Chương 5

Sau khi đơn từ chức được thông qua, Cố Du cùng Tổng giám đốc kì kèo qua lại, cuối cùng chốt đơn mười ngày sau chính thức nghỉ việc.

Công việc cô cũng đã bàn giao lại gần xong, qua tay người khác rồi cũng không cần cô nhúng tay. Chẳng còn lý do gì để ở đây lâu nữa.

Về phần chuyện xảy ra ở Thịnh Thế Vương Triều, Cố Du hai ngày nay đều thấp thỏm không thôi. Thật may hết thảy gió êm sóng lặng, cô mới bình tâm lại.

Mười ngày tiếp theo, cô hết sức rảnh rỗi, mặc dù mỗi ngày đều cùng đồng nghiệp làm việc nhưng áp lực trong lòng cơ hồ đều không có.

Đồng nghiệp Tiểu Lưu hỏi: "Cô có phải tìm được đại gia nào rồi hay không?"

"Không có mà." Cố Du thành thật trả lời.

Tiểu Lưu không tin, "Nhìn cô không chút lo lắng, chắc chắn tìm được chỗ dựa nào rồi."

Cố Du bất lực: "Tôi chỉ không muốn làm nữa thôi, lo lắng cái gì? Cùng lắm là tìm việc mới chứ lo lắng cũng chẳng được miếng lợi nào."

"Cô gan thật, tôi không dám từ chức, sợ không tìm được việc làm." Tiểu Lưu bụng dạ trong sáng, không chút tâm cơ, Cố Du rất có hảo cảm với cô ấy.

"Cô biết không? Phụ nữ chúng ta ở cái tuổi này, chưa kết hôn sinh con, tới lúc xin việc rất dễ bị loại, vì sợ cô vừa nhận chức thì bỏ việc đi sinh con."

Điều này mọi người đều biết.

Cố Du nói không lo lắng cũng là nói dối, nhưng việc đã đến nước này, chỉ có thể nhắm mắt đi về phía trước. *"Thuyền đến đầu cầu ắt sẽ thẳng."

*Thuyền đến đầu cầu ắt sẽ thẳng: mọi chuyện đến tận cùng rồi cũng êm xuôi, nếu chưa ổn thì chắc chắn chưa phải tận cùng.

Tiểu Lưu vẫn muốn nói, Cố Du biết cô là có ý tốt, nhưng không muốn tiếp tục cái đề tài này. "Dù có muốn cũng không tìm được, tôi chỉ trở về thừa kế quán cơm nhỏ của ba mẹ tôi thôi."

"Ồ, nhà cô có mở quán cơm sao?" Tiểu Lưu kinh ngạc.

Cố Du không hiểu ý cô nàng là gì, chớp mắt mấy cái, "Ừ, sao?"

"À không, cô muốn kinh doanh sao?"

"Tất nhiên vẫn phải kiếm sống chứ, ít ra còn tốt hơn so với tăng ca." Cố Du không muốn tiếp tục nói chuyện nữa, vừa hay thấy trưởng phòng đi ra, nhắc nhở Tiểu Lưu sau đó vùi đầu làm việc.

Cô tại sao phải cùng Tiểu Lưu nói những chuyện này? Là bởi vì biết cái gọi là **"Người đi trà nguội", đừng nhìn giờ mà nghĩ rằng đôi câu tốt đẹp với nhau, chờ sau khi cô nghỉ rồi sẽ trở thành đề tài bàn tán cho những bà tám ở đây. Lật bài tẩy trước có lẽ sẽ đẩy lùi được vài suy đoán nhảm nhỉ.

**Người đi trà nguội: người vừa đi thì tình cảm cũng tan như tách trà nguội.

Cố Du không muốn trở về cùng ba mẹ kinh doanh quán cơm nhỏ, tất nhiên chuyện cô từ chức cũng không định nói với họ.

Cô hiện tại đã 27 tuổi, trưởng bối trong nhà cũng đã hối thúc cô tìm đối tượng từ hai năm trước rồi, giờ đây lại chuyển sang thúc giục xem mắt. Mỗi lần về nhà đều có mấy buổi xem mắt chờ cô, làm cô không muốn về nữa.

Nhưng trên đời không gì lường trước được, dù cô không về nhà thì cũng chạy không thoát.

Mẹ cô không chỉ nhờ họ hàng tìm đối tượng cho cô, thậm chí còn ***"hạ thủ" với khách hàng. Hơn nửa năm qua, Cố Du ở nơi này đã không ít lần được người mẹ yêu dấu của cô sắp đặt vài buổi xem mắt, hình như là bốn lần.

***Ở đây ý nói rằng mẹ Cố Du còn nhờ vả khách hàng tìm đối tượng giúp con gái mình.

Mấy ngày gần đây bà ấy bắt đầu sắp đặt buổi thứ năm.

Hôm nay Cố Du buồn rầu chính là vì nó, loại chuyện coi mắt như này, tỷ lệ thành công cực thấp, lãng phí thời gian không nói, còn có thể đưa tới một đống phiền toái.

****

Thời gian mười ngày như một cái chớp mắt.

Ngày đầu tiên không cần đi làm, Cố Du ngủ đến tận mười giờ, thức dậy ăn chút ngũ cốc và bánh mì rồi ăn diện thật đẹp đi ra ngoài.

Mấy ngày nay cô nghiêm túc lập ra một cái thời gian biểu, nhiệm vụ của hôm nay là phải đi làm một cái thẻ thể hình, rồi một tháng sắp tới đây, cô nhất định phải giảm tỉ lệ mỡ trong cơ thể từ 26 xuống 20.

Chiều chiều thì đi dạo qua nhà sách mua vài cuốn, không có việc làm thì bản thân cũng phải tự tạo để bớt nhàm chán.

Buổi tối cùng Dịch Huyên ăn cơm, sau đó đi siêu thị mua chút nguyên liệu dinh dưỡng dành cho thể hình, vận động kết hợp cùng ăn uống.

Cố Du thuê nhà ở nội thành, xung quanh sầm uất náo nhiệt, phương tiện đầy đủ, phòng thể hình cũng có khá nhiều nơi.

Cô cẩn thận chọn lựa, chọn được một nơi chỉ tốn mười phút đi bộ, lại đắt tiền nhất, tất nhiên thiết bị cũng là tốt nhất mới nhất trong số đó.

Phòng thể hình này tên thật có khí thế, Nhiên Thiêu.

Nơi này nằm ở tầng bốn trong tòa nhà thương mại, được lắp đặt cửa kính, hướng về phố lớn, có thể nhìn cảnh xe cộ qua lại không ngừng, tối đến còn có thể xem cảnh đẹp về đêm.

Bên trong phòng thể hình rộng rãi, sạch sẽ, ngăn nắp, không khí cũng không quá ngột ngạt. Cố Du nhìn một vòng, hết sức hài lòng, quyết định làm thẻ.

Giải quyết xong, cũng gần đến giờ cơm trưa.

Cố Du đem đồ bỏ vào túi xách, lấy kính mát ra, chuẩn bị đi xuống lầu.

Làm việc với máy tính trong thời gian dài, mắt cô có chút tăng nhãn áp, gặp phải ánh sáng mạnh mắt liền khó chịu, vì vậy khi gặp ánh mặt trời cô đều đeo kính mát.

Nhấn nút, Cố Du chán nản nhìn những con số đang nhảy.

2, 3, 4.

Đing ——

Thang máy đến.

Cố Du di chuyển sang một bên, chờ người trong thang máy ra hết rồi mới vào.

Người đầu tiên đi ra một người đàn ông trẻ tuổi mặc áo sơ mi và quần tây vô cùng thanh lịch. Cố Du lơ đãng ngước lên, đợi sau khi thấy rõ mặt, trong lòng liền nhất thời nhảy dựng.

Đây không phải Giang thiếu sao?

Giang thiếu từ lúc cánh cửa mở ra vẫn luôn nhìn Cố Du, đối với người đẹp, hắn không bao giờ keo kiệt ánh nhìn.

Lúc đầu hắn không nhận ra cô, dẫu sao lối ăn mặc không giống nhau, ngày đó ở hộp đêm trong ánh đèn mờ ảo, mặt mũi nhìn không rõ lắm. Giờ phút này, thấy thần sắc cô hơi đổi, liền nhìn kỹ một cái.

Trước khi hắn kịp xác định, Cố Du đã nhanh chóng đeo kính lên, cúi đầu đi vào thang máy, không nhìn tên Giang thiếu đó nữa.

Giang thiếu đột nhiên nhận ra cô, hắn mặt mày kinh ngạc, xoay người lại, giơ ngón tay chỉ vào cô.

Trong thang máy đã không còn ai, Cố Du nhanh tay ấn nút đóng cửa.

Giang thiếu khẽ nhếch miệng, vốn muốn mở miệng, nhưng cuối cùng nhịn lại, cười tủm tỉm nhìn cửa thang máy chậm rãi đóng lại.

Không gian yên tĩnh, hắn quay đầu nhìn phòng thể hình.

Tầng này trừ phòng thể hình ra còn có hai công ty, cô gái trẻ như Cố Du chắc sẽ không đến nơi đó.

Cho nên, hắn có thể chắc chắn Cố Du là tới phòng thể hình.

Nếu như đến nơi này làm thẻ, nghe có lý hơn.

Hắn đi vào phòng thể hình, tiếp tân xinh đẹp nhiệt tình chào hỏi: "Xin chào Giang tổng."

Giang thiếu tên thật là Giang Khải, là ông chủ của phòng thể hình này.

Phó Lệ Minh chính là đại cổ đông ở đây, chỉ là không mấy người biết, bao gồm đại đa số những nhân viên ở đây. Ban đầu Giang Khải mua nơi này cũng không có bao nhiêu tiền, vì vậy tìm Phó Lệ Minh đầu tư, hắn nhiều tiền.

"Ừ." Giang Khải nâng cùi chõ đặt lên quầy tiếp tân, người dựa vào.

Hoàn toàn toát lên bộ dáng của công tử đào hoa, bất cần đời.

"Hôm nay có mấy người làm thẻ?" Hắn hỏi.

Nhân viên tiếp tân cầm bảng ghi danh ra: "Hôm nay không phải cuối tuần, người không nhiều, vừa nãy có một người."

Không phải ngày nghỉ lễ, lại sắp tới giờ trưa, thời gian này phòng thể hình vô cùng vắng vẻ.

Giang Khải nhận lấy bảng ghi danh, liếc mắt liền nhìn thấy tờ đơn phía dưới cùng với chữ viết tay vô cùng xinh đẹp.

"Cố Du..." Hắn thì thầm, sau đó ngước mắt hỏi: "Có phải cô gái mặc váy hoa vừa đi lúc nãy không?"

Con ngươi đảo một vòng, tiếp tân gật đầu: "Đúng vậy ạ."

Giang tổng đây chính là chuẩn bị đi "săn mồi", e rằng sau này hắn sẽ thường xuyên đến đây trêu ghẹo người ta.

Mấy ngày trước, chẳng phải hắn mang bạn gái tới sao? Nhanh như vậy liền có mới nới cũ, đúng là mê gái thật đấy.

Không ngoài dự đoán, Giang Khải lộ ra nụ cười đểu, lấy di động lưu lại số điện thoại của Cố Du, nói: "Sau này cô ấy đến tập, nhớ phải báo cho tôi đấy."

"Dạ, Giang tổng."

Giang Khải giao phó xong, vừa gọi cho Phó Lệ Minh vừa đi tới bên cửa kính, nhìn cảnh đường phố bên ngoài.

Điện thoại vang lên chừng mấy tiếng bên kia mới bắt máy.

"Chuyện gì?" Thanh âm Phó Lệ Minh như thường ngày không chút cảm tình, còn mang theo một chút uy nghiêm.

Con người này ngày nào cũng dày vò cùng đống công việc hệt như không biết mệt là gì, Giang Khải cảm thấy nên tăng thêm những câu chuyện lý thú cho người anh em của mình.

"Minh ca, cậu đoán xem tôi đã gặp ai?" Hắn vòng vo.

"Tút tút tút ——"

Điện thoại bị cúp.

Giang Khải: "..."

Minh ca thật sự càng ngày càng mất nhân tính, không được, phải cứu.

Hắn gọi lại, lần này không nói nhảm nữa, điện thoại vừa kết nối lập tức mở miệng: "Tôi gặp phải cô gái nói cậu không phải đàn ông."

"Cho nên?" Giọng Phó Lệ Minh không nhịn được trở nên bực mình, trong đầu hiện lên dáng vẻ người phụ nữ mặc váy đỏ hung hăng nói đạo lý.

"Minh ca, cậu không thấy cô ấy khác với các cô gái khác sao?"

"Không cảm thấy."

Giang Khải câm nín, nhanh chóng nói: "Tôi cảm thấy cô ấy rất khác biệt, chính trực ngay thẳng, chắc không phải là "đào mỏ" đâu.

"Ha!" Phó Lệ Minh cười nhạt: "Mắt cậu có phép hay gì, vừa gặp người phụ nữ đó được hai lần liền kết luận như vậy?

"Tôi không phải là kết luận, mà là trực giác! Ca, có những lúc phải tin vào trực giác mách bảo.

"Vậy cậu thử hỏi trực giác xem, Nhiên Thiêu đến khi nào mới có lãi."

Giang Khải: "..."

Phó Lệ Minh giỏi nhất chính là độc miệng, hơn nữa còn nhắm vào đúng nỗi đau của người khác.

Chuyện kiếm tiền, thật ra hắn cũng chỉ xem như con bò rụng lông cây me rụng lá thôi, bởi vì anh em bọn họ đều thích thể hình, ở nhà hoài riết cũng chán, nên hay hẹn nhau đến phòng thể hình tập.

Vì thế, hắn muốn mở một phòng tập, lôi kéo Phó Lệ Minh đầu tư, rất nhanh liền khai trương.

Phó Lệ Minh cũng thường xuyên đến đây, có khi công việc kết thúc liền tới tập, sau đó về nhà nghỉ ngơi.

"Nhiên Thiêu" mở cửa chưa đầy một năm, sửa sang lại rồi mua thiết bị khiến bọn họ tiêu không ít tiền. Thiết bị bọn họ mua đều là tốt nhất, cho nên thẻ thể hình so với nơi khác đều đắt hơn mấy phần, khiến lượng khách không mấy khả quan.

Tiền vốn cũng không biết lấy lại được chưa chứ đừng nói chi là lời được đồng nào.

Nhưng quan trọng là, hắn không phục!

"Ca, tôi cùng cậu đánh cược." Không đợi Phó Lệ Minh cự tuyệt, hắn nói tiếp: "Tôi cược cậu theo đuổi Cố Du, tôi đảm bảo cậu sẽ thua. Đúng rồi, cô ấy tên Cố Du, thấy sao? Có phải tên rất hay không?"

Nếu không phải hắn có bạn gái rồi, nhất định tự mình ra tay. Chỉ là Minh ca nhà hắn cô độc quá lâu rồi, làm anh em như hắn đây phải lao tâm khổ tứ mà giúp đỡ.

"Cậu cảm thấy, tôi sẽ theo đuổi phụ nữ?"

"Cùng tôi đánh cược cậu sẽ biết."

"Tại sao tôi phải cùng cậu chơi cái trò ấu trĩ này?"

"Ca, chẳng lẽ cậu sợ thua sao?"

Chiêu khích tướng, đáng tiếc vô dụng với Phó Lệ Minh.

"Sau này mà còn có cuộc gọi nhảm nhí như này tôi sẽ rút tiền lại." Phó Lệ Minh nói xong, quả quyết cúp điện thoại.