Chương 6

Hihi, do mình thấy 3 chương/tuần chắc đến thiên thu truyện mới hoàn á :v nên mình quyết định MỖI NGÀY MỘT CHƯƠNG nha :>

___________________________

Cố Du ra khỏi tòa nhà, quay đầu nhìn về phía phòng thể hình ở tầng bốn, trong lòng thầm cầu nguyện: Hy vọng sau này sẽ không gặp lại Giang thiếu đó.

Cô chỉ hơi khẩn trương khi bất ngờ nhìn thấy Giang Khải, rất nhanh liền bình tĩnh lại.

Cô cũng không làm gì bọn họ, không cần lo lắng.

Buổi chiều cô dựa theo kế hoạch đi nhà sách rồi buổi tối cùng Dịch Huyên ăn cơm.

Hai người trò chuyện một lúc, Cố Du đem chuyện gặp Giang Khải nói ra.

Dịch Huyên kinh ngạc: "Tưởng chừng thành phố này rất lớn, không ngờ lại nhỏ như vậy, anh ta không làm gì cậu chứ?"

Cố Du bình thản nói: "Có thể làm gì được tớ chứ, ngày đó chúng ta quá kinh sợ cũng chỉ do những lời đồn thổi khoa trương dọa sợ thôi."

Cái gì mà mèo bắt chuột, bắt một chút rồi thả, lại còn chơi chết nữa cơ chứ.

Dịch Huyên từ nhỏ đã rất khéo ăn khéo nói, hồi cấp hai mỗi đêm ở ký túc xá cô luôn là người nói nhiều nhất, toàn nói chuyện ma quỷ, khiến Cố Du từng bị dọa đến nỗi gặp ác mộng.

Cái đêm mà cô nói "chơi chết", Cố Du thật sự giật mình. Cộng thêm việc dáng vẻ của Phó Lệ Minh rất dọa người, còn gặp cái trường hợp ra tay nghĩa hiệp kia nữa, đâm ra ngày đó cô mới hoảng sợ như vậy.

Sau khi bình tĩnh lại, cô cảm thấy chuyện này không vấn đề gì hết.

Nếu lão đại đó thích chấp nhất mấy chuyện nhỏ nhặt như vậy thì dù sản nghiệp có lớn đến đâu cũng tán gia bại sản.

Dịch Huyên thấy cô mặt đầy ai oán, "phì" một tiếng bật cười. "Được rồi, cậu không sợ là được. Tớ nghe ngóng được, Phó Lệ Minh mặc dù mặt lạnh tâm ác nhưng không thích tính sổ chuyện *lông gà vỏ tỏi với người khác. Hôm đó, người phụ nữ kia chắc là ở Thịnh Thế Vương Triều làm chuyện xấu gì đó mới bị xử lý như vậy. Nghe nói cô ta còn tự nguyện hiến thân cho Phó Lệ Minh, kết quả bị bảo vệ kéo ra ngoài."

*Lông gà vỏ tỏi: chuyện vặt vãnh không đáng nói tới.

Cố Du nhớ lại tình cảnh đêm đó, cô cứ tưởng rằng người phụ nữ kia bị ép hết cách mới chủ động, sau đó Phó Lệ Minh mặc dù có phản ứng nhưng thật ra không có ý định đυ.ng vào cô ta.

Nhưng lại ngờ đâu, cô lại nhớ đên lão Chu, máu nóng xông thẳng lên não.

Khi đó đầu cô choáng váng, men rượu ngấm vào đầu, khiến cô bỗng nhiên cũng lớn mật hơn.

Bây giờ muốn hối hận cũng không kịp, tự nhủ sau này sẽ không uống nhiều nữa đâu.

Chỉ hy vọng những chuyện này đều trở thành quá khứ, không muốn nhắc lại càng không muốn gặp lại những người đó.

"Đúng rồi, Phó Lệ Minh có mấy người anh em tốt lớn lên cùng nhau, đều là con ông cháu cha tiền tài chất thành đống, một người tên Giang Khải, một người tên Hoắc Diệc Thanh, ngoài ra còn có Lăng Văn Khiên. Trừ người tên Lăng Văn Khiên là làm về học vấn thuộc diện chính phái ra, cả hai người kia đều là công tử ăn chơi. Chỉ có Phó Lệ Minh là lợi hại nhất, gia đình phức tạp, từ nhỏ tính cách đã âm trầm."

Những chuyện bát quái này đều là Dịch Huyên hỏi thăm mà biết, Dịch Huyên thường xuyên tiếp xúc với các minh tinh, tùy tiện hỏi một chút, họ liền phổ cập kiến thức cho cô.

Thế giới của người có tiền rất đặc sắc.

"Thôi đừng nói về bọn họ nữa." Cố Du đối với mấy người này không hiếu kì. Cô công tác không ít lần cũng gặp được người có tiền, nhân phẩm tốt cũng có, nhưng không nhiều.

Dịch Huyên biết tính cô, nói sang chuyện khác. "Cậu không phải muốn đi du lịch sao? Khi nào đi?"

"Trước tiên tớ phải giảm cân đã, rèn luyện tốt cơ thể."

"Thật sự rất muốn cùng cậu đi, hay là cậu chờ tớ nửa tháng, làm xong việc này lập tức nghỉ vài ngày đi với cậu."

Cố Du cự tuyệt: "Sao có thể chờ được, nghỉ ngơi mấy ngày tớ phải đi tìm việc, chứ không cạp đất mà ăn à."

"Mấy ngày cái gì, nghỉ cả đời cũng được, tớ nuôi." Dịch Huyên lúc nói ra lời này khí thế rất lớn, chính là tác phong của bá đạo tổng tài.

"Ha ha ha, cảm động quá trời ơi, đáng tiếc cậu không phải đàn ông."

"Thời đại nào rồi, nam nữ gì ở đây."

"Lần trước là ai nói không thích ấy nhỉ?" Còn nói mấy chuyện trời ơi đất hỡi về đàn ông nữa chứ.

"Được rồi, cậu khó nuôi lắm, cứ để đàn ông giàu có nuôi đi."

"Tớ có chỗ nào mà khó nuôi chứ?" Cố Du hừ nói: "Còn nữa, tại sao phải để người khác nuôi, tớ tự nuôi bản thân."

"Ừ, cậu nói đúng, dựa vào ai cũng không bằng dựa vào mình, nhất là không thể dựa vào đàn ông."

Hai người cùng nhau thảo luận địa điểm du lịch, buổi tối về đến nhà, Cố Du liền đặt vé máy bay.

Cô quyết định đi Vân Nam chơi mấy ngày, cảm nhận sự xinh đẹp rạng rỡ của nơi đó, bảy ngày sau sẽ đi.

Hai ngày kế tiếp, Cố Du đều đến phòng tập, mỗi ngày tập chừng nửa tiếng, luôn về trước khi các nhân viên của hai công ty ở đây tan tầm.

Thứ bảy, Chung Kỳ Kỳ tìm cô đi chọn áo cưới, buổi tối cùng nhau ăn cơm.

Hai ngày nay cô đều ăn chế độ vô cùng thanh đạm, Cố Du không chịu nổi trước sự cám dỗ của thức ăn ngon, ăn như bão quét, cảm giác như vừa mới chịu khổ xong.

Chia tay Chung Kỳ Kỳ lúc tám giờ. Vốn là đi dạo cả ngày rất mệt rồi, nhưng nhéo cái eo đầy thịt của mình, Cố Du quyết định đi đến phòng thể hình.

Bởi vì hôm nay là cuối tuần, phòng thể hình rất nhiều người, đa số thiết bị đều có người dùng.

Cố Du đổi quần áo làm nóng người, sau đó gập bụng giúp eo thon.

Cô hôm nay mặc một bộ đồ thể thao màu xám viền hồng, ngắn, bên trên là áσ ɭóŧ thể thao, lộ ra da thịt trắng nõn, nói thẳng ra eo cô cũng không tính là to, chẳng qua là cơ bụng một chút cũng không có.

Vì thế cô quyết định làm một trăm hai cái gập bụng, chạy bộ nửa tiếng, sau đó về nhà nghỉ ngơi.

Vị trí cô gập bụng vừa hay có thể nhìn thấy cửa ra vào, khi cô gập tới cái thứ ba mươi tám, cửa ra vào bất ngờ xuất hiện hai thân ảnh cao lớn.

Cô chẳng qua chỉ là thoáng nhìn, nhưng một cảm giác quen thuộc khiến cô phải nhìn thêm cái nữa.

Phải chi nhìn một cái thôi, nhìn thêm cái nữa lại thấy ngay gương mặt không thể nào quên, cô thiếu chút nữa muốn đi trốn.

Là Giang Khải và Phó Lệ Minh, mặc dù thấy Giang Khải nhiều lần rồi, nhưng để lại cho cô ấn tượng sâu sắc nhất vẫn là Phó Lệ Minh. Hắn ta mặt lạnh như tảng băng, đã thế cả người còn tản ra khí thế uy nghiêm quả thực rất đặc biệt.

Giang Khải vừa đến liền bắt đầu ngó đông ngó tây, rất nhanh liền thấy Cố Du. Hắn dùng ánh mắt ý tứ nhìn Phó Lệ Minh, "Ca, Cố Du ở đó kìa."

Hai ngày trước, tiếp tân có thông báo với hắn, đáng tiếc hắn không dụ được người, buổi trưa Phó Lệ Minh có công việc, cho nên phải giải quyết, thành ra hai người họ vô duyên.

Mười phút trước, tiếp tân lại thông báo với hắn nói Cố Du tới, hắn tự nhiên thấy hai người này rất có duyên, vì hai ngày trước Phó Lệ Minh không đến đây tập nên chủ động kêu hắn cùng đi, lúc ấy bọn họ đã ở trên đường.

Thật khéo.

Thật có duyên.

Thực ra ngày đó bị Phó Lệ Minh "uy hϊếp" hắn cũng không dám nhắc tới Cố Du nữa, bởi vì chọc giận hắn dù là anh em thì tình cũng cạn.

Lần này, chỉ là trùng hợp.

Phó Lệ MInh nhìn lướt qua, thấy cô gái ngồi ở dụng cụ gập bụng đang xoa bóp eo.

Da thịt ở eo cô rất trắng, chính là cái loại trắng sáng, eo cũng rất nhỏ, chẳng qua là thịt không chắc, tất nhiên là không thường tập luyện.

Chỉ là, nhìn rất mềm mại.

"Vóc dáng không tệ." Giang Khải thuận miệng khen.

Phó Lệ Minh quay đầu nhìn hắn, mặt không đổi nói: "Đừng quên cậu đã có bạn gái."

Giang Khải lập tức thu liễm, không nhìn Cố Du nữa, sang nói với Phó Lệ Minh: "Yên tâm đi ca, ông đây là chính nhân quân tử chỉ một lòng với bạn gái."

Phó Lệ Minh khẽ cười một tiếng.

Giang Khải chột dạ: "Thật mà, ít nhất một lần chỉ thích một người, tuyệt đối không bắt cá hai tay. Nếu không tôi cũng không bảo cậu theo đuổi Cố Du." Hắn tự mình theo đuổi.

"Cậu cùng cô ấy thân quen lắm hả?" Phó Lệ Minh híp mắt, gọi tên người ta rất thuận miệng ha.

Giang Khải không ngừng lắc đầu. "Không quen, không quen."

Phó Lệ Minh không nói gì nữa, đi về phía phòng thay quần áo, nơi này có phòng thay đồ riêng của bọn họ.

Mở tủ quần áo, bên trong để mấy bộ thể thao được xếp ngay ngắn, hắn tiện tay lấy bộ phía trên cùng.

Lúc đi ra, liền nhìn thấy Cố Du mồ hôi nhễ nhại đang chạy trên máy chạy bộ.

Người phụ nữ này thật đúng là bắt mắt, phòng tập mấy chục người, chỉ cần liếc mắt liền nhìn thấy cô.

Hắn thu hồi tầm mắt, bắt đầu làm nóng người.

Giang Khải mới vừa rồi bị nhân viên gọi lại, bây giờ mới thay quần áo đi ra.

Hắn trên dưới quan sát Phó Lệ Minh một cái, Phó Lệ Minh cũng nhìn lại, hắn lập tức giải thích: "Cậu hôm nay mặc đồ thể thao màu xám."

"Cậu bị điên à?" Phó Lệ Minh sắc mặt bình thản, hắn mặc màu này thì sao?

"Không phải chỉ là màu xám của cậu cùng Cố Du giống nhau y đúc." Nếu một đậm một nhạt thì không nói, ngay cả sắc độ cũng giống nhau đến như vậy.

Biết rồi nha.

Phó Lệ Minh vô thức nhìn sang, lúc này mới phát hiện trên người cô ngoài màu hồng ra còn có màu xám nhạt.

CMN, đồ thể thao màu xám nhạt rất phổ biến mà?

"Giang Khải, bớt nói lại."

Giang Khải lập tức ngậm mồm, không nói nữa.

Sau khi làm nóng người xong Phó Lệ Minh như thường ngày luyện cơ tay, máy tập cơ tay bên cạnh máy chạy bộ.

Một hàng máy chạy bộ được xếp ngay ngắn, Cố Du vừa vặn sử dụng cái máy kế bên máy tập cơ tay, chỉ cách hai mét.

Mặc dù đã điều chỉnh xong tâm tình, cũng thấy rằng Phó Lệ Minh không nhớ mình, tiếp tục việc đang làm coi như không quen không biết.

Dù vậy, khoảng cách cùng hắn gần đến thế, cô vẫn rất khẩn trương, còn hoài nghi hắn tới chỗ này tập là có mục đích khác.

Trong lòng bất an, nhưng tập luyện vẫn chưa đủ, vì thế cô chỉnh tốc độ nhanh một chút, phải nhanh chóng tiêu hao thể lực rồi về nhà.

Phải rời khỏi cái nơi đầy rẫy nguy hiểm này.

Cô vừa tăng tốc độ, người chạy bên cạnh, là một phụ nữ tuổi cũng cỡ Cố Du ghé mắt nhìn, tốt bụng nhắc nhở: "Cô chạy nhanh như vậy rất dễ bị thương bắp chân đó."

Cố Du trước kia khi còn đi học là một cao thủ chạy nước rút, tất nhiên cần nhất là tốc độ. Cô tự tin nói: "Không sao, tôi quen rồi."

Đối phương cười cười, không nói gì nữa.

Một lát sau, người xung quanh lần lượt rời đi, dẫu sao thời gian không còn sớm. Cố Du định chạy năm phút nữa thì về.

Nhưng ngay tại lúc này, cô đột nhiên thấy bắp chân co rút một trận.

"A!" Cô đau kêu thành tiếng.

Cô ấn dừng máy chạy bộ lại, nhưng vẫn ngã xuống.

Ngã trên máy chạy bộ không đau bằng bắp chân, hai tay cô nắm bắp chân, mặt đầy thống khổ.

Cô biết là chuột rút.

Phó Lệ Minh thấy vậy buông máy tập cơ tay, đứng dậy đi tới.

Bây giờ người cách cô gần nhất là hắn, trong phòng tập cũng không thấy huấn luyện viên đâu cả, không có người tới xử lý.

Thật ra lúc Cố Du ngã, cách mấy cái máy tập Giang Khải đã nhìn thấy, hắn một mực nhìn chằm chằm bọn họ. Huấn luyện viên nghe được âmthanh liền đi nhìn xem sao, hắn lập tức ra hiệu ngăn lại.