Chương 15

Dung Tĩnh thấy Phó Lệ Minh thì có chút kích động, trong mắt đều là hắn với hào quang phát sáng, sự yêu thích lộ rõ cực kì.

Gò má cô ửng đỏ, cố gắng bình tĩnh lại, vươn tay ra chào hỏi. "Xin chào, Phó tiên sinh."

Phó Lệ Minh nắm nhẹ tay cô ấy, "Chào." Lạnh lùng.

Hoắc Diệc Thanh mang trên môi ý cười, giễu cợt: "Xuống nhanh vậy sao, tôi còn tưởng cậu không đi, xem ra Cố Du rất được việc nha."

Sau này việc mời Phó Lệ Minh hắn sẽ giao cho Cố Du mới được.

Hoắc Diệc Thanh tán thưởng nhìn về phía Cố Du, cô cúi đầu, bề ngoài như đang khiêm tốn nhận lời khen, nhưng trong lòng muốn rủa cả tổ tông của tên điên này. Làm việc ở Sang Thành mấy ngày, cô đã biết Hoắc Diệc Thanh và Giang Khải có sở thích giống nhau —— thích hại người.

Khó trách Phó Lệ Minh không chỉ đối với người khác cục súc, ngay cả bạn bè cũng vậy. Làm bạn với mấy tên từ trên trời rớt xuống này, thái độ vui vẻ mới lạ.

Câu nói đó của Hoắc Diệc Thanh chỉ có ba người họ hiểu, Dung Tĩnh cũng chỉ người là lời khen bình thường, vì vậy vui vẻ cho rằng Phó Lệ Minh muốn ăn cơm chung với cô ấy.

Cố Du ở trong lòng than thở: Dung tiểu thư, thích loại đàn ông như Phó Lệ Minh cần nhất là nhẫn nại, cố lên.

Hôm nay mọi người đều được ăn cơm cùng hai ông chủ lớn, trợ lý đã đặt bàn tại nhà hàng gần đó.

Phó Lệ Minh ngồi xuống trước, Dung Tĩnh rất tự nhiên đi sau, ngồi cạnh hắn.

Cố Du ngồi đối diện họ, cô là tay mơ, nên cũng chỉ có thể ngồi gần cuối. Mặc dù cách xa ông chủ, nhưng do đối diện nên ngẩng đầu một cái là đυ.ng mặt, không được tự nhiên.

Sau khi mọi người ngồi xuống đông đủ thì bắt đầu hàn huyên với nhau, Dung Tĩnh điềm đạm, nói năng thoát tục, giọng nói thì càng mềm mại, là loại mà ai ai cũng thích, đặc biệt là đàn ông.

Cố Du tò mò người phụ nữ như vậy cũng không đả động được Phó Lệ Minh lạnh lùng vô tình, thầm cỗ vũ Dung Tĩnh.

Bưng ấm trà lên, Cố Du đứng dậy châm trà cho mọi người, đây vốn dĩ là chuyện mà người mới nên làm.

Nhưng Dung Tĩnh lại nói: "Để tôi."

Cố Du thụ sủng nhược kinh, cô ấy là khách mà. "Tôi làm được rồi."

Dung Tĩnh cười nhẹ, thái độ kiên quyết. "Để tôi, châm trà cũng cần kỹ thuật."

Lời này có hàm ý, mọi người cũng không lên tiếng, nhìn hai người họ.

Bao gồm cả Phó Lệ Minh.

Cố Du dừng động tác, nhìn Dung Tĩnh, gật đầu mỉm cười nói: "Vâng."

Đem ấm trà để lại bàn xoay, đưa tới trước mặt Dung Tĩnh, sau đó ung dung ngồi xuống.

Trà ở đây đều được ngâm trực tiếp từ lá trà. Nhà hàng càng sang trọng lá trà càng mắc hơn, quá trình pha trà lại càng phức tạp.

Ba Cố Du trừ trà ra thì đều không thích uống gì khác, bàn trà trong nhà lúc nào cũng bày các loại trà cụ. Từ nhỏ cũng được dạy bảo, nên Cố Du đối với trà đạo biết đôi ba cái.

Tuy vậy, Dung Tĩnh đã muốn thể hiện trước mặt Phó Lệ Minh, cô cũng nên phối hợp một chút.

Dung Tĩnh một tay nâng ấm tràm, một tay kiều diễm đè trên nắp ấm, động tác châm trà nhẹ nhàng đều đặn. Cô ấy châm ba tách, một giọt cũng không đổ ra ngoài, mỗi tách đều tám phần bằng nhau.

Có chút chuyên nghiệp.

Cô ấy đưa một tách đến trước mặt Phó Lệ Minh, định nói, Phó Lệ Minh đã mở miệng trước. "Tôi không uống."

Dung Tĩnh đang cười bỗng miệng cứng đờ, nhanh chóng bình tĩnh lại nói: "Đây là Thiết Quan Âm, là một loại trà xanh thanh khiết, giúp xoa dịu tinh thần."

"Không cần, cảm ơn." Phó Lệ Minh từ chối nhanh gọn.

Không chừa cho miếng mặt mũi luôn, trà thôi mà sao có căng quá vậy, nếu không uống thì có thể nhận lấy rồi để một bên là được rồi.

Ai cũng biết, Phó Lệ Minh là đang cố ý dùng trà để cự tuyệt sự tiếp cận của Dung Tĩnh.

Bên ngoài đồn đại rằng Phó Lệ Minh tàn nhẫn cực kỳ, ngay cả đối với phụ nữ.

Hắn trẻ tuổi đẹp trai lại giàu có, nhiều người rất muốn nhào vào, nhưng cho dù là thiên kim thế gia hay minh tinh nổi tiếng cũng bị hắn ghét bỏ.

Từng có chuyện một nữ minh tinh xinh đẹp muốn được lên giường cùng hắn, liền hối lộ nhân viên khách sạn, nơi mà Phó Lệ Minh đến, lấy được thẻ phòng hắn ở, mặc sẵn áo ngủ sεメy chờ hắn. Sau đó thì chính là một màn đuổi người, hắn đưa khách sạn đó vào danh sách đen, ông chủ phải tự mình đi năn nỉ xin lỗi.

Chuyện này bị phanh phui, danh tiếng của nữ minh tinh kia sụp đổ.

Bây giờ mới chỉ cự tuyệt thôi, coi như nể mặt lắm rồi.

"Tôi uống, cậu ta không biết hưởng thụ mỹ vị nhân gian đâu, chỉ biết ba cái thứ cà phê đen thôi." Hoắc Diệc Thanh hòa giải bầu không khí lúng túng, thật ra hắn cũng thích uống cà phê.

Dung Tĩnh đã khôi phục vẻ điềm tĩnh, đưa tách trà trong tay cho Hoắc Diệc Thanh, cũng theo bậc thang mà hắn đưa đi xuống: "Tôi cũng thích cà phê, vừa hay nhà tôi có loại cà phê Helena ngon lắm, lần sau tôi mang cho hai người."

Hoắc Diệc Thanh rất cho mặt mũi nói: "Được, tôi cũng định nhờ người mua, giờ thì rảnh chuyện."

Phó Lệ Minh không lên tiếng, nâng mắt nhìn Cố Du đang châm trà.

Ừ thì, ấm trà vừa hay chuyền đến chỗ cô, cô cũng đang khát, nên rót uống cạn một hơi.

Lúc đặt tách trà xuống bỗng chạm phải ánh mắt của hắn.

Cô khó hiểu, nhìn làm gì vậy cha nội?

Chẳng lẽ mình dính gì trên mặt sao?

Cô quay đầu hỏi Tống Lệ Hoa: "Chị Lệ Hoa, mặt em có dính gì không?"

Thấy cô hỏi nghiêm túc như vậy, Tống Lệ Hoa cũng nghiêm túc nhìn kỹ, cau mày nói: "Có á."

Cố Du bối rối, sờ mặt mình: "Dính gì vậy ạ?"

Tống Lệ Hoa bị cô chọc cười: "Một đóa hoa nở rộ cực kỳ xinh đẹp."

Cố Du sững sờ, chợt bật cười, quở trách: "Chị chọc em."

Các cô nói chuyện rất nhỏ, không ảnh hướng đến các sếp đang trao đổi.

Phó Lệ Minh mặc dù đã dời tầm mắt, nhưng cũng để ý thấy Cố Du đang hỏi về mặt mình, trong lòng cảm thấy người phụ nữ có chút... Ngốc nghếch.

Sau đó Dung Tĩnh không tỏ ra nhiệt tình quá mức nữa, nói toàn chuyện công việc.

Hoắc Diệc Thanh khen ngợi: "Nhìn Dung tiểu thư rất có khí chất nghệ thuật, không ngờ trong chuyện làm ăn cũng không kém gì."

Dung Tĩnh khẽ cười, nói: "Tôi có học cả ba lê nữa, trước kia đều đi diễn khắp nơi, thấy ba tôi làm ăn cực khổ như vậy, nên tôi muốn về gánh vác phụ. Nếu sau này có cơ hội, có thể tôi sẽ tiếp tục biểu diễn."

Hoắc Diệc Thanh: "Ra vậy, khó trách khí chất cô không tầm thường."

Dung Tĩnh vẫn luôn cười dịu dàng, không nhìn ra vẻ kiêu ngạo.

Cố Du đối diện nghe vậy, cảm thấy cô ấy rất tài giỏi.

Cùng Phó Lệ Minh quá xứng đôi luôn.

Vì là bữa trưa nên cũng không ăn quá lâu, cũng không uống rượu, tầm một giờ liền tạm biệt.

Đoàn người trở về công ty, xe Dung Tĩnh để ở bãi xe của tập đoàn Phó thị, tài xế của cô lái xe ra, nhân viên Sang Thành đều đứng ở cửa tiễn khách.

Dung Tĩnh sau khi bị Phó Lệ Minh từ chối cũng không thể hiện sự mến mộ đối với hắn nữa, *lùi một bước tiến ba bước.

*Lùi một bước tiến ba bước: thất bại lần này nhưng sẽ không có nghĩa là thất bại lần sau.

Lúc ra về, cô ấy bày tỏ mong muốn sự hợp tác vui vẻ.

Sau khi Dung Tĩnh rời đi, nhân viên Sang Thành cùng đi vào thang máy.

Dọc đường, Hoắc Diệc Thanh hỏi ý kiến của các cô.

Nói xong công việc, là chuyên mục bát quái.

Hoắc Diệc Thanh: "Lần cuối thấy Dung Tĩnh là mấy năm trước, lúc đấy cô ấy hơi khép kín, không ngờ giờ lại thay đổi lớn như vậy, năng lực giao tiếp không tệ."

Lời này là nói với Phó Lệ Minh. Phó Lệ Minh đáp lại: "Cậu cảm thấy quan tâm những việc có lợi? Chỉ cần công việc không có vấn đề gì là được."

Hoắc Diệc Thanh gật đầu: "Có lý."

Nói vậy thôi, chứ cái tên nhiều chuyện này đâu chịu dừng, hỏi Tống Lệ Hoa và Cố Du cảm thấy cô ấy thế nào.

Tống Lệ Hoa không ngừng khen ngợi, Cố Du cũng không khác mấy: "Siêu tốt, đẹp lại có khí chất, đa tài đa nghệ, quan trọng là rất có năng lực làm việc."

Những lời cô nói đều là thật.

Hoắc Diệc Thanh: "Cô ngưỡng mộ cô ấy vậy sao?"

Cố Du thản nhiên nói: "Tôi đối với người giỏi đều vậy cả."

Hoắc Diệc Thanh: "Còn tôi?"

Cố Du: "... Ngưỡng mộ." Dưới sự dẫn dắt của hắn, Sang Thành trong vòng hai năm thăng tiến đến tầm cao như vậy, cũng coi như có năng lực và hậu thuẫn vững chắc, người thường khó làm được.

Chẳng qua là nếu hắn không có cái tính láu cá, thì sự ngưỡng mộ sẽ cao hơn.

Hoắc Diệc Thanh hài lòng gật đầu, tiếp đó nhìn Phó Lệ Minh hỏi: "Vậy Phó tổng của chúng ta thì sao?"

Phó Lệ Minh rất ít nói, nhưng cảm giác tồn tại mãnh liệt, mạnh đến nỗi chỗ nào có hắn, người ta lập tức không dám mở miệng.

Hắn nhìn Hoắc Diệc Thanh, ánh mắt nguy hiểm.

Hoắc Diệc Thanh không ngần ngại, truy hỏi Cố Du: "Không dám nói hả?"

"Cậu có thể yên tĩnh chút không?"

"Tất nhiên là không thể."

Mắt thấy hai vị lão đại sắp choảng nhau đến nơi, Cố Du liền vội vàng nói: "Phó tổng tuổi trẻ tài cao, đâu chỉ mình tôi, người người đều ngưỡng mộ ngài."

Vuốt mông ngựa lợi hại.

Cố Du biết có vẻ hơi nịnh hót, nhưng cô đâu biết làm gì khác.

Quả nhiên, Phó Lệ Minh nghe vậy, cười khinh, nói: "Nịnh bợ."

Cố Du không phục, mặc dù có nịnh thật nhưng cũng chưa đến nỗi lão luyện như bao người.

"Tôi trước nay đều không nịnh hót bao giờ."

Nếu mà từng ở Phi Dực nịnh bợ kiểu này, cũng không đến mức nghiệp dư như vậy.

Bây giờ lỡ nịnh rồi, cũng đâu phải tôi muốn đâu.

Cô nhỏ giọng nói, giống trẻ con hay giận dỗi, mọi người đều nghe được, bật cười.

Phó Lệ Minh không nói gì nữa, cũng biết tính khí Cố Du không nhẹ.

Tốt, nịnh nhưng không nịnh, quan trọng là cô không lấy lòng cấp trên.

Cố Du cũng sắp 28 tuổi rồi, kinh nghiệm cũng được mấy năm, coi như là lão luyện trong ngành này, nhưng ở Sang Thành cô là người mới, vậy mà không giống người khác vâng vâng dạ dạ cẩn thận lấy lòng từng người.

Dù sao chỉ cần không cản trở công việc, nhân phẩm tốt, hòa hợp cùng đồng nghiệp, là đủ rồi.

***

Hôm nay nhóm Dung Tĩnh mang đến tài liệu liên quan đến sản phẩm mà họ cần quảng bá giới thiệu rõ, họ cũng yêu cầu một số chi tiết. Tiếp theo, Sang Thành làm một bảng phân công, phân xuống các việc cần làm.

Cố Du phụ trách tìm hiểu các tài liệu của sản phẩm tương tự, làm báo cáo phân tích.

Làm quảng cáo, quan trọng là hiểu thị trường sản phẩm.

Tra tài liệu rất cực, Cố Du một buổi chiều đều vật lộn với việc này. Tài liệu siêu nhiều, người khác thường sẽ chọn một số sản phẩm nổi tiếng rồi phân tích, Cố Du thì tra những sản phẩm ít danh tiếng thấy sự sáng tạo trong quảng cáo của họ rất tốt.

Thời gian trôi qua thật nhanh, đã tới giờ tan làm, các đồng nghiệp nhanh chóng về nhà.

Đồng nghiệp gọi Cố Du cùng đi, cô nói họ về trước, làm sau cái này liền về.

Cô một bên xem một bên ghi chép, chờ đến khi thấy eo đau lưng mỏi cô mới ngó thời gian, đã tám giờ rồi.

Cùng lúc đó, bụng cô kêu lên.

Quyết định thu dọn đồ đi về.

Trong khi chờ thang máy, cô nghĩ xem nên ăn trước hay về nhà rồi ăn, nghĩ hoài không ra, thang máy đã tới.

Cửa thang máy từ từ mở ra, bên trong có một người.

Ngẩng đầu nhìn, Cố Du giật mình một cái.

"Chào ngài, Phó tổng."

Phó Lệ Minh đứng thẳng, trầm giọng đáp: "Ừ."

Cố Du vào thang máy, đứng ngay ngắn.

Cửa thang máy đóng lại, bắt đầu đi xuống.

Chuyện nên ăn gì cô đang nghĩ liền đổi thành có nên nói vài câu với Phó Lệ Minh hay không.

"Cô cũng xuống bãi xe sao?" Phó Lệ Minh đột nhiên hỏi.

Cố Du mới nhớ mình chưa nhấn tầng, bình thường mọi người đều nhấn tầng 1.

"Hả, à quên mất." Cô vươn tay nhấn số "1".

Sau đó, thang máy nhỏ hẹp lần nữa trở nên yên tĩnh.

Cố Du quyết định không nói chuyện với hắn, nếu nói, thì nói gì đây?

Hỏi hắn sao giờ này mới về, hay hỏi hắn ăn cơm cùng không?

Những thứ này đâu đến lượt cô quản đâu.

Cho nên, cô và hắn không có việc gì để nói.

"Ọc, ọc..."

Cố Du ba bữa đều ăn đúng giờ, nay trễ như vậy bụng không tự chủ kêu lên.

Tự cô nghe thấy tiếng kêu xấu hổ này, không biết Phó Lệ Ming có nghe hay không.

Chắc là... Không nghe đâu ha? Âm thanh này theo thông khí đi vào tai cô nhưng một phần cũng do nó nằm trong cơ thể cô nên mới nghe được, Phó Lệ Minh phía sau, hẳn là không nghe?

"Bụng cô kêu." Âm thanh Phó Lệ Minh vang lên.

Cố Du thẹn quá hóa giận, nhưng cố gắng kiềm chế.

"Vâng, tôi ăn tối không đúng giờ nên vậy."

"Xem ra cô làm việc rất nghiêm túc."

Lời này nghe như đang khen, nhưng Cố Du thấy lời này còn có ý khác.

"Tôi đối với việc nào cũng nghiêm túc cả, từ bản thân đến gia đình."

Phó Lệ Minh: "Nghiêm túc với bản thân nhưng lại không ăn tối?"

Cố Du: "... Thỉnh thoảng quên thôi."

Phó Lệ Minh: "Thật sao?"

Cố Du: "Đúng vậy."

Cô không muốn nói chuyện với hắn nữa.