Chương 3

Mát-xa xong rồi, Dịch Huyên đưa Cố Du đi thay váy.

Dịch Huyên cũng trang điểm cho cô một chút, phấn mắt màu đất, mắt được kẻ dài, hàng mi cong cong, cộng thêm đôi môi đỏ thẫm, tôn lên nét quyến rũ của cô.

Cùng lúc này, Chung Kỳ Kỳ và Lô Hiểu Vũ cũng trở về phòng, vẻ mặt tràn đầy sự hoảng sợ.

"Cố Du, bình thường cậu có ăn mặc thế này bao giờ!

"Thật là đẹp đến ngây người mà, lúc đầu tớ cảm thấy bốn người chúng ta nhan sắc tương đối bằng nhau, giờ mới biết cậu là đẹp nhất."

Cố Du được khen có chút ngượng ngùng, "Là tay nghề của Dịch Huyên giỏi thôi."

Dịch Huyên: "Trang điểm có mấy phút, tớ còn chưa phát huy hết khả năng mà. Vốn dĩ cậu đã đẹp, đừng khiêm tốn nữa, khiêm tốn quá dễ bị coi thường đó."

"Đúng vậy."

Cố Du không khỏi mắc cười: "Được rồi, hãy gọi tớ là người đẹp nào."

Cố Du thật sự rất đẹp, mày liễu mắt hạnh, sống mũi thẳng, đôi môi xinh xắn, mặt nhỏ dạng trứng ngỗng, đẹp vô cùng. Bình thường cô đi làm cũng chỉ trang điểm nhạt, tóc chải đúng một kiểu, nhìn thế nào cũng cứng ngắc không thú vị, dần dần vẻ đẹp ấy bị lu mờ.

Đây là do cô cố tình, có một cấp trên háo sắc như thế, cô phải khiêm tốn một chút.

Phải biết rằng lúc còn học đại học, cô chính là mỹ nhân của mỹ nhân, ngày ngày đều mặc váy, trời lạnh cũng không ngoại lệ.

Khi đó cô rất chú ý bảo dưỡng vóc dáng, một tuần ít nhất bốn năm ngày ra sân vận động chạy bộ.

Trước kia ý chí hừng hực, công việc chưa xong dù là ngày tết cô cũng ráng mài hết đống đó, càng không có thời gian vận động, vừa rồi cô mặc chiếc váy liền phát hiện ngay eo lại có thêm chút thịt.

Cô quyết định sau khi từ chức việc đầu tiên cần làm đó là - giảm cân.

Các cô cười nói một hồi, phục đưa tới rượu và chút đồ ăn vặt.

Loại rượu này chứa cồn ít nhất ở đây, vì tửu lượng Cố Du rất kém, hai người kia thì bị quản rất nghiêm, Dịch Huyên cũng đành chiều ý cho họ uống.

Tới nơi như vậy, chỉ ở trong phòng thì chán chết.

Lúc nãy do còn quá sớm, quầy bar và sàn nhảy hầu như không có ai, bây giờ màn đêm đã hoàn toàn buông xuống, bên ngoài tiếng nhạc điếc tai, náo nhiệt vô cùng.

Các cô không kiềm chế được, cũng ra ngoài chơi.

Bên ngoài vừa rồi còn là ánh đèn sáng trưng, lúc này đã thay đèn neon, toàn bộ hộp đêm trở nên đầy màu sắc.

Ban nhạc cùng với tiếng đàn điện tử sôi động, những ca sĩ cùng giọng hát lây động lòng người, và khán giả nhiệt tình lắc lư theo tiết tấu.

Nhóm Cố Du không thể đợi được cũng gia nhập theo.

Nhảy một hổi, các cô bắt đầu tách ra. Sàn nhảy đầy người, ánh sáng mờ ảo, đèn neon liên tục thay đổi màu sắc, khiến người ta cảm thấy lóa mắt, vì vậy khó có thể tìm thấy nhau.

Cố Du đột nhiên có chút lo lắng, cũng mất hứng thú, vì vậy bèn đi ra khỏi đám đông.

Hầu hết mọi người đều chen chúc trên sàn nhảy, chỉ có hai ba người ngồi nơi khác.

Vị trí ngồi bình thường đều có người, chỉ có quầy bar là còn rất nhiều chỗ trống.

Cố Du đi tới, cô cần tìm một nơi để chờ ba cô gái kia.

Cô ngồi xuống ghế, phục vụ liền hỏi cô: "Tiểu thư muốn uống gì?"

Vừa rồi cô chỉ uống một chút bia, mặc dù tửu lượng cô không tốt nhưng uống cocktail chắc không sao, nên cô gọi một ly.

Cố Du nhìn menu, chọn rất nhanh: "Blue Moon, cảm ơn." Tên vừa hay độ cồn lại thấp.

"Hóa đơn của người đẹp này tính cho tôi." Một người đàn ông đi tới, nói với phục vụ.

Cố Du nhìn sang, là một người đàn ông với mái tóc khá dài, dáng người trung bình, quần áo chỉnh tề.

Hắn mỉm cười cầm ly rượu, chuẩn bị nói, Cố Du liền cướp lời. "Không cần."

Người đàn ông hơi khựng lại, khẽ cười một tiếng, xoay người rời đi.

Tiếp theo lại có hai người đàn ông tới bắt chuyện, kết quả đều bị Cố Du cự tuyệt, hậm hực rời đi.

Ánh mắt cô vẫn chăm chú tìm người, vừa thấy bóng dáng của Dịch Huyên, chớp mắt bị người khác che khuất, không thấy nữa.

Cố Du không muốn đi lắm, nhiều người như thế khó tránh việc đυ.ng chạm, cô không thích loại cảm giác đó, vì vậy chỉ ngồi đây chờ.

Sau khi từ chối ba người họ, nơi đây lại yên tĩnh hơn nhiều.

Cô chỉ uống một chút rượu, mỗi lần cũng chỉ nhấp môi, một là sợ uống nhiều sẽ say, hai là say ở đây không được tốt lắm.

Uống rượu một mình khá nhàm chán, cô liền nhìn quanh một chút, vô tình, cô nhìn thấy bóng người như đã từng gặp.

Cô định thần lại, đó không phải tên đàn ông hung hăng ở cửa sao?

Người đàn ông kia cao lớn, cả người tỏa ra một loại khí chất không thể coi thường. Ngoài ra, hắn ta rất nhạy cảm, Cố Du chỉ liếc nhìn một cái lập tức quay đầu, nhưng chưa kịp làm gì cô đã chạm phải ánh mắt của hắn.

Tim Cố Du đập kịch liệt, không hiểu sao đối diện với hắn cô lại bất giác sợ hãi.

Cô cố gắng bình tĩnh lại, nâng ly rượu lên nhấp một chút, sau đó nhìn về phía sàn nhảy, làm như mới vừa rồi cái gì cũng không thấy, không biết.

Cô không nhìn về hướng người đàn ông kia, nhưng cảm giác có một cỗ áp lực vô hình vây quanh người khiến cô hơi sợ.

"Giang thiếu, Hoắc thiếu." Người phục cung kính chào hỏi.

"Cho chúng tôi hai ly rượu."

"Vâng."

Cố Du vốn không để ý đoạn đối thoại đó, nhưng hai người mà phục vụ gọi là Giang thiếu Hoắc thiếu đã ngồi xuống bên cạnh, một trái một phải, không thể không để ý.

Thế mà lại là hai người đi cùng người đàn ông kia, thân thể Cố Du bỗng trở nên cứng đờ.

"Vị tiểu thư này, cạn một ly?" Khi người đàn ông nói, phục vụ đúng lúc đưa qua một ly rượu. Anh ta giơ lên, chờ Cố Du.

Cố Du trong lòng *vạn mã bôn đằng, không biết tại sao họ đột nhiên tới.

*Vạn mã bôn đằng: muôn ngựa rong đuổi, ở đây ý chỉ sự kích động trong lòng Cố Du như hàng ngàn con ngựa đang chạy.

Là do người kia chỉ định hay là ý của bọn họ?

Do cô chọc hắn ta khiến hắn không vui sao?

Nhìn bằng hai mắt cũng không được sao?

Bất kể thế nào, hai người này không thể trêu.

Cô nâng ly rượu lên, cùng hắn cạn một cái, một hớp uống hết số rượu còn lại. Sau đó khẽ cười, nhẹ nhàng đứng dậy, đi đến sàn nhảy.

Cánh tay nào đó ngăn cô lại.

Không biết là Giang thiếu hay Hoắc thiếu, nói: "Nhanh như vậy đã đi rồi sao? Chúng tôi không đẹp trai à? Ngồi một chút nữa đi nào.

Cố Du giữ vẻ bình tĩnh. "Xin lỗi, bạn tôi đang gọi."

"Đừng lo lắng." Người đó không chịu thả người.

Cố Du không vui, chân mày hơi nhíu lại, đang suy nghĩ làm sao thoát thân.

Người đàn ông này còn muốn nói, người kia đã lên tiếng: "Minh ca gọi chúng ta."

Gật đầu một cái, rồi nhìn Cố Du nói: "Gặp lại sau, người đẹp."

Một tiếng "người đẹp" này nói năng hơi tùy tiện.

Cũng may bọn họ đi rồi, Cố Du thở phào nhẹ nhõm.

Cô đi tới sàn nhảy mới quay đầu lại nhìn, đã không thấy bóng dáng của bọn họ.

Sau đó Cố Du quyết định theo sát tụi Dịch Huyên, chuyện xảy ra ở quầy bar cô cũng không đề cập.

Vui chơi đến gần mười một giờ, các cô chuẩn bị về.

Trước khi ra về Cố Du muốn đi vệ sinh, bọn Dịch Huyên đi rồi nên cũng không cùng cô đi.

Đường đi về phía phòng về sinh khá dai, người thưa thớt, tiếng nhạc dần dần xa.

Cố Du mới vừa rồi lại uống một ly rượu, bây giờ đầu có chút choáng váng, trước mắt cô mọi thứ đều mơ hồ, cơ thể cũng dần nóng lên do sự kí©h thí©ɧ của rượu.

Đi tới cửa phòng vệ sinh, tiếng khóc thút thít của phụ nữ truyền tới.

Cô dừng bước, im lặng lắng nghe.

Đúng là tiếng khóc của phụ nữ, đang nói gì đó, giống như là năn nỉ.

Âm thanh đến từ góc cuối lối đi, Cố Du tinh thần chính nghĩa nổi lên, bèn đi theo tiếng khóc đó.

"Phó tổng, cầu xin ngài tha cho tôi lần này, tôi biết tôi sai rồi..."

"Nói thử xem, sai cái gì?"

Giọng nói trầm thấp, mang theo sự lạnh lẽo.

Nghe vậy, người phụ nữ bất giác run rẩy: "Tôi không nên làm trái lời ngài, ngài nói cái gì chính là cái đó, xin ngài cho tôi cơ hội chuộc tội, tôi có thể làm bất cứ chuyện gì..."

Lúc này, Cố Du đã thấy bọn họ, từ những lời mà người phụ nữ kia nói đại khái cô đoán được rằng cô ấy đắc tội người đàn ông kia.

Mà người đàn ông kia, chính là tên đàn ông với ánh mắt hung dữ ở cửa.

Bước chân Cố Du dừng lại.

Người này nhìn một cái liền biết không phải là hiền lành, cô không dám chọc.

Cô vừa muốn xoay người đi, bỗng người phụ nữ đó kéo dây áo xuống, đây chính là muốn diễn màn cởi đồ.

Người đàn ông sắc mặt không đổi nói: "Muốn cởi ngay đây?"

"Vâng, chỉ cần ngài tha cho tôi..."

Nghe được những lời này, trong đầu Cố Du hiện lên khuôn mặt béo ú của lão Chu. Hắn đã dùng quy tắc ngầm với không ít đồng nghiệp nữ, có một lần ở trong phòng vệ sinh, nghe được việc của An Duyệt, cô giận mấy ngày liền.

Bây giờ, cảm giác đó lại xuất hiện.

Một luồng khí tức giận từ đáy lòng dâng lên, vốn là muốn lùi về phía sau nhưng bước chân lại hướng về phía trước, Cố Du mở miệng nói: "Dừng lại!"

Giữ chặt tay người phụ nữ lại, cô kéo dây áo lên cho cô ta. Tức giận mắng người đàn ông kia: "Bắt nạt phụ nữ là việc của đấng nam nhi các người sao!"

Mắng người xong cô quay lại nói với người phụ nữ: "Thân thể cô là thứ quý giá, bất kể có chuyện gì xảy ra cũng không thể bán tấm thân này được, có hiểu không?"

"Bốp bốp ——" Tiếng vỗ tay vang lên.

Giang thiếu, Hoắc thiếu từ bên cạnh đi ra, nhìn Cố Du, mang trên mặt nụ cười vui vẻ, bộ dạng như đang xem kịch.

Phó tổng "được" Cố Du mắng nhìn chằm chằm vào cô, ánh mắt hung ác đáng sợ.

Đột nhiên Cố Du hơi sợ.

Người phụ nữ lúc nãy còn đang khóc sững sờ nhìn một màn của Cố Du, giờ mới định thần lại, hất tay cô ra, quở trách: "Cô là ai? Có bệnh sao!

Cô ta cầu thần bái phật muốn hiến dâng thân thể cho Phó tổng, vậy mà người phụ nữ này lại không biết điều như thế!

Cố Du ban đầu hơi sợ, bây giờ bị người phụ nữ này *chó cắn Lã Động Tân, không biết lòng người tốt, cô nhanh chóng quay đầu nói với cô ta: "Coi như tôi nhiều chuyện! Tạm biệt!"

*Chó cắn Lã Động Tân, không biết lòng người tốt: câu thành ngữ ở Trung Quốc ý chỉ cả hai người đều không biết lòng tốt của đối phương; có một câu chuyện nói về nó, mình không tiện viết nhiều (lười :v) nên sẽ dẫn link cho các bạn tìm hiểu nhé^^ (để cuối bài nghen)

Nói xong, xoay người, bước nhanh rời đi.

Cô không quay đầu lại, cũng không thèm để ý những lời trêu chọc của Giang thiếu, Hoắc thiếu.

Mặc dù Phó tổng không lên tiếng, nhưng Cố Du vẫn cảm giác được ánh mắt của hắn nhìn mình.

****

Sau khi Cố Du đi hẳn, Giang thiếu hứng thú nói với Phó Lệ Minh: "Cô gái này thật thú vị." (câu nói huyền thoại =)) )

Hoắc thiếu: "Có chút can đảm đấy."

Giang thiếu: "Chúng ta lâu rồi cũng không gặp phải chuyện thú vị như vậy."

Hoắc thiếu: "Tôi đi điều tra thân phận cô gái này một chút."

"Các người rất rảnh rỗi?" Phó Lệ Minh mặt lạnh nhìn hai người bọn họ một cái, liếc nhìn về hướng Cố Du rời đi, sau đó cất bước ra khỏi đó.

Giang thiếu nhìn người phụ nữ bên cạnh, hỏi: "Cô ta nên xử lý thế nào?"

Phó Lệ Minh: "Sau này tôi không muốn thấy cô ta xuất hiện ở Thịnh Thế Vương Triều."

Link: https://www.dkn.tv/van-hoa/cho-can-la-dong-tan-y-nghia-cau-thanh-ngu-ve-mot-trong-tam-vi-tien-huyen-thoai.html