Chương 8

Giang Khải đem điện thoại đưa đến trước mặt bạn gái, để cô thấy được người gọi: "Nè em nhìn đi, Minh ca anh ấy chắc sốt ruột rồi."

Điện thoại vừa kết nối, Phó Lệ Minh liền đi thẳng vào vấn đề: "Tập đoàn Dung thị muốn hợp tác với Sang Thành quay quảng cáo cho trang sức sắp ra mắt, hẹn 4 giờ chiều mai, Hoắc Diệc Thanh đi công tác rồi, cậu đi thay."

Sang Thành là công ty do Hoắc Diệc Thanh sáng lập, Phó Lệ Minh và Giang Khải là đồng CEO.

"Dung thị..." Giang Khải nhìn bạn gái phía đối diện, cô gái này tên Phương Dung Phỉ, Dung thị là tập đoàn nhà mẹ cô ta, bây giờ người đang quản lý là cậu cô ta, nhưng vị trí còn trên đà nguy hiểm. "Được, địa điểm ở đâu?"

"Địa điểm tùy cậu."

"Okay."

Cúp máy, Giang Khải mới nhớ tới chuyện của Cố Du.

Phương Dung Phỉ hai tay đặt lên bài, chồm người về phía trước, nghiêm túc hỏi: "Anh nhắc tới tập đoàn Dung thị."

"Phải, là chuyện làm ăn đó mà."

"Liên quan đến việc quảng cáo?"

"Em biết sao?"

"Tất nhiên."

Giang Khải nghe mùi bất thường đâu đây, hơi cảnh giác hỏi: "Dung thị đây là muốn gì?"

Muốn ôm đùi Phó Lệ Minh, nếu vậy thì say goodbye nha.

"Còn muốn gì nữa chứ? Chỉ là muốn hợp tác thôi."

Giang Khải cười nhạt, không nói gì nữa.

Rốt cuộc có mục đích gì đi chăng nữa, tạm thời không nói tới, Giang Khải mặc dù bình thường cà lơ phất phơ, nhưng liên quan đến làm ăn, hắn rất nghiêm túc.

Phương Dung Phỉ cũng rất biết điều, đàn ông không thích tùy tiện nói chuyện làm ăn với người khác, dù cô là bạn gái hắn thì cũng không ngoại lệ.

Một khi đàn ông trở nên nghiêm túc đều rất đáng sợ.

"Không nói chuyện này nữa, em cũng chẳng liên quan, chỉ là có chuyện này em tò mò."

"Hả?" Giang Khải đề phòng cao độ.

Phương Dung Chỉ chớp chớp mắt, "Thì vừa nãy anh nói Phó Lệ Minh với ai đó... Nói xem?"

"Em còn quan tâm Minh ca hơn cả anh nữa." Giang Khải giả vờ buồn bực.

Phương Dung Phỉ trừng hắn: "Em mà có ý với anh ta còn hẹn hò với anh làm gì?"

"Cũng đúng, anh hài hước phong lưu phóng khoáng, em nhìn người rất chuẩn nha."

"Không đùa với anh nữa, mau nói em biết. Em phải thăm dò giúp chị họ."

"Chị họ em? Dung Tĩnh?"

"Đúng vậy."

"Không giấu gì anh, chị họ em từ khi mười lăm tuổi đã thích Phó Lệ Minh, nhưng không đủ dũng khí nói ra. Hiện tại chị ấy đã trưởng thành rồi, học vấn cũng xuất sắc hơn người, đủ tư cách để bên cạnh anh ta, nên... Quảng cáo lần này là do chị ấy đại diện."

Thật ra cô cùng Giang Khải ăn bữa cơm này là có mục đích. Chuyện này cũng không cần phải giấu, dù sao cũng không qua mắt được bọn họ, chi bằng thẳng thắn một chút có thể lấy được hảo cảm.

Phương Dung Phỉ bây giờ là năm tư đại học, bình thường bận rộn. Chị họ Dung Tĩnh lớn hơn cô hai tuổi, ra nước ngoài học hai năm, vừa về nước cách đây không lâu, làm việc tại công ty của gia đình.

"Anh ta có bạn gái chưa?" Phương Dung Phỉ hỏi.

Giang Khải lắc đầu: "Không có."

"Có thầm mến ai không?" Phương Dung Phỉ cảm thấy kỳ lạ, người như Phó Lệ Minh dù không có bạn gái thì không nhìn trúng ai sao. Nhưng người đời đều biết tính cách xâm lược của hắn rất mạnh mẽ, nhìn xem mấy năm nay hắn thâu tóm biết bao nhiêu công ty nên tất nhiên không rảnh đâu mà theo chân theo đuôi ai.

Giang Khải suy nghĩ một chút, rồi thành thật nói: "Không có, nếu có thì chắc là "công việc", ha ha ha!"

Im lặng.

Phương Dung Phỉ không cười.

Hắn cũng không cười nữa, chẳng thú vị gì hết.

Để nhớ xem Dung Tĩnh như thế nào, đó là một người điềm tĩnh, ít nói ít cười, dịu dàng như nước, rất có khí chất của một người vợ hiền mà cánh đàn ông đều mơ ước.

Sau đó hắn liền nghĩ tới bộ dáng của Cố Du, nhất là dáng vẻ mắng Phó Lệ Minh ở Thịnh Thế Vương Triều, làm hắn cảm thấy thật sảng khoái.

"Anh nói xem, chị họ thắng nổi không?" Phương Dung Phỉ cười lấy lòng hỏi.

Bọn họ đều là người làm ăn, quan hệ xã giao là điều cần thiết, sản nghiệp Phó thị khổng lồ như vậy, ai cũng muốn bám vào, chỉ là hiện tại cả nhà họ rất lục đυ.c, muốn nhảy vào rất khó.

Có rất nhiều người muốn trèo cao làm thông gia với nhà họ Phó.

Giang Khải lắc đầu: "Rất nhỏ." Đây là nói thật.

Phương Dung Phỉ nhíu mày, sau đó dùng ánh mắt sáng rực nhìn Giang Khải: "Giang Khải hay là anh tạo cơ hội ghép đôi cho bọn họ đi." Cô rất yêu quý người chị họ này, từ nhỏ đã xem như chị em ruột.

Giang Khải khó xử, hắn chèo thuyền Minh Du (Phó Lệ Minh và Cố Du) là vì biết Cố Du xuất thân bình thường không có gia thế hiển hách, nếu hai người họ thành đôi thì cũng không dính dáng quá nhiều thứ phức tạp, hơn nữa đây không phải chuyện hắn có thể nhúng tay.

Dung Tĩnh thì khác, nói thẳng ra cô ta đại diện cho Dung thị. Bọn họ không chỉ muốn dòm ngó Phó Lệ Minh mà sản nghiệp khổng lồ sau lưng hắn cũng là con mồi của họ.

"Cái này anh không chắc, dạo đây Minh ca thật sự có hứng thú với một cô gái. Anh nói em biết, đàn ông dễ động lòng nhất vào thời điểm thích hợp, nếu mà sồn sồn lên rất dễ bị ghét bỏ. Em về nói với chị họ em ráng chờ một thời gian, đợi thời cơ chín mùi rồi xuất chiêu. Em yên tâm, còn chưa biết cô gái kia đã kết hôn chưa mà, đợi mấy ngày đã."

Giang Khải lần này lôi Cố Du ra đỡ đạn, cảm thấy áy náy vô cùng, thầm nghĩ sau này nhất định phải bồi thường cho cô, để cô sử dụng thẻ miễn phí một năm.

Phương Dung Phỉ không nói gì nữa, lúc ra khỏi đó thì về thẳng nhà mình.

Con tim bé bỏng của Giang Khải lại vỡ nữa rồi.

Đưa bạn gái về nhà xong, Giang Khải ngồi trong xe, nặng nề thở dài, cảm thấy bản thân đã hi sinh vì Phó Lệ Minh rất nhiều.

Làm mấy chuyện xấu xa như vậy thật không giống hắn.

Hắn gọi cho Phó Lệ Minh, bên kia truyền ra vài tiếng ồn ào.

"Anh ở phòng thể hình?" Giang Khải ngạc nhiên.

"Ừ."

"Anh tới khi nào vậy?"

"Tôi tới mà cũng cần báo cáo với cậu sao?" Khi nãy hắn gọi điện cho Giang Khải xong mới đến phòng tập, còn chưa thay quần áo.

"Không có gì, chỉ là em muốn hỏi..."

Giang Khải cảm thấy thật trùng hợp, phải biết rằng gần đây Phó Lệ Minh cực kì bận không thường tới đây, lại còn đi công tác nên hay ở nhà tập luyện. "Anh thấy Cố Du không?"

"Cậu đây là ăn trong chén nhìn trong nồi sao?"

"Không phải mà, nếu anh không thích thôi, em ghép cô ấy với Hoắc Diệc Thanh cũng được vậy? À thôi, hay là ghép với Văn Khiên đi ha?"

"Người phụ nữ đó có quan hệ gì với cậu? Làm gì mà để ý như vậy?" Lúc nói lời này, Phó Lệ Minh nhìn về phía Cố Du đang khó khăn gập bụng. Người này thân hình cũng không tệ nhưng không phải gu của Giang Khải.

"Đâu có gì đâu chỉ là có duyên gặp thôi, nhưng lúc em nhìn cô ấy, cứ cảm thấy có gì đó dâng trào mãnh liệt." Giang Khải vòng vo tam quốc, chờ Phó Lệ Minh truy hỏi.

"Nói tiếp." Phó Lệ Minh bình thản, không nghe ra có ý tò mò.

Giang Khải cảm thấy Minh ca sau khi tiếp nhận việc làm ăn, càng ngày càng xấu tính. Hồi bé hắn còn làm cái đuôi theo sau Phó Lệ Minh đi đánh nhau khắp thiên hạ, năm ngoái còn cùng hắn chỉnh đốn lại Thịnh Thế Vương Triều, cực kỳ vui vẻ.

Vậy mà một năm nay hắn gần như bỏ bê người anh em này, suốt ngày cứ chơi với mấy lão cáo già, chán muốn chết.

Nhưng lúc bắt chuyện với Cố Du bị làm lơ, còn mắng Phó Lệ Minh khí thế như vậy, hắn nhìn đến phát sướиɠ.

"Em có lòng tin, cô ấy sẽ trở thành chị dâu em."

Hắn cực kỳ mong chờ xem Cố Du và Phó Lệ Minh sống chung.

Mặc dù hiện tại nhìn Cố Du vẫn còn sợ Phó Lệ Minh, nhưng hắn vẫn chung thủy với con thuyền này, nhất định Cố Du có thể kí©h thí©ɧ con tim sắt đá của Phó Lệ Minh.

Phó Lệ Minh nghe câu này, bỗng nhiên tim đập mạnh mấy cái, ánh mắt dừng trên người Cố Du.

Trong đám anh em bọn họ Giang Khải là nhỏ nhất nhưng hắn cũng chỉ kêu Phó Lệ Minh một tiếng "Ca" nên tình cảm của hai người bọn họ tốt nhất.

Mém tí nữa Phó Lệ Minh đã không kiềm lòng được mà hỏi tiếp.

Thật may hắn chọn nghe lý trí, loại tim đập này chỉ xảy ra trong vòng hai giây. Hắn tức giận nói: "Cậu đừng chạm vào ranh giới cuối cùng của tôi, nếu không đừng trách tôi đánh tới ba mẹ cậu không nhận ra."

Nói xong, hắn bực tức cúp điện thoại.

Giang Khải nhún vai, tưởng sợ à, dọa đánh hắn chi bằng dọa rút vốn còn hơn.

Mà khoan lần này không đâm chọt vào điểm yếu của mình, muốn gì đây?

Giang Khải suy nghĩ một chút, gương mặt dần hiện lên nụ cười đểu.

Chuyện Dung Tĩnh tạm thời không cần nói.