Chương 4

Cố Du không đi vệ sinh nữa liền ra ngoài, kéo tay Dịch Huyên vội vã đi về.

Dịch Huyên thấy sắc mặt cô không tốt, nhìn tấm lưng của cô, hỏi: "Sao vậy?"

"Đi ra ngoài hãy nói." Cố Du sắc mặt lạnh lùng, bước chân thật nhanh.

Dịch Huyên trong lòng lộp bộp, "Gặp phải tên háo sắc sao?"

Không đúng, nếu gặp phải tên háo sắc cô sẽ tức giận, nhưng cô bây giờ hình như là bị kinh sợ.

"Cậu đánh tên háo sắc hả?" Đánh người ta nhưng không đánh nổi, khả năng này rất lớn.

"Chờ một chút tớ nói." Cố Du bây giờ cảm thấy hô hấp cũng có chút khó khăn, ánh mắt người đàn ông kia thật đáng sợ, sợ bị hắn đánh quá đi.

Chung Kỳ Kỳ cùng Lô Hiểu Vũ vừa rồi được bạn trai đến đón, họ đã đi trước rồi, thấy Dịch Huyên cùng Cố Du, lên tiếng chào hỏi rồi cùng bạn trai đi về.

Cố Du lên xe Dịch Huyên, cô thấy Cố Du có vẻ chưa hoàn hồn, cũng không vội tra hỏi, bởi vì cô cũng có có tin tức chấn động muốn nói.

"Còn nhớ người đàn ông tụi mình nhìn thấy ở đây không?"

Cố Du nhìn về phía cửa chính của Thịnh Thế Vương Triều, bất giác nhớ đến ánh mắt hung ác của người đàn ông kia.

Dịch Huyên thản nhiên nói tiếp: "Anh ta chính là Phó Lệ Minh."

Như một nhát dao đâm thẳng vào con tim mong manh của Cố Du.

"Tớ cảm thấy mình hình dung rất đúng, anh ta mang lại cho người khác đúng thật là loại cảm giác đó..." Dịch Huyên cân nhắc câu từ cho thích hợp nói tiếp, "Dù không cầm đao cũng gϊếŧ người."

Cố Du đi vệ sinh vừa hay Dịch Huyên gặp một người quen, nói đến tìm Phó Lệ Minh. Cô hỏi có phải là chủ nhân của chiếc Ferrari màu đen không, đối phương khẳng định câu hỏi đó.

Cô cũng không phải quá bất ngờ, Cố Du cũng vậy, nhưng giờ cô lại cảm thấy tuyệt vọng.

Ngồi ở ghế phó lái, Cố Du quay đầu hỏi: "Dịch Huyên, cậu nói xem, loại tiểu nhân thấp cổ bé họng như tớ sẽ không phải là mục tiêu của hắn ta đúng không?"

Dịch Huyên khó hiểu: "Dĩ nhiên rồi, cậu có chọc tới hắn đâu, thân phận hắn ta không đơn giản, hộp đêm này chỉ là nơi mở chơi thôi, còn có các sản nghiệp to lớn khác nên rất bận rộn, cậu không đυ.ng chạm hắn thì còn lâu hắn ta mới đếm xỉa tới cậu."

"Nếu lỡ chọc đến thì sao?"

"Vậy phải xem mức độ như thế nào." Dịch Huyên cảm thấy có gì đó không đúng, đang muốn khởi động xe bèn dừng lại, nghiêng người đối mặt cô, nghiêm túc hỏi: "Cậu vừa rồi chạy trối chết như vậy, lẽ nào..."

Cố Du gật đầu, sau đó đem chuyện vừa xảy ra kể lại hết.

Dịch Huyên kinh ngạc há hốc mồm, ngay lập tức, cô nhanh chóng khởi động xe, lái ra khỏi bãi đỗ, chuồn lẹ.

Qua hai con phố, Dịch Huyên dừng xe bên lề.

"Cậu vừa nói, cậu mắng hắn?"

Cố Du gật đầu.

"Cậu mắng hắn không phải đàn ông?"

"Tớ nói bắt nạt phụ nữ là việc của đàn ông sao."

"Ý nghĩa giống nhau cả."

Mắng thì không nói gì, câu nào cũng tốt, sao lại mắng người ta không phải đàn ông. Đàn ông bình thường cũng sẽ giận đến tím người, huống chi là Phó Lệ Minh.

"Cậu không phải nói hắn ta trăm công nghìn việc sao? Dưới tình huống đó tớ cũng chỉ nói có hai câu thôi, anh ta không cần vì chuyện nhỏ này mà so đo với tớ. Chúng ta không nên lo lắng nữa, không có chuyện gì đâu." Cố Du cố gắng lạc quan lên, trấn an Dịch Huyên, cũng càng trấn an chính mình.

Thật ra chuyện này cẩn thận phân tích thì không phải chuyện gì lớn, cô cùng hắn chạm mắt nhau hai lần, khiến Cố Du có cảm giác bị chó sói nhìn chằm chằm, đối với hắn sinh ra sợ hãi. Lúc nãy sở dĩ dám làm vậy, vì nhất thời xúc động, tấm lòng chính nghĩa bị kí©h thí©ɧ.

"Ha." Dịch Huyên cười nhạt, "Hắn ta không đếm xỉa cậu, nhưng tay chân của hắn rất rảnh đó. Người mà Phó Lệ Minh muốn đối phó, không cần hắn ta ra tay, chỉ cần thủ hạ của hắn là đủ rồi.

Cố Du rũ đầu, nặng nề than thở.

Cô bây giờ mặc váy đẹp, trang điểm làm nổi bật ngũ quan tinh xảo, phối hợp với vẻ mặt ưu buồn, nhìn vô cùng xinh đẹp.

Dịch Huyên thân là thợ trang điểm, mặc dù suốt ngày nhìn người đẹp, nhưng nhìn nhiều lắm mới hiểu rằng rất nhiều người đẹp đều dựa vào trang điểm, cho dù trang điểm, nhìn kĩ vẫn thấy tì vết.

Giống như Cố Du, chỉ cần tùy tiện trang điểm một chút liền xinh đẹp đến ngây người đúng là hiếm thấy.

Trong lòng đột nhiên sinh ra một cái ý nghĩ.

"Thật ra thì, có thể Phó Lệ Minh sẽ không so đo với cậu."

"Có thật không?" Cố Du trong mắt lóe lên một tia hy vọng.

Dịch Huyên duỗi ngón tay ra, nâng cầm Cố Du lên nhìn mặt cô. "Nếu coi trọng nhan sắc của cậu thì có lẽ vậy."

Cố Du đang nghiêm túc nghe cô vậy mà đột nhiên trở nên không đứng đắn, ghét bỏ gạt tay cô nàng ra. "Đừng đùa nữa, tớ thật sự rất sợ đó."

Cô chỉ là muốn một cuộc sống bình yên, có một công việc ổn định, an phận sống qua kiếp này. Hôm nay từ chức là quyết định đúng đắn, đổi thành những người khác đã sớm nghỉ rồi.

Vào đời mấy năm, cô cũng biết không ít mặt tối. Trên đời này thật sự có cái loại đem người ta ra xử rất thảm, còn rất nhiều là đằng khác.

Cố Du ở thành phố này chỉ là một con người nhỏ bé không gia thế, muốn xử cô quả thực rất dễ dàng.

Dịch Huyên cẩn thận phân tích hành động để thoát thân của cô nói, cảm thấy năng lực ứng biến của cô rất tốt, vả lại bọn họ cũng không ngăn cô lại, có lẽ sẽ không so đo với cô.

Sau khi định thần, hai người lái xe về nhà.

Dịch Huyên nói muốn ở cùng Cố Du một đêm, cô từ chối.

Sáng mai Dịch Huyên còn đi làm, hơn nữa mỗi lần hai người ngủ chung Dịch Huyên cũng cằn nhằn cái tướng ngủ của cô, nói cô ngủ hay đá đạp người.

Điều này mẹ Cố Du cũng từng nói, trước kia cô cho rằng bà khoa trương. Bây giờ bị hai người nói như vậy, chắc đó là thật rồi.

Họ còn nói lực đá của cô rất lớn, như lực sĩ vậy.

Có thể đá một người trưởng thành xuống giường, không thể tưởng tượng nổi.

****

Kinh tâm động phách một đêm, Cố Du tưởng rằng mình sẽ mất ngủ, ai ngờ về nhà tắm rửa rồi liền lên giường nằm, chơi game một chút không biết từ khi nào đã chìm vào giấc ngủ.

Hôm sau vẫn như bình thường lết xác đi làm, thư từ chức dù nộp rồi cũng không thể lập tức nghỉ được.

Chuyện liên quan đến Phó Lệ Minh, trong lòng Cố Du mặc dù có chút bất an, nhưng đã bình tĩnh đi rất nhiều, cảm thấy mình sẽ không xui đến nổi bị để ý.

Cô cũng không có tâm tư nghĩ về chuyện đó, đoán rằng hôm nay vào công ty sẽ bị Tổng giám đốc truy hỏi.

Cô không bỏ công ty được nguyên nhân một phần cũng vì Tổng giám đốc, ông ấy là một người tài giỏi, cũng dạy Cố Du không ít thứ. Bởi vì phòng kế hoạch không còn vị trí trống, nên ông ấy muốn điều Cố Du làm trưởng bộ phận chăm sóc khách hàng, ý tứ là muốn cho cô thăng chức. Đáng tiếc Cố Du không thích bộ phận này, cô thích phòng kế hoạch hơn, vì vậy từ chối.

Lần này vất vả lắm mới có cơ hội, cuối cùng lại như vậy.

Lão Chu hôm qua cũng đã nói, coi như cô nể mặt Tổng giám đốc mà lên chức, kết quả vẫn làm việc dưới trướng lão Chu sao? Đến lúc đó sợ rằng sẽ không dễ dàng như vậy.

Lão Chu là người giao thiệp rộng, nhiều đơn hàng có công lao cũng hắn, Tổng giám đốc sẽ không làm khó tên đó.

Tổng giám đốc cũng khuyen cô nên chuyện nhỏ hóa không, dù sao lần này ý Cố Du đã quyết, sẽ không nhân nhượng vì lợi ích toàn cục.

Đúng như dự đoán, mới vừa đi tới công ty, liền được thông báo rằng Tổng giám đốc tìm.

Nói chuyện nửa giờ, Cố Du thái độ kiên quyết.

Tổng giám đốc không biết làm sao: "Cô đó, bình thời tính cách ôn hòa, nhưng lại quá cố chấp, mười con trâu cũng chẳng kéo nổi."

Cố Du mỉm cười nói: "Cho nên, Tổng giám đốc người cũng không cần kéo lại, công ty không có tôi cũng không vấn đề gì."

Biết cuộc họp sắp diễn ra, Tổng giám đốc nhìn đồng hồ đeo tay, nói: "Chuyện này cô suy nghĩ thêm một ngày đi, trước khi tan làm cho tôi câu trả lời."

Cố Du sau khi đi ra ngoài, lão Chu cũng tìm cô nói chuyện.

Hắn cũng khuyên Cố Du ở lại, bày ra dáng vẻ cười ha hả, giống như người hôm qua không biết xấu hổ không phải hắn vậy.

Cố Du không cảm kích, nói thẳng là không muốn cùng hắn hợp tác, kết thúc cuộc nói chuyện.

Trước khi tan việc, Cố Du cho Tổng giám đốc một câu trả lời.

Cô đã nghĩ xong sau khi từ chức phải đi nơi nào, phải làm gì, lúc nào tìm công việc mới.