Chương 3

Trên chiếc tủ đầu giường được chạm khắc hoa văn hoa lạc tiên, đồng hồ quả lắc vàng đồng phát ra âm thanh tích tắc rất nhỏ, kim đồng hồ điểm mười hai giờ, lúc này đã qua thời gian đi ngủ thường ngày của Giang Nhẫm Nam, cô vẫn luôn làm việc và nghỉ ngơi rất hợp lý, thông thường sau mười giờ rưỡi đã chuẩn bị tiến vào giấc ngủ.

Nhưng giờ đây cô vẫn còn đang trừng lớn hai mắt, vùi ở trong chăn, cuốn thành một đoàn giống như con mèo nhỏ, cực kỳ ngây thơ. Giang Nhẫm Nam nghĩ đến ngày chủ nhật có thể chiếm được thời gian nửa ngày của anh cả, trong lòng nhịn không được cảm thấy vui vẻ.

Anh cả muốn đưa cô đến cửa hàng may vá, cô nhất định phải chậm rãi thử, thử nhiều thêm mấy bộ để cho anh xem.

Cô cũng sẽ không mặc lại kiểu sườn xám giống với bộ màu vàng sáng lần trước, đặc biệt là phối với cây trâm hoa nhài, nhìn qua thật sự rất trẻ con, một chút cũng không giống người phụ nữ thành thục.

Lần này cô không muốn làm cúc áo bằng ngọc trai, phải dùng sáp ong hoặc là hổ phách, như vậy mới quyến rũ.

Cô còn muốn kêu thợ may vá thêu hoa hồng lên trên áo, là kiểu một đóa thật lớn, giống như vườn hoa trong nhà nở rộ vào ngày xuân vậy, tốt nhất là làm cho anh cả vừa nhìn thấy vườn hoa thì sẽ lập tức nhớ tới bộ dáng cô mặc sườn xám.

Eo phải bóp vào thật chặt, không thể giống như lần trước lúc mặt lên người vẫn còn rộng thùng thình.

Làn váy cũng phải ngắn hơn hai tấc, chân của cô rất đẹp, nên để lộ ra một chút.

Nếu có thể làm cho anh cả không thể dời mắt thì càng tốt, cô tưởng tượng đến cảnh tượng đó liền nhịn không được bật cười ngọt ngào.

Nhưng ngay sau đó cô lại nhăn mày, lỡ như, lỡ như anh cả không cảm thấy đẹp thì phải làm sao bây giờ, anh cả vẫn luôn không thích cô ăn mặc quá thành thục, lần trước cũng phải thử đồ rất nhiều lần anh mới gật đầu.

Giang Nhẫm Nam muốn mặc quần áo hợp ý anh cả, nhưng cũng muốn để cho anh cả thấy được cô đã trưởng thành, là một đại cô nương xinh đẹp.

Giang Nhẫm Nam lâm vào cảm giác rối rắm vô vị, chốc lát thì cười trộm, chốc lát lại thở dài, tâm sự của thiếu nữ không có nghi ngờ gì lập tức hiện rõ ở trên mặt.

Cô quay cuồng đủ rồi, lại ở trong sự vui vẻ sinh ra một chút ưu sầu. Anh cả không thích cô mặc những bộ quần áo ôm quá chặt vào cơ thể, không thích cô uốn tóc gợn sóng quyến rũ, không thích đùi của cô lộ ra khỏi mép váy sườn xám như ẩn như hiện lúc bước đi, không thích trên môi của cô có nhiễm một chút màu sắc nào, không thích đôi mắt của cô kẻ thêm eyeliner đen đậm.

Nói đến cùng, anh cả xem cô như một em gái nhỏ, chỉ thích cô như một người em gái.

Đối với anh cả mà nói, có phải cô vĩnh viễn chỉ là một cô bé sẽ đem trứng gà bữa sáng trộm giấu rồi đi đút cho chó Tây Thi ăn, là một em gái nhỏ mà khi anh về nhà sẽ chạy như bay ra đón nhưng lại bị vướng vào bậc thang khóc đến mức mặt đều sưng lên, một hai phải bắt anh ôm vào trong ngực dỗ dành nửa giờ mới có thể dỗ được, là một chú khỉ con [1] hoạt bát lén vào thư phòng của anh sờ trộm súng trong ngăn kéo, kết quả lần đầu bị đánh mông.

[1] Chú khỉ con là tiếng lóng Thượng Hải, dùng để hình dung một đứa trẻ nghịch ngợm và hoạt bát.

Cô ở trong mắt của anh cả đại khái chính là vừa thuần khiết vừa ngây thơ đi.

Nhưng cô ở trong mắt người khác thì sao, ở trong mắt Ngụy Thiên Thiên thì sao? Chắc hẳn không phải là như vậy, nếu không thì vì sao Ngụy Thiên Thiên lại âm thầm nhằm vào cô cơ chứ. Nhưng Nhẫm Nam không chán ghét, cũng không sợ hãi sự nhằm vào này.

Nhẫm Nam biết, cô là con gái nuôi, dù sao cũng không phải anh em ruột thịt từ nhỏ cùng nhau lớn lên, khi cô trổ mã thành một đại cô nương, hiển nhiên sẽ bị người khác nghị luận.

Có lúc cô cũng sẽ tò mò, ở trong mắt người ngoài anh cả và cô sẽ như thế nào?

Ở trong mắt bọn họ, phải chăng tay của anh cả đã từng vuốt ve mái tóc của cô, theo ngọn tóc mượt mà xẹt qua lưng, ôm chặt lấy eo cô.

Đem bàn tay ngày thường anh dùng để ký tên hung hăng đùa giỡn mông cô, dùng đôi môi kiệm lời với tiểu thư khuê các và khách sáo với mọi người thích thú cắи ʍút̼ nhũ thịt của cô.

Dùng chóp mũi đang chống đỡ mắt kính gọng vàng vùi vào giữa bầu ngực cô, đem ngón tay cầm bút máy của anh cắm vào huyệt nhỏ, từng ngón từng ngón, làm cô cao trào.

Cô và anh cả ở trong mắt những người khác phải chăng là loại người phóng đãng xấu xa mà còn giả vờ thanh cao trong sáng, có phải bọn họ cũng dùng ánh mắt soi mói để đáng giá hai người các cô hay không?

Cô không sợ hãi, thậm chí cô còn khát vọng, so với việc bị ngầm xem là vị hôn thê tương lai của tiểu thiếu gia Giang gia, cô nguyện ý tiếp nhận loại phê bình này, nguyện ý để người khác dùng ánh mắt ái muội đánh giá cô và anh cả.

Loại ánh mắt đó không chỉ làm bẩn cô mà còn đem cả anh cả ôn hòa hiều hậu, luôn biết khắc chế lại đoan chính lễ độ kéo xuống thần đàn [2], khiến cho vẻ mặt vẫn luôn trấn định của anh nhuốm màu tìиɧ ɖu͙©.

[2] Thần đàn ở đây là chỉ một nơi cao vời vợi mà không ai có thể với tới.

Nhưng chỉ có như thế, cô và anh cả mới đúng là một người phụ nữ và một người đàn ông thực thụ, hai mảnh trời sinh phù hợp để gắn kết bên nhau chơi trò ghép hình, bị du͙© vọиɠ giao triền cho đến chết.

Trước nay cô đều biết, bản thân không phải là cô gái ngoan ngoãn, một cô gái ngoan ngoãn sao lại có thể mưu toan dụ dỗ người nuôi lớn mình cơ chứ?

Có điều nếu anh cả thích, cô sẽ trở thành một bé ngoan [3], chỉ cần có thể khiến cho tầm mắt của anh dừng lại nhiều thêm một giây thì cô đã cảm thấy trên thế giới này không còn chuyện gì vui vẻ hơn thế nữa.

[3] Bé ngoan: là đứa bé ngoan ngoãn hiểu chuyện. Một cách nói của vùng Giang Tô, cũng là phương ngữ Quảng Đông và một số vùng khác dùng để gọi các cô gái một cách thân mật. Từ này cũng có thể thay thế thành từ “bảo bối”.

Cho nên cô không hâm mộ những bạn gái có thể đi uốn tóc thời thượng, không hâm mộ các cô ấy có thể mang giày cao gót mua ở cửa tiệm, không hâm mộ các cô ấy được tô son môi đỏ Đan Kỳ [4], chỉ hâm mộ các cô ấy có thể thoải mái hào phóng nói đến người mình thích, sau đó đem phần tình cảm kia bày tỏ dưới ánh mặt trời, trái tim của bọn họ là món quà sạch sẽ nhất.

Không giống tình yêu của cô, đã định trước là vặn vẹo khó hiểu, là sự tối tăm được che giấu trong cuộc sống tươi sáng của anh cả.

————

[4] /丹琪/ Đan kỳ: là một thương hiệu son môi hàng đầu chuyên hướng tiêu thụ đến người tiêu dùng trẻ tuổi của công ty Hoa Kỳ phát triển sau năm 1940. Có sự chênh lệch thời gian với tác phẩm, nhưng bởi vì thương hiệu này tiến vào thị trường Trung Quốc sớm hơn thương hiệu Max Factor, cũng phù hợp với tuổi tác của Giang Nhẫm Nam và các bạn học hơn nên ở đây sẽ viết Đan Kỳ. Thời gian không phù hợp xin mọi người bỏ qua, thứ lỗi. (Tư liệu tham khảo lấy từ The History of Makeup – Lipstick Allure | Glamourpost)

[NOTE]: Các chú thích 1, 3, 4 trong chương là chú thích của tác giả.