Chương 7

Phó Lệ Minh đứng yên bên cạnh cô, nhìn các khách hàng ở đây đa số họ đều là đàn ông, bỗng dưng hắn cảm thấy khó chịu.

Ánh mắt hắn luôn lạnh như băng, những người đó muốn tiến lên giúp đỡ nhưng thấy ánh mắt đáng sợ liền không tự chủ mà lùi bước.

Cố Du nằm trên đất co gối ôm bắp chân, cố gắng duỗi chân bị chuột rút, nhưng đau đến nỗi cô không thể làm được.

Trước kia cô cũng từng bị chuột rút nhưng đều không đau bằng lần này.

Phó Lệ Minh nhìn cô một cái, ngồi xổm xuống, nắm hai tay cô muốn tách ra.

Cố Du vô thức kháng cự, giữ chặt lấy bắp chân đau đớn của mình.

Phó Lệ Minh không nói gì, lực tay tăng lên, tách tay cô ra.

Cố Du rên hai tiếng, đau khổ nói: "Đau quá."

Phó Lệ Minh mắt điếc tai ngơ, đè đầu gối cô lại, mặc kệ sự kháng cự của cô, dùng sức ấn thẳng chân. Đồng thời, tay khác đè mũi chân, hướng theo thân thể cô mà bắt đầu xoa bóp mắt cá chân.

Làm liên tục như thế mấy lần, động tác của Phó Lệ Minh chưa từng dừng lại.

Quá trình này cực kì đau đớn, nhất là lúc bẻ thẳng chân, đã vậy động tác của hắn mạnh quá trời, lúc đấy, Cố Du tưởng chừng chân mình như bị bẻ đôi.

Cô kêu một tiếng, rồi tiếp tục cắn chặt môi, chịu đựng sự đau đớn. Dù vậy vẫn phát ra nhưng tiếng kêu trong cổ họng.

Những người bên cạnh không đành lòng nhìn, loại đau này, họ nhìn cũng muốn chảy nước mắt dùm.

Có người đau lòng thay Cố Du, nhìn Phó Lệ Minh nói: "Cậu này, động tác nhẹ chút."

Phó Lệ Minh dừng tay, ngẩng đầu nói với người kia: "Lại đây."

Giọng điệu nguy hiểm.

"À không, tôi có việc gấp nên về đây."

Người kia vội vã đi.

Phó Lệ Minh thu hồi tầm mắt, sau đó nhìn Cố Du.

Cố Du cau mày, gương mặt đau khổ, mi mắt hơi ướt, làm cho từng sợi lông mi dính lại với nhau.

Lúc phát hiện Phó Lệ Minh nhìn mình, cô vừa mới buông răng môi ra, lại vô thức cắn chặt tiếp.

Nhìn bộ dáng đáng thương của cô, không biết là bởi chuột rút mà đau, hay do ánh mắt hung hãn của hắn hù dọa.

Hắn mặt không dao động, hỏi: "Đỡ hơn chưa?"

Cố Du bây giờ đối với hắn tâm tình rất phức tạp, chỉ là bắp chân đã đỡ hơn rất nhiều. "Tốt hơn rồi."

Phó Lệ Minh gật đầu một cái, sau đó đứng dậy trở về chỗ tập khi nãy, tiếp tục vận động.

Cố Du ngồi trên máy chạy bộ, đấm bóp bắp chân.

Chân cô trắng nõn đầy đặn, mắt cá tinh tế, thuộc loại chân đẹp, thế nên khi đầu gối đỏ lên dưới làn da trắng muốt, đặc biệt rõ ràng.

Đó là tác phẩm của Phó Lệ Minh khi dùng sức ấn.

Mặc dù vừa rồi thật sự đau đến bùng nổ, nhưng hắn đã giúp cô, nếu không chắc đi luôn cái chân.

Làm chuyện tốt cũng không đòi báo đáp.

Người như vậy, cũng không tính là xấu.

Ấn tượng của cô về hắn có chút thay đổi, cảm giác cứ là lạ, không hiểu con người của hắn.

Bắp chân căng cứng dần thả lỏng, Cố Du thử hoạt động vài cái, ổn rồi.

Cô đứng dậy, do dự đi về phía Phó Lệ Minh bên cạnh.

Cô còn chưa cảm ơn hắn nữa chứ.

Lúc này Phó Lệ Minh hai tay nắm chặt máy tập cơ tay, dang ra, đóng lại, cơ bắp nổi lên, hiện lên gân xanh rõ ràng.

Hắn mặc một chiếc áo ba lỗ thể thao, quần dài tới gối, ngoài cơ bắp rắn chắc ở tay chắc chắn ở phía bên trong lớp vải kia là một thân hình đẹp muốn chết luôn.

Cố Du rất thích đàn ông dáng đẹp, thời còn là học sinh cô có thầm mến một nam sinh trong đội bóng rổ, rảnh rỗi hay chạy đi xem người ta chơi bóng, mlem mlem với trai đẹp.

Không cần biết Phó Lệ Minh trên thương trường tàn ác ra sao, vóc dáng ngon như thế nào, nhưng người ta đã giúp cô.

"Cảm ơn anh." Cố Du thật lòng nói cám ơn.

Phó Lệ Minh tạm dừng động tác, ngước mắt nhìn cô một cái, "Ừ" một tiếng.

Hắn lại tiếp tục tập luyện, Cố Du không quấy rầy hắn nữa, đi thay quần áo về nhà.

Khi cô đi thay quần áo, Giang Khải liền ném hết mọi việc ra sau, chạy tới chỗ Phó Lệ Minh, cười như bị điên. "Ca, đêm nay trời đẹp, chi bằng chúng ta mời cô ấy ăn khuya, sẵn tiện nói cô ấy biết những lưu ý khi tập luyện đi."

Cơ hội tới rồi đây!

Phó Lệ Minh buông máy tập, nghiêm túc nói. "Vừa rồi huấn luyện viên chết hết rồi sao?"

Nụ cười trên mặt Giang Khải dần biến mất, "Bọn họ bận lắm, vừa làm xong công việc, đi tới liền thấy anh đã giúp rồi, nên cũng không nhúng tay vào nữa."

Phó Lệ Minh mặt bất biến nhìn Giang Khải.

Giang Khải đứng thẳng người, đầu thú sẽ được khoan hồng: "Là em ngăn họ, đây là cơ hội rất tốt, vả lại anh xử lý..."

"Cậu còn lươn lẹo? Hay là tôi nên cảm ơn cậu một tiếng?"

Giang Khải rất muốn nói tiếp, hắn muốn nói rằng, Minh ca xử lý có vẻ rất hưởng thụ.

Nhưng vẫn không nên nói thì hơn.

"Không cần cảm ơn đâu, sau này đối tốt với em chút là được..."

Ngay khi vừa dứt lời, hắn lập tức lùi về sau thật xa, tránh cú đá thần sầu của Phó Lệ Minh.

Phó Lệ Minh cảnh cáo nói: "Sau này còn xảy ra chuyện như vậy nữa, huấn luyện viên không kịp thời xử lý, thì dẹp luôn cái phòng tập này đi."

Giang Khải bảo đảm: "Sẽ không có lần sau."

May mắn thay, nhân viên gọi Giang Khải qua một chút, Giang Khải nhanh tay nhanh chân chuồn đi.

Nhân viên ở đây đều biết cách cứu nguy cho ông chủ của họ, đều là do Giang Khải chỉ day.

Phó Lệ Minh đổi máy tập khác, tầm nhìn chỗ này rộng rãi.

Giang Khải đứng trước quầy tiếp tân, người dựa vào, một bộ ngả ngớn.

Cố Du thay đồ rất nhanh liền đi ra, đi bộ có chút khập khiễng, bởi vì bắp chân còn đau. Khi ra tới cửa ra vào, cô cố đi như bình thường để người khác không nhận ra.

Giang Khải thấy cô liền đứng thẳng, cười cười, khẽ vuốt cằm, nói: "Cố tiểu thư về sao?"

Đây không phải là đang nói nhảm?

Cố Du trả lời: "Đúng vậy."

"Chân cô không sao chứ?"

Vẫn là nói nhảm, Minh ca nhà hắn tự mình xử lý, tất nhiên là không sao rồi.

"Ổn cả, cảm ơn đã quan tâm."

"Cũng trễ lắm rồi, tôi đưa cô về nhé."

"Không cần đâu."

"Vậy tôi kêu Minh ca đưa cô về, dù sao anh ấy cũng rảnh rỗi?" Giang Khải hất cầm về phía Phó Lệ Minh.

Cố Du cũng nhìn theo tầm mắt hắn.

Phó Lệ Minh nhạy bén nhìn qua, sắc mặt vẫn không đổi.

Cố Du quay đầu nói với Giang Khải: "Thật sự không cần."

Cô không nói thêm gì nữa, cất bước đi về.

Cô biết Giang Khải muốn trêu cô, trong lòng thầm rủa loại đàn ông đào hoa này.

Thành công trêu chọc Cố Du, Giang Khải như muốn bay lên mây, không chọc nổi Minh ca, thì vẫn có thể chọc đại mỹ nữ.

Hôm sau Cố Du không đi tập nữa, chẳng có lý do gì, chỉ là không muốn đi thôi.

Ở nhà cả một ngày, sáng trưa đều ăn bánh mì và sữa bò, nguyên liệu đều có nhưng cô không muốn ăn.

Đến tối, bụng đói kêu lên, cô xoa xoa bụng, đột nhiên thấy mình gầy hẳn ra.

Ngày hôm qua bị chuột rút, ngoài việc vận động quá sức, không lẽ do dinh dưỡng không đủ?

Nhất định là như vậy! Cho nên cô phải ăn món ngon để bổ sung dinh dưỡng.

Có cái cớ hoàn mỹ như vậy, Cố Du liền nhanh tay gọi một phần cơm vịt quay, ăn ngon lành cành đào.

Ăn xong có chút hối hận, tính calo của món này, sau đó cả người ủ rũ.

Tối qua ăn nhiều, tối nay cũng ăn nhiều, nếu là bữa trưa còn đỡ, đằng này là ăn tối, ăn tối đó trời ơi.

Nội tâm gào thét cô gọi cho Dịch Huyên, tìm kiếm sự an ủi.

"Bé cưng ơi, tớ lỡ ăn một phần cơm vịt quay rồi."

Cách muôn núi nghìn sông, Dịch Huyên cũng cảm nhận được sự tổn thương sâu sắc của người chị em. "Không sao đâu mà, chẳng phải chỉ hơn nửa cân thịt thôi sao? Đến phòng tập luyện mười ngày nửa tháng là giảm xuống ngay."

Cố Du tìm nhầm người an ủi rồi.

Dịch Huyên tiếp tục đâm chọt: "Yên tâm đi, không chừng có hai lạng thịt đã chạy lên ngực cậu rồi đấy."

Cố Du cúi đầu nhìn ngực mình, mặc dù áo mặc ở nhà khá rộng rãi nhưng vẫn có thể thấy sự nhấp nhô. "Ngực tớ không cần thêm thịt nữa, như hiện tại là đẹp rồi, lớn quá phiền phức lắm."

Dịch Huyên bị phản dame, không sai, đang chửi cô phiền phức.

"Đúng rồi, ngực cậu đâu cần thịt nữa, nhưng có nhiều chỗ cần lắm, ví dụ như eo nè he, bụng nè he, đùi nữa, còn có mặt..."

Nên trao giải bạn tốt của năm.

"Tớ... phải đi tập đây!" Cố Du bị nói trúng tim đen, cô không muốn béo đâu, chỉ muốn gầy cơ!

Cúp điện thoại, Cố Du quyết định sửa soạn, đi đến phòng tập thể hình.

Trên đường đi, cô rốt cuộc cũng biết thứ mình không muốn đối mặt là gì.

Cô không muốn đi tập nguyên nhân chính là lo lắng sẽ gặp hai người kia, cũng không biết vì sao, chỉ là cảm thấy không được tự nhiên.

Tối qua sau khi về nhà cô trằn trọc không thôi, từ Thịnh Thế Vương Triều cho đến phòng thể hình, chuyện giữa bọn họ thật sự có chút kì lạ.

Cô không phân biệt đúng sai mà mắng hắn, nhưng hắn lại mặc kệ sự ngu ngốc đó mà giúp cô. Nếu như gặp lại, nên tránh xa hay nể tình giúp đỡ mà chào hỏi?

Nghĩ mãi không xong, vẫn nên không gặp là tốt nhất.

Hôm nay cuối tuần, có thể hắn ta có tiệc tùng đồ các kiểu, chưa chắc gì sẽ tới phòng tập.

Ôm hy vọng trong lòng, Cố Du đi tới phòng thể hình.

Việc ông chủ phòng thể hình là Giang Khải thì cô đã biết, đối với hắn cô không sợ. Cô biết Giang Khải không có ý gì với cô, chẳng qua chỉ muốn trêu đùa thôi. Một tên công tử ăn chơi, không cần để ý.

Vừa đi vào cửa phòng tập, Cố Du liền đảo mắt nhìn khắp phòng.

"Cố tiểu thư buổi tối tốt lành." Nhân viên tiếp tân lễ phép chào hỏi Cố Du.

Cố Du cười nói: "Chào cô."

Cố Du đi thay quần áo, nhân viên tiếp tân lập tức báo cho Giang Khải.

Giang Khải đang cùng bạn gái ăn tối, đã sắp ăn xong, tiếp đó là "về nhà". Cô bạn gái này không dễ dãi, quen nhau được một tháng, đến nay cũng chỉ mới hôn hai lần.

Với cái tiến độ này nói ra chắc bị cười vào mặt.

Âm thanh chuông báo vang lên, lời ngon tiếng ngọt của hắn phải dừng lại bởi cái nhíu mày của bạn gái hắn.

"Có người tìm anh kìa."

"Không quan trọng."

"Anh chưa xem sao biết không quan trọng."

Giang Khải cứng họng, người chi mà ương bướng thế không biết.

Hắn thản nhiên cầm điện thoại di động lên nhìn một cái, liền cười. "Chuyện này không liên quan đến anh, liên quan đến Minh ca."

Bọn họ đều quen biết nhau, cứ có chuyện gì lôi Phó Lệ Minh ra là mọi chuyện đều êm đẹp.

"Thật sao?"

"Ừ, anh ấy có chuyện với một cô gái, anh đang là người chèo thuyền, em nói xem có khổ không cơ chứ." Giang Khải bày ra biểu cảm sầu não.

Bạn gái hắn nhíu mày: "Anh ta với phụ nữ...chuyện này hay nè, mà nếu là loại phụ nữ yêu tiền như sinh mạng thì dẹp đi.

"Lần này gay cấn hơn, người ta còn không muốn để ý đến anh ấy.'' Giang Khải thành thật nói.

Bạn gái hắn càng ngạc nhiên hơn nữa: "Không lẽ nào..."

Trùng hợp điện thoại Giang Khải vang lên, Phó Lệ Minh gọi đến.

Lại có duyên nữa rồi.