Chương 2

Ăn xong hải sản, bốn cô gái lập tức đi tới Thịnh Thế Vương Triều.

Quãng đường đến đó rất gần, đi qua khúc cua này là đến. Tuy vậy, đi đến nơi như vậy, gần cũng phải đi xe.

Dịch Huyên vừa mua xe không bao lâu, hơn bốn mươi vạn, đối với người bình thường mà nói thì nó quá cao sang, nhưng lái đến Thịnh Thế Vương Triều, thì chẳng ai buồn nhìn lấy.

Cố Du có ngồi qua chiếc này mấy lần, cô cảm thấy tốt vô cùng, dù sao cô cũng chẳng mua nổi một chiếc thế nên chiếc nào cô cũng thấy tốt.

Chung Kỳ Kỳ và Lô Hiểu Vũ là lần đầu ngồi, họ và bạn trai đều là nhân viên văn phòng bình thường. Trong thành phố lớn này, họ phải chi rất nhiều thứ nào là hẹn hò, quần áo, sinh hoạt hằng ngày thế nên xe họ mua đều không đắt.

Các cô vừa lên xe liền hết sức khen ngợi chiếc này vừa thoải mái lại vừa sang.

Bốn người đều lại bạn học cấp ba, xa nhau hồi đại học, sau lại đi đến thành phố này, liền liên lạc lại với nhau. Bây giờ các cô đã hai mươi bảy hai mươi tám nồi bánh chưng, làm bạn bè nhiều năm vậy rồi, quan hệ vô cùng tốt.

Lúc buồn chỉ cần tụ họp hội chị em ra tâm sự một chút, tâm tình liền được chữa lành.

"Các cậu muốn nói gì thì nói nhanh đi, để đến khi thấy được Thịnh Thế Vương Triều, chắc sẽ không ai thốt được lời nào đâu." Dịch Huyên nghe không vô những lời nịnh nọt của các cô.

Trong bốn người các cô, chỉ có Dịch Huyên thường xuyên ra vào các nơi giải trí, nên cô biết rất nhiều.

Khi đến nơi, liếc nhìn xe nào cũng đều là xe sang.

Chung Kỳ Kỳ cảm khái: "Ồ ồ ồ, xe xịn chúng ta không phải chưa từng thấy qua, nhưng đây là lần đầu tiên tớ thấy nhiều xe "hịn" như vậy ở một chỗ."

Lô Hiểu Vũ mặt mày si mê. "Theo tớ nghĩ, chắc chắn bên trong đều là người có tiền."

Cố Du không kích động như hai cô, với cô bây giờ người có tiền chẳng tốt lành gì, vừa nghĩ tới người giàu có liền nhớ đến gương mặt của tên họ Chu kia.

Thật đúng là làm hỏng tâm trạng mà.

"Các chị em, chúng ta cùng cố gắng nào, sau này cũng sẽ làm người có tiền." Cố Du vừa mở cửa xuống xe, một bên hào hứng nói.

"Cố gắng cũng vậy thôi." Lô Hiểu Vũ than thở.

Dịch Huyên: "Chớ than thở, già bây giờ."

Lô Hiểu Vũ nhìn xe sang, nói: "Muốn giàu có thật không dễ."

"Suy nghĩ một chút cho người đàn ông ở nhà chờ cậu đi."

Lô Hiểu Vũ vỗ vai Cố Du một cái, nhìn cô nháy mắt ra hiệu, "Cố Du, bọn tớ đem hy vọng đặt hết vào cậu đấy."

Cố Du kéo tay cô ra, "Cậu nên mong rằng tớ kiếm thật nhiều tiền rồi chia cho cậu đi ha."

"Cũng được."

Xuống xe, hội chị em các cô vừa nói vừa cười đi vào Thịnh Thế Vương Triều.

Ngay lúc này, ba chiếc xe sang trọng lái đến, phát ra những âm thanh khá lớn.

Xe chưa đến, bảo vệ vừa thấy từ xa đã vội vàng đón tiếp, xe vừa dừng lại liền khom người mở cửa, cung kính vạn phần.

Dẫn đầu là một chiếc Ferrari màu đen, thân xe thuôn dài, xa hoa thấy rõ.

Thế giới của người có tiền, và các cô khác nhau hoàn toàn.

Cố Du vừa mới thu hồi tầm mắt, thoáng thấy đôi chân dài từ xe bước ra.

Và dĩ nhiên đôi chân này rất hấp dẫn ánh nhìn, Cố Du không tránh khỏi phải nhìn về phía đó lần nữa. (mới có đôi chân thôi mà chị đã vậy rồi đó, làm ăn vậy là chết :v)

Người đàn ông trên xe bước xuống, ngẩng đầu nhìn bảng hiệu neon.

Thân hình hắn cao lớn, vóc người rắn chắc, hơn nữa lối đứng thẳng tắp, lại ngẩng cao đầu, rất có khí thế.

Ở vị trí của Cố Du chỉ có thể thấy được một bên mặt của hắn, tuy vậy vẫn có thể đoán được nhan sắc chắc phải là hạng cực phẩm.

Cũng không tệ, đàn ông có tiền dáng dấp như này khá hiếm đấy, hôm nay có thể thấy một người, thật sự muốn đổi đời ghê á.

Những người phía sau chiếc Ferrari lần lượt xuống xe, một cô gái đang bị một người đàn ông đẩy xuống xe một cách thô bạo. Cố Du nhìn khuôn mặt cô gái ấy có vẻ sợ sệt, hình như đang phải chịu áp lực rất lớn.

Thấy các cô cứ nhìn mãi, người đàn ông kia liền chú ý.

Ánh mắt hắn quét tới, Cố Du vô tình chạm phải, cảm giác được sự cảnh cáo của hắn, trong lòng cô không khỏi hoảng hốt.

Dịch Huyên kéo tay cô, thấp giọng nói: "Đi, đừng nhìn nữa."

Những nơi như thế này người càng có tiền càng không nên chọc tới, tính khí thất thường của họ không ai biết sẽ bộc phát khi nào, thế nên ngàn vạn lần không được chọc.

Cố Du cũng biết như thế, giờ hối hận mới vừa rồi tò mò chi không biết. Hối hận cũng không kịp, chỉ có thể rời khỏi đây càng nhanh càng tốt.

Vừa bước vào phòng mà các cô đã đặt trước, ai nấy đều thở phào nhẹ nhõm.

Chung Kỳ Kỳ ngồi xuống ghế sô pha, đặt tay lên ngực nói: "Thật đáng sợ thật đáng sợ, còn tưởng rằng mình gây chuyện."

Cố Du chủ động thừa nhận lỗi lầm: "Trách tớ, đáng lẽ không nên nhìn."

Chung Kỳ Kỳ: "Tớ cũng nhìn mà, hơn nữa người đàn ông kia còn dùng vẻ mặt căm tức nhìn tớ, muốn hù chết người ta hay gì."

Lô Hiểu Vũ là người khá hiền lành, lòng dạ cũng rất ngây thơ. "Nhìn thì có làm sao đâu, không chừng từ oan gia lại trở thành một cặp thì sao..."

Dịch Huyên nói như dội nước lạnh vào cô."Một cặp? Không đánh thì không quen, cho nên phải bị đánh mới được."

Cố Du cũng không nhịn được nói: "Hiểu Vũ, rảnh rỗi thì đừng nên xem ngôn tình nhiều quá."

Chỉ tổ hại người.

Trên đời này làm gì có chuyện công tử nhà giàu thật lòng yêu ai.

"Này Dịch Huyên, cậu có biết người lúc nãy là ai không?" Chung Kỳ Kỳ tò mò hỏi.

Dịch Huyên không nghĩ ngợi lặp tức trả lời: "Chưa từng gặp, không biết."

Chung Kỳ Kỳ: "Hắn ta nhìn có chút đáng sợ."

Cố Du ở một bên gật đầu.

"Nói đến người đáng sợ, ông chủ mới ở đây cũng rất ghê gớm."

"Ghê gớm thế nào?" Cố Du hỏi.

"Chúng ta đều là dân quê lên đây, hẳn đều gặp cảnh mèo bắt chuột rồi chứ?"

Các cô đều gặp qua, riêng Cố Du thì không."Tớ đã thấy mèo cũng đã gặp chuột, thật đáng tiếc không thấy được cảnh bọn chúng thương nhau lắm cắn nhau đâu."

Dịch Huyên dùng ánh mắt tán thưởng nhìn nàng: "Ồ, câu này hay ha."

Cố Du thản nhiên cười một tiếng: "Hài hước chứ?"

"Không." Dịch Huyên bắt đầu giải thích: "Mèo bắt chuột không chỉ đơn giản cắn chết, mà là bắt lại chơi một chút, sau đó thả, để cho con chuột cho là có đường sống, dè đặt từ từ chạy ra ngoài, đến khu vực an toàn sẽ buông lỏng cảnh giác, mèo sẽ tới bắt lần nữa. Trò này chơi vài lần thì vui, chơi nhiều thì chán, ngay tại thời điểm con mèo chán rồi thì bạn chuột cũng đã bị chơi chết."

Khi cô nói đến chữ "chơi chết" cố ý nhấn mạnh, khiến ba người kia đang nhập tâm nghe bị dọa nên rùng mình.

Cố Du cau mày hỏi: "Đáng sợ vậy sao?"

"Tất nhiên." Dịch Huyên nhún nhún vai, "Phó Lệ Minh cũng không khác mấy."

"Phó Lệ Minh là ai ?"

"Ông chủ ở đây."

Dịch Huyên vừa dứt lời, ai nấy đều lạnh cả sống lưng, không muốn tiếp tục đề tài này nữa.

Nỗi sợ ở cửa cũng bị vứt đi, các cô ngồi một chút rồi đi tắm.

Mát-xa là công đoạn không thể thiếu, một phòng hai người, Dịch Huyên và Cố Du ở chung phòng.

Các cô gọi nhân viên mát-xa nữ, dĩ nhiên họ không thể tùy tiện để đàn ông chạm vào cơ thể.

Hai người nằm ở trên giường mát-xa, hưởng thụ sự phục vụ cao cấp.

"Khi nào cậu chính thức nghỉ việc thế?" Dịch Huyên hỏi.

Lúc nãy tâm trạng Cố Du không tốt, cô không hỏi nhiều, bây giờ có thể hỏi rồi.

Cố Du tựa vào trên cánh tay mình, nhắm mắt lại trả lời: "Không biết, bọn họ còn không chính thức tiếp nhận thư từ chức của tớ."

"Ha!" Dịch Huyên có vẻ hơi kích động. "Tớ lại nghe được ý khác trong lời này của cậu đó."

Cố Du mở mắt, quay đầu nhìn cô nàng, cười nói: "Cậu cũng cho rằng tớ sẽ không đi?"

"Cũng không phải, tớ thấy lần này tám chín phần cậu sẽ đi thật." Nếu không với tính cách lúc trước của cô sẽ không đến Thịnh Thế Vương Triều chơi mà sẽ tiếp tục làm thêm giờ rồi lếch về nhà ngủ một giấc.

"Đúng là chỉ có cậu hiểu tớ." Cố Du thở dài một cái, "Dù thế nào tớ cũng nhất định rời khỏi đó, tớ tin với năng lực của mình ở đâu cũng sẽ tốt thôi."

"Tốt, cậu sớm nên nghĩ như vậy. "Dịch Huyên thấy cô vui vẻ nên cũng yên tâm, "Cậu cũng không phải là không có bản lĩnh, tớ chắc chắn bao nhiêu công ty tốt muốn mời cậu."

"Aizz!" Cố Du mệt mỏi nằm sấp, "Thành phố C nhiều nhân tài như vậy, con đường này gian nan đấy."

Dịch Huyên liếc mắt, cũng lười an ủi cô. "Không sao, sợ gì chứ, cậu đi theo tớ cơ hội kiếm tiền phải nói là đếm không xuể luôn."

"Đi theo cậu thì tớ có thể làm gì?"

"Để cậu đi diễn cũng được á."

"Tớ từng tuổi này có thể diễn cái gì?"

Giới giải trí bây giờ toàn các tiểu cô nương mười mấy hai mươi tuổi, cô bây giờ sắp ba mươi rồi đó trời.

Dịch Huyên thẳng thắn nói: "Cậu có thể diễn vai bà mẹ già, hahaha."

Cố Du quay đầu nói với nhân viên mát-xa: "Có thể dừng một chút không, bây giờ tôi muốn đi đánh người."

Dịch Huyên cũng không sợ: "Đi nói với ông chủ hai người, nói rằng ở đây có người đòi đánh nhau."

Một nhân viên mát-xa thành thật: "Ông chủ chúng tôi bận rộn lắm."

"Bận cái gì?" Cố Du thuận miệng hỏi một chút.

Nhân viên mát-xa: "Chỉnh đốn nội bộ."

Cố Du: "Ồ."

Trong đầu cô bất chợt nhớ lại chuyện về quy luật bắt chuột của mèo mà Dịch Huyên kể không khỏi rùng mình một cái.