Chương 16

Thang máy dừng lại ở tầng 1, Cố Du hơi nghiêng người nói với Phó Lệ Minh "Tạm biệt" liền đi.

Phó Lệ Minh nhìn thân ảnh xa xa của cô, khóe miệng không tự chủ nâng lên ý cười.

Chạy xe ra khỏi bãi, trong nhà lại gọi tới.

Vừa rồi tâm tình khá tốt, giờ liền trở nên âm u.

"Chuyện gì ạ?"

Phó Khai Nguyên nghe giọng hắn liền bực bội, hừ nói: "Kêu mày hôm nay về ăn cơm sao không thấy?"

Phó Lệ Minh lạnh lùng nói: "Chẳng phải con đã nói không về sao?"

"Đừng tưởng có chút thành tựu liền cho rằng mình đủ lông đủ cánh mà bay, giờ mày lợi hại thì cũng đừng nghĩ không ai có thể vượt qua mày."

"Cho nên tìm một tiểu thư có gia thế để kết hôn, từ từ cướp đoạt tài sản đối phương, để lại một cái danh đẹp đẽ: Vì người nguyện chống đỡ cả giang sơn?" Phó Lệ Minh nói ra đều là những lời châm chọc.

"Mày chớ trút giận chuyện mẹ mày lên tao, tao không muốn cãi nhau với mày nữa. Mày là con trai duy nhất của tao, những chuyện tao làm đều là vì muốn tốt cho mày..."

Nói hay hơn hát, cho đến bây giờ Phó Khai Nguyên vẫn nghĩ mình hiểu chuyện nhất. Phó Lệ Minh không muốn phí nước bọt với ông, cắt ngang: "Chuyện khác con không quan tâm, riêng chuyện tình cảm, ba đừng nên xen vào."

Nói xong liền cúp máy.

Hắn mặt đầy phẫn nộ, thấy Cố Du phía trước, cô đang trên lề đường đón xe, một tay ôm bụng, vẻ mặt trong rất đau đớn.

Phó Lệ Minh nóng ruột, lái xe lại đó, dừng lại.

Tốc độ xe hắn khá nhanh, đột nhiên thắng lại liền phát ra âm thanh, dọa Cố Du giật mình.

Kính xe hạ xuống, hắn nhìn Cố Du, nói: "Lên xe."

Mặt không cảm xúc, giọng lạnh lùng, Cố Du cảm thấy hình như tâm tình hắn không tốt, so với lúc trong thang máy càng đáng sợ hơn.

Người bình thường nào cũng đều sẽ chọn cách tránh xa nguy hiểm, cho nên Cố Du từ chối: "Không cần phiền Phó tổng đâu, tôi tự đón xe là được, cảm ơn ngài."

Phó Lệ Minh mặt càng âm trầm, "Đừng để tôi nhắc lại lần nữa."

Cố Du nhíu mày, thầm nghĩ vị bá đạo tổng tài này sẽ không cho phép cự tuyệt, hơn nữa cô là cấp dưới, suy nghĩ một chút vẫn nên nghe lời hắn thì hơn.

Cô tiến lên mở cửa ghế phụ, ngồi vào.

Chờ cô thắt dây an toàn xong, Phó Lệ Minh liền đạp ga, Cố Du bị dọa sợ.

Muốn kêu hắn lái chậm lại, nhưng khi nhìn sườn mặt nghiêm nghị, thôi bỏ đi, lỡ cô nói xong hắn ta lái nhanh hơn thì sao.

Loại đàn ông này, chọc không nổi.

Xe không chạy vào đường nhà Cố Du, Phó Lệ Minh rẽ vào đường khác.

Cố Du trong lòng lộp bộp. "Phó tổng, chúng ta đi đâu vậy?"

Nhìn bộ dạng như không muốn nói chuyện của Phó Lệ Minh, nhưng cái này liên quan đến tính mạng của cô, Cố Du quyết định phải liều.

Cố Du: "Tôi..."

Phó Lệ Minh: "Ăn cơm."

Hắn cũng chưa ăn tối, chắc không muốn ăn một mình.

Cố Du trong lòng không muốn ăn cùng hắn, nhưng không dám cự tuyệt.

"Vậy thì chúng ta ăn món Quảng Đông ở Từ Ký đi." Cố Du không ngần ngại nói, nhìn Phó Lệ Minh là biết đối với đồ ăn không có hứng thú, vậy ăn theo cô đi.

Người thường thật không dám ở tình huống này yêu cầu Phó Lệ Minh, hắn ngạc nhiên, nghiêng đầu nhìn cô.

Cố Du nhận được ánh mắt từ hắn, cũng nhìn lại, trừng mắt, nói: "Không được sao?"

Phó Lệ Minh quay đầu nhìn phía trước, chuyên tâm lái xe.

Vài phút sau, xe dừng lại trước Từ Ký.

Cố Du không khỏi cười tươi.

Vừa rồi bị dọa sợ như vậy, chút nữa phải ăn để bù đắp cho sự tổn thương.

Đi vào, phục viên tiến lên tiếp đón, Phó Lệ Minh theo thói quen muốn bao phòng.

Cố Du lại nói: "Ăn ở đại sảnh đi, bên kia có chỗ cạnh cửa sổ, có thể ngắm cảnh đêm."

Phó Lệ Minh sắc mặt bình thản, "Nơi này có cảnh nào để nhìn?"

Ở đây là lầu ba, ngoài cửa sổ nhìn ra là đường lớn xe chạy, cảnh gì mà cảnh.

Cố Du mặc kệ, cất bước đi đến bên kia. Cũng không quay đầu nói: "Tâm tình tốt khắp nơi đều là cảnh đẹp."

Ví dụ như hắn tâm trạng không tốt, dù đi đến nơi đẹp tuyệt trần thì cũng không có lòng dạ ngắm nghía.

Phó Lệ Minh nhìn chằm chằm bóng lưng cô, mắt híp lại.

Đây là đang dạy đời hắn?

Phục vụ thấy bầu không khí giữa hai người hơi căng, thấp thỏm hỏi: "Tiên sinh, có cần bao phòng nữa không ạ?"

Thanh âm Phó Lệ Minh âm trầm: "Không cần."

Cố Du ngồi vào ghế gần cửa sổ, nhìn lên là thấy được cảnh đêm.

Phó Lệ Minh đi đến cạnh bàn, cô ngước mắt lên mặt mày vui vẻ nói: "Cảm ơn Phó tổng đã mời."

"Tôi có nói là mời cô?" Phó Lệ Minh ngồi xuống đối diện cô.

Cố Du chớp mắt, hào phóng nói: "Vậy tôi mời ngài một bữa." Thật may lúc nãy không hùng hổ nói đi ăn đồ sang, nếu không lần này chết chắc.

Tất nhiên, cô không tin Phó Lệ Minh sẽ để cô thanh toán, chẳng qua dọa cô thôi, dù sao cô cũng làm người ta khó chịu.

Cố Du trong lòng thầm mắng: Hừ! Tôi còn chưa chê anh làm tôi khó chịu.

Cô cũng nhìn ra, Phó Lệ Minh chính là cậu ấm ngậm thìa vàng mà lớn lên. Xấu tính, bá đạo, nhưng không đáng sợ lắm, mấy lời kia toàn phóng đại lên.

Phục vụ đưa thực đơn đến, mỗi người một bảng.

Cố Du mở ra, chọn hai món, sau đó khép lại, chờ Phó Lệ Minh chọn món.

Phó Lệ Minh cũng không muốn ăn lắm, càng không thích ăn món Quảng Đông, quá thanh đạm. Hắn để thực đơn xuống nói: "Cô chọn đi."

Cố Du gật đầu, "Vâng." Sau đó mở lại thực đơn.

Phục vụ mỉm cười nhìn hai người họ, Cố Du chọn món xong lúc trả thực đơn tò mò hỏi: "Tôi thấy cô tâm trạng có vẻ rất vui."

Phục vụ cười càng tươi, nói nịnh: "Tôi thấy vụ tiên sinh này cưng chiều tiểu thư như vậy, trông hai người rất hạnh phúc."

"Khoan đã..." Cố Du cố gắng tiêu hóa hai chữ "Cưng chiều", vốn muốn giải thích, nhìn lại, thấy Phó Lệ Minh âm trầm nhìn cô gái phục vụ, khiến người ta sợ mất dép, thật đáng thương.

Cô quay lại vừa khách khí vừa xa cách nói với Phó Lệ Minh: "Phó tổng, thật vinh hạnh khi có thể ăn cơm cùng ngài, đúng lúc có chuyện quan trọng nói với ngài."

Đồng thời cũng không quên tỏ ý với phục vụ mau đi đi, cô rất sợ hắn hung hăng nói với cô gái đó: "Cô mù hay sao mà nói tôi cưng chiều cô ấy?"

"Cô vinh hạnh?" Phó Lệ Minh nhàn nhạt nhìn Cố Du.

Cố Du có hơi chột dạ, cái vinh hạnh này thật sự cô không muốn.

"Rất vinh hạnh ạ." Cô cố gắng cười, chắc người ta sẽ không nỡ ra tay với nụ cười xinh đẹp này đâu ha.

Phó Lệ Minh không nặng nhẹ hừ một tiếng, bộc lộ sự khinh bỉ.

Cố Du cũng mặc kệ, bỗng dạ dày đột nhiên quặn đau.

Trên bàn có bày một ấm trà, Cố Du muốn lấp chút gì đó cho cái dạ dày trống không của mình, rót một tách.

Đang định cầm lên uống, Phó Lệ Minh đè tay cô lại, gọi phục vụ.

"Cho tôi một ly nước ấm."

"Vâng."

Rất nhanh, phục vụ liền mang ly nước ấm đặt lên bàn.

Phó Lệ Minh hất cầm, nói với Cố Du: "Uống đi."

Cố Du nói "Cảm ơn", rồi cầm ly nước lên uống.

Không biết do uống gấp, hay do dạ dày đâu, tim cô có chút đập nhanh. Cô liền trấn tĩnh bản thân, chắc do mình đói nên hạ đường huyết.

Đúng rồi, tim đập nhanh do hạ đường huyết.

"Đói quá đi." Gương mặt cô đau khổ.

Dù sao bụng cũng đã kêu trước mặt người ta, giờ nói thẳng ra cũng chẳng sao.

Phó Lệ Minh quăng cho cô hai chữ: "Ráng đợi."

Cố Du đột nhiên cười lên.

Phó Lệ Minh hiển nhiên là với phản ứng của cô có chút không hiểu, Cố Du thấy vậy liền giải thích: "Tôi còn tưởng ngài sẽ nói tôi đáng đời."

Nếu so sánh, "Ráng đợi" dễ nghe hơn nhiều.

Phó Lệ Minh khẽ cười, nói: "Còn cần phải nói sao?"

Vốn chính là đáng đời.

Ý cười của Cố Du chợt cứng lại, bắt đầu hối hận không nên nói nhiều với hắn.

Ở cùng một chỗ với loại đàn ông này, nên im miệng.

Thức ăn được mang lên, Cố Du uống một chén canh thật lớn, sau đó ăn món gà mà cô cực kỳ thích.

Phó Lệ Minh vốn không đói, thấy vẻ mặt thỏa mãn của cô, đột nhiên cũng muốn ăn, uống canh, ăn cơm, ăn thịt. Toàn bộ quá trình ăn, hắn đều giữ một trạng thái thẳng lưng.

Dáng vẻ rất quan trọng đối với hình tượng, một dáng vẻ nghiêm chỉnh, rất dễ tăng độ hảo cảm với người khác.

Cố Du gần đây quyết tâm giữ dáng, sau khi nghỉ tập ở "Nhiên Thiêu" cô cũng không đi làm thẻ ở chỗ khác. Do cô định tìm việc trước rồi tính, sau lại không thuận lợi tìm việc, tiền gửi ngân hàng cũng sắp hết, cô gặp khủng hoảng, không dám tiêu xài quá mức. Lại vào Sang Thành, cố gắng thích nghi với công ty mới, nên cũng chưa kịp để ý mấy chuyện khác.

Không đi tập ở phòng thể hình, cô thử ở nhà tập yoga, nhưng không mấy hiệu quả, cho nên đổi sang ăn kiêng. Mấy ngày nay, cô thấy dạ dày mình dường như nhỏ lại.

Ăn chưa được bao nhiêu, cô buông đũa.

"Tôi no rồi."

Phó Lệ Minh cau mày, chén sứ ở đây rất nhỏ, cô chỉ uống một chén canh, ăn một chén cơm, mấy miếng thịt gà, hơn nữa toàn là cổ hoặc cánh không có bao nhiêu thịt, ngoài ra chỉ ăn chút rau.

"Không phải than đói sao? Ăn ít vậy?"

"Tôi no sắp chết rồi."

"Cô là mèo sao?"

Cố Du: "Không phải, nội tâm tôi là hổ đó."

"Ha!" Phó Lệ Minh nhìn bàn ăn còn hơn nữa phần, nói: "Hổ không phải thích ăn thịt lắm sao?"

Cố Du nhất thời nghẹn họng, một giây sau liền phản bác: "Tôi nói là nội tâm mà..."

Phó Lệ Minh: "Tâm hổ nhưng gan không phải hổ."

Điểm này, hắn đã sớm nhận ra.

Cố Du cạn lời.

Thật ra cô có thể nói tiếp, nhưng tâm tình Phó Lệ Minh không tốt, nghĩ nghĩ, chính xác, cô thật sự không có gan đó.

Rất muốn đấu thắng hăn, nhưng lỡ như ở công ty hắn đì cô thì sao?

Cô nhỏ bé yếu đuối như vậy, phải khom lưng vì năm đấu gạo.

Ăn no rồi, điện thoại Phó Lệ Minh vang lên, là Giang Khải.

"Chuyện gì?"

Giang Khải kích động nói: "Ca! Em về rồi nè, anh đang ở đâu vậy?"

Gần đây hắn bị mẹ bắt đi nước ngoài thăm người thân, suốt ngày nghe hắn than nhàm chán sắp chết. Vừa trở về, liền vội vàng tụ họp bạn bè.

"Nhà hàng."

"Có phải vì em mà đặt bàn không? Đón gió tẩy trần cho em? Ở đâu? Em tới liền."

"Không phải vì cậu." Phó Lệ Minh trả lời đơn giản, hôm nay trời tối oi bức, vậy mà anh thành công dội nước lạnh cho Giang Khải.

"Vậy cho ai?" Giọng điệu ai oán.

Phó Lệ Minh: "Không liên quan đến cậu."

Giang Khải cảm thấy lòng mình đau như cắt.

"Anh ở đâu, mau nói đi, em tới liền. Em sắp chết đói rồi này, đồ ăn trên máy bay rất khó ăn, em đã rất mong chờ ngày về sẽ cùng anh ăn một bữa đặc sản của Trung quốc." Giang Khải vứt bỏ liêm sỉ, có cơm ăn là được.

Phó Lệ Minh: "Chúng tôi ăn xong rồi..."

"Ca..."

"Cậu có thể tìm Hoắc Diệc Thanh và Lăng Văn Khiên ăn cùng."

"Họ ăn hết rồi." Phó Lệ Minh là hy vọng cuối cùng của cuộc đời hắn.

Cố Du không quấy rầy hắn nói chuyện, bữa cơm này cô đã nói sẽ mời, nên đứng dậy định đi thanh toán.

Phó Lệ Minh thấy vậy, lên tiếng ngăn lại: "Ngồi xuống."

"Hả?" Giang Khải tưởng đang nói hắn.

Phó Lệ Minh mặc xác hắn, lấy ví ra, đưa Cố Du nói: "Cầm đi thanh toán."

Cố Du không nhận. "Tôi đã nói sẽ mời."

Phó Lệ Minh: "Tôi cho sao?"

Cố Du: "Ngài ngầm cho."

Tay Phó Lệ Minh treo trên không trung, dùng giọng ra lệnh: "Cầm."

Đi đến quầy thanh toán, Cố Du mở ví hắn ra, bên trong có rất nhiều thẻ, còn có một xấp tiền mặt, tất cả đều là tờ màu đỏ (100 tệ), mới tinh.

Lúc trở lại, Phó Lệ Minh đã nói điện thoại xong. Cố Du đem ví trả cho hắn, rồi để 28 tệ tiền thối xuống bàn.

Phó Lệ Minh nhìn một cái, chỉ nhận lấy ví của mình, sau đứng dậy đi ra.

Cố Du: "Còn tiền thối..."

"Cho cô."

Người giàu không thích tiền lẻ.

Mắt thấy hắn sải bước ra ngoài, Cố Du cầm tiền trên bàn, đuổi theo.

Đi ra khỏi nhà hàng, Cố Du nói: "Tôi lấy tiền của ngài làm gì? Trả nè."

Sớm biết vậy đã không lấy tiền thối rồi.

Phó Lệ Minh lười để ý đến cô, đứng chờ thang máy.

Thang máy tới rất nhanh, nhưng bên trong rất đông ngưởi, nên họ không vào.

Cố Du đứng cạnh hắn, đưa tiền cho hắn: "Cầm." (ngầu quá chị ơi UwU)

Giọng điệu này y chang lúc nãy hắn nói.

Phó Lệ Minh hơi mất kiên nhẫn. "Bớt nói lại."

Cố Du vẫn cố chấp: "Đây là tiền của ngài, ngài tự cầm."

Lúc này, người đứng chờ thang máy cùng cũng lên tiếng nói.

"Aizz, người đẹp à, tiền của cậu ấy chẳng phải tiền của cô sao? Không cần phải vạch rõ như vậy."

"Phải phải, của cậu ấy là của cô, của cô thì vẫn là của cô."

Cố Du: "Không phải tôi..."

"Cô như vậy sẽ làm tổn thương lòng tự trọng của đàn ông, đừng có như vậy nữa."

"Cô gái, dì là người từng trải nên mách cháu này: Cậu ấy đưa, cháu cứ lấy, lỡ sau này cậu ấy không cho nữa, cháu muốn đồi cũng chẳng được. Đàn ông đó mà, chỉ tốt với cháu giai đoạn này thôi."

Cố Du đau đầu: "Tôi với anh ấy không có quan hệ gì hết."

Nói xong cô nhìn về phía Phó Lệ Minh, mong hắn lên tiếng.

Phó Lệ Minh: "Hiểu lầm rồi."

Mọi người rối rít nhìn hắn với con mắt đồng cảm: "Cậu phải cố gắng hơn nữa."

Cố Du: "..."

Có thể thấy Phó Lệ Minh lạnh lùng quá, khó nói chuyện, nên nhân dân quần chúng quay sang nói với Cố Du: "Cô gái à, đàn ông đẹp trai rộng lượng như vậy hiếm lắm, đừng náo quá, nếu không rất dễ bị phụ nữ khác cướp đó."

Năm mồm bảy miệng, càng nói càng hăng, càng không nghe người ta giải thích.

Cố Du thở ra một hơi, bực bội nói: "Anh ấy là anh trai tôi."

Một câu nói này, bỗng yên lặng như tờ.

Mọi người ngây ra, ánh mắt do dự, lúng túng khen anh em bọn họ thật đẹp.

Cố Du nói xong lời đó cũng không dám nhìn Phó Lệ Minh, chỉ là cảm giác tức giận mãnh liệt của Phó Lệ Minh sắp nuốt chửng cô rồi.

"Chúng ta đi thang bộ." Phó Lệ Minh xoay người đi đến chỗ thang bộ. Cố Du theo sau, bước chân nặng nề.

Đợi chút nữa nhận sai nói xin lỗi là được rồi.

_____________________________

Mình xin rest hai ngày để nghỉ ngơi nha :<