ôm lấy chiếc mắt kính kia, gọng kính khảm thật sâu vào bên trong bộ ngực mềm mại của cô, hai càng kính sắc mỏng vừa vặn chống vào hai bên nhũ hoa, chọc vào mắt nhũ nhỏ bé mẫn cảm.

Giang Nhẫm Nam chỉ cảm thấy đầu óc mình không còn một chút trong sạch nào, dây leo kia phảng phất như có thể lập tức sinh trưởng mạnh mẽ, từ bốn phía xâm lược vào vùng cấm của cô, nhưng cô chẳng những không muốn chống cự, ngược lại còn cam tâm tình nguyện mà đầu hàng.

Tư vị tìиɧ ɖu͙© không dễ dàng nếm được, nhưng một khi sa vào bên trong lại giống như ngã vào đầm lầy nơi đất khách, càng giãy giụa càng hãm sâu.

Cũng may Giang Nhẫm Nam cũng không muốn giãy giụa, cô chủ động nhảy xuống vực sâu, vui sướиɠ ôm lấy thống khổ.

Cô tham lam dùng chiếc mắt kính kia an ủi chính mình, đầṳ ѵú ở trong sự kí©h thí©ɧ như vậy lập tức từ trong váy ngủ vải bông kết ren nhô cao lên, mơ hồ có thể thấy được hai hạt châu nhỏ, đầu gọng kính giống như xúc tu tiến vào xoa nắn từng chút một, thong thả mà kiên định giày vò lấy bầu ngực mịn màn.

Giang Nhẫm Nam bị du͙© vọиɠ xa lạ như vậy dọa đến, giống như cầu cứu kêu một tiếng “anh cả”, nhưng sau khi buột miệng thốt ra loại xưng hô này, ngược lại càng làm cho ngọn lửa bùng cháy dữ dội hơn.

Nháy mắt trong đầu cô ngập tràn hình ảnh anh cả dùng đôi tay kim tôn ngọc quý được bảo dưỡng trong nhung lụa hạ lưu đùa bỡn vυ" của cô, dùng ngón tay bóp chặt lấy đầṳ ѵú kiều nộn, dùng lòng bàn tay tra tấn quầng vυ" hồng nhạt.

“Anh cả” cô khó nhịn rêи ɾỉ, khát vọng anh cả sẽ tới cứu cô, lại hy vọng anh tiếp tục điên cuồng giày vò cô.

Vì thế, tay của Giang Nhẫm Nam không hề bị thần trí khống chế, mơ hồ sinh ra ý chí của chính mình, lén đem đồ vật tượng trưng mà anh cả để quên từng chút từng chút dời xuống, lướt qua thân thể non nớt của cô.

Trong lúc lướt đi, viền kính nho nhỏ nhô lên không cẩn thận khảm vào rốn cô, khiến cho Giang Nhẫm Nam không có phòng bị mà “ưm” ra tiếng, cô thở hổn hển muốn ổn định lại nhịp thở, vẫn bướng bỉnh đem mắt kính hướng vào địa phương bí ẩn kia tìm kiếm.

Váy ngủ bằng bông bị cọ xát đã sớm nhăn lại, vạt áo theo động tác phóng đãng của cô chậm rãi cuốn lên, cuốn thẳng đến bụng, lộ ra đôi chân thon dài và vùng bụng trắng nõn.

Cô đem mắt kính đưa xuống thân dưới, càng kính cong dài vén ra qυầи ɭóŧ thêu hoa nhỏ bông xù của cô, từ bên cạnh trượt đi vào.

Càng kính vốn thon dài, trời sinh thích hợp tách ra nơi nộn thịt mềm mại như vậy, chỉ cần chạm vào một chút liền giống như con dao nhỏ cắt mở pudding trái cây mua trong tiệm, khắc vào bên trong.

Dù sao cũng không có kinh nghiệm, Giang Nhẫm Nam không biết khống chế lực độ, đầu nhọn của càng kính lập tức hung hăng cọ vào mép huyệt phấn nộn tạo thành một dấu ô mai đỏ hồng.

Bỗng nhiên cô cảm nhận được sự đau đớn, giống như có người cho cô một cái bạt tai thật khó chịu, nhưng đây đều là do cô tự tìm, suy nghĩ bướng bỉnh trẻ con lại nổi lên, lại càng muốn thử qua một lần, huyệt nhỏ thì non nớt còn gọng mắt kính kim loại lại cứng rắn như vậy, nhưng cô cũng không buông tha.

Cô cảm thấy một cổ ướt nóng xa lạ ở thân dưới đang tràn ra bên ngoài, sau đó không còn phân biệt rõ là cảm giác đau đớn hay kí©h thí©ɧ, hay chỉ là suy nghĩ miên man trong đầu của cô làm ảnh hưởng đến thân thể.

Dâʍ ŧᏂủy̠ ướŧ áŧ từ trong miệng huyệt chậm rãi gian nan phun ra, đem một nửa càng kính tẩm ướt đến trơn bóng, nó nỗ lực siêng năng cuối cùng cũng có hồi báo, mắt kính gọng vàng lạnh lẽo cứng rắn cuối cùng lại bị độ ấm ở nơi sâu nhất của Giang Nhẫm Nam ủ nóng.

Sau khi món đồ kia đã trở nên ấm áp, Giang Nhẫm Nam liền mơ hồ cảm nhận được một chút lạc thú, bắt đầu đem càng kính ma sát qua lại, cọ quét lên xuống, thẳng đến khi hoa hạch bị cọ đến mức từ trong lớp lông mỏng manh lộ ra ngoài, cô vẫn như cũ không hề ngừng lại.

Giang Nhẫm Nam giống như nhận được cổ vũ, nhẹ nhàng đem càng kính thon dài kia đâm vào bên trong, đầu nhọn của càng kính mượt mà bóng loáng nhưng cũng cực kỳ cứng rắn, hơi dùng một chút lực liền đâm thủng hai cánh môi đầy đặn đang xấu hổ nhắm chặt, hướng bên trong đi vào.

“Ưm….”

Giang Nhẫm Nam cuối cùng cũng không nhịn được, tiếng rêи ɾỉ tràn ra không ngớt, cô dùng toàn bộ chút lý trí cuối cùng để dúi đầu vào gối đầu, nỗ lực ngăn lại thanh âm kia.

Nhưng mà đến cùng cũng không lấn át được, vì thế tiếng rêи ɾỉ lại càng thêm thon dài xa xưa, thẳng tắp câu vào lòng người.

Độ cong của càng kính uốn lượn, tạo thành một khúc móc ngắn, càng tiến sâu vào, khúc móc kia lập tức đỉnh vào càng gắt gao.

Giang Nhẫm Nam định dò xét vào sâu hơn nữa nhưng lại cảm thấy có chút không chịu nổi.

Vì thế liền ngừng ở gần miệng huyệt, nhẹ nhàng chậm rãi cọ xát một cách mù quáng, miệng nhỏ không ngừng rêи ɾỉ đứt quãng, giống như một chú mèo nhỏ vẫn chưa được ăn no.

Cô động một hồi lâu, tay có chút mệt mỏi, eo cũng hơi đau xót.

Không cẩn thận, eo nhỏ cong lên liền hạ xuống trên nệm, càng kính đang quanh quẩn ở miệng huyệt cũng nhanh chóng đâm thẳng vào, mặc dù vẫn chưa đi vào quá sâu đã bị huyệt chặn lại.

Nhưng kí©h thí©ɧ bất thình lình kéo đến vẫn làm cho Giang Nhẫm Nam lập tức hét lên.

Tiếng thét chói tai đó vừa có thống khổ, vừa có vui sướиɠ, cũng có du͙© vọиɠ cấp bách đã được thỏa mãn, qua thật lâu mới bình ổn lại được, cả căn phòng đều mang theo tiếng thở dốc của cô.

Cô đắm chìm trong du͙© vọиɠ, không hề nghe được tiếng bước chân cực nhỏ đã dần đi xa bên ngoài cửa phòng.

——