Chương 17

Lối thang bộ rất ít người qua lại, trông khá u ám.

Phó Lệ Minh và Cố Du một trước một sau đi xuống, trong không gian tĩnh mịch tiếng bước chân của họ càng rõ ràng.

Một cảm giác lạnh lẽo kéo tới, Cố Du vô thức chà xát cánh tay đang nổi da gà của mình.

Đi tới ngã rẽ tầng hai, Phó Lệ Minh dừng bước, xoay người nhìn chằm chằm Cố Du, nhếch môi thành một đường cong, gương mặt khinh bỉ mang theo sự lạnh lẽo.

Cố Du cũng dừng lại cách hắn hai mét.

Cô nuốt nước miếng một cái, chủ động nhận sai: "Thành thật xin lỗi Phó tổng, vừa rồi tôi không nên nhận người nhà bậy bạ, vì tôi muốn ngăn họ lại nên mới có chủ ý này."

Phó Lệ Minh: "Cô thật biết nghĩ cách."

Cố Du biết hắn đang châm chọc.

Có tiền là muốn coi thường đỗ nghèo khỉ như cô sao. "Nếu ngài thấy thiệt thòi, thì..." Cô kéo dài âm cuối, vì cô không biết nên nói thế nào để hắn hết giận. Rõ ràng chuyện này đâu to tát gì đâu, nhưng hắn thật sự rất giận.

"Thì cái gì?" Phó Lệ Minh đang chờ đợi, chỉ là..."Lại đây."

Cố Du hoảng hốt, qua làm gì?

Thấy cô chần chừ Phó Lệ Minh mất kiên nhẫn, nhướn mày, nói: "Cô đứng như vậy là muốn tôi ngẩng lên nói chuyện với cô?"

"Không có." Cố Du lập tức bước xuống, nhưng không dám đứng gần hắn quá.

"Cô chưa nói hết, tôi thấy thiệt thòi, thì sao?"

Cố Du nói: "Thì chịu chứ sao." Đường đường là nam tử hán, vậy mà còn đòi so đo với cô, ngoài kia còn nhiều người muốn làm anh trai cô mà không được kìa.

Hơn nữa, đây cũng là vì hắn mà? Bị hiểu lầm thành anh trai đỡ hơn là bị hiểu lầm là người yêu cô.

Phó Lệ Minh cười cười, cũng không nói gì, xoay người tiếp tục đi. "Đi thôi."

Tưởng rằng hắn bỏ qua cho cô, vừa mới ung dung bước một bước, Phó Lệ Minh cũng không quay đầu cảnh cáo: "Sau này không được nói tôi là anh trai cô."

Cố Du chán ghét, nói: "Ngài yên tâm, nếu có lần sau, tôi sẽ nói mình có chồng rồi."

Chỉ hận là nãy cô không nghĩ ra, tức quá.

Phó Lệ Minh hơi dừng lại, quay đầu nhìn Cố Du, cũng là ánh mắt thập phần khinh bỉ.

Cố Du hất cằm, không chấp nhận thái độ đó của hắn, cô có nhiều cách lắm đó, hừ!

Phó Lệ Minh hừ một tiếng, không thèm để ý cô.

Đi đến đường lớn, Cố Du vẫn còn bức xúc việc 28 tệ. Thấy bên cạnh nhà hàng có một quán nước, cô suy nghĩ tí, bèn đi tới đó.

Cố Du xem giá cả nước uống, thầm tính toán xem 28 tệ mua được cái gì.

Trà sữa trân châu, bình thường 18 tệ một ly, hôm nay khuyến mãi, mua hai ly giảm 8 tệ.

Vừa đúng 28, Cố Du quyết định mua hai ly.

Phó Lệ Minh đang trên xe chờ cô, thấy hai tay cô cầm trà sữa, không mở cửa xe được, nên Phó Lệ Minh phải "hạ mình" mở cửa xe cho cô.

Cố Du đứng trước cửa xe đưa một ly cho hắn. "Của ngài này."

Phó Lệ Minh: "Không uống."

Cố Du: "Không uống thì ngài cũng cầm đi, tôi không tiện lên xe."

Phó Lệ Minh hơi ngạc nhiên, lá gan người phụ nữ này ngày càng lớn, còn dám dùng giọng điệu này nói chuyện với hắn. Dù nghĩ vậy nhưng cũng vươn tay nhận lấy.

Dọc đường đi, cái miệng nhỏ của Cố Du liên tục uống trà sữa, có khi còn sống chết so tài với trân châu.

Hai người không lên tiếng, cũng không cảm nhận được bầu không khí có gì kỳ lạ.

Đưa Cố Du về nhà xong, Phó Lệ Minh lái xe đi gặp Giang Khải.

Giang Khải ngó tới ngó lui, hỏi: "Cố Du đâu rồi?"

Phó Lệ Minh trầm giọng: "Thắc mắc làm gì?"

"Không phải hai người mới ở cùng nhau sao? Anh sẽ không đến nỗi ném một đại mỹ nữ trên đường vào buổi tối chứ?"

"Tôi bây giờ rất muốn bỏ cậu giữa đường."

Hắn vừa dứt lời, Giang Khải nhanh chóng leo lên xe, đóng cửa lại, Hắn cười đùa ngả ngớn nói: "Minh ca, nhiều ngày không gặp, em rất nhớ anh."

Lời này buồn nôn cực kỳ, Phó Lệ Minh lạnh lùng nhìn hắn.

Giang Khải vẫn thản nhiên nói: "Ánh mắt này của anh chính là biểu thị nỗi nhung nhớ với em đúng không, em biết mà. Oa! Trà sữa cho em sao?"

Ống hút chưa cắm, chứng tỏ chưa có ai uống, Phó Lệ Minh từ đó đến giờ đều không uống loại nước này.

Phó Lệ Minh: "Không phải."

Giang Khải làm như không nghe, không khách sáo cầm lên, xé ống hút, cắm vào, uống.

Động tác liền một mạch, uống một hớp thật sâu mặt đầy hưởng thụ. "Ngon quá."

Phó Lệ Minh: "Xem ra cậu uống cái này là no rồi, không cần ăn cơm."

Giang Khải: "Cơm vẫn phải ăn chứ."

Bọn họ đi đến Thịnh Thế Vương Triều, Hoắc Diệc Thanh và Lăng Văn Khiên đã có mặt, cũng đã lâu bốn anh em họ không tụ tập rồi.

Từ khi còn bé họ đã là bạn của nhau, đàn ông thường không thể hiện rõ tình cảm anh anh em em như phụ nữ, nhưng có việc cần giúp, sẽ tuyệt đối không nhắm mắt làm ngơ.

Gần đây có nổi lên tin đồn về chuyện liên quan đến Phó gia và Dung gia qua lại rất thường xuyên, thậm chí nhiều người còn suy đoán rằng họ sắp làm thông gia với nhau. Mấy cái tin đồn nhảm nhí này một khi lan càng rộng người ta liền xem là sự thật.

Hiện tại rất nhiều người còn dùng giọng điệu khẳng định chuyện này.

Dù chỉ mới đồn đại trong giới thượng lưu, nhưng nếu không ngăn lại sớm có thể mấy tờ báo lá cải sẽ nhanh chóng lên bài thôi.

Phó Lệ Minh không thích giao thiệp, nên cũng không biết sau lưng mình bị nói thành bộ dạng gì.

Nhưng Hoắc Diệc Thanh biết được, chẳng mấy may để ý, thế nhưng tối nay hắn ăn cơm cùng gia đình nghe mẹ hắn hỏi Phó Lệ Minh khi nào đính hôn, sẵn thúc giục hắn tìm con dâu cho bà ấy.

Chuyện có chút nghiêm trọng rồi, vẫn nên nói cho Phó Lệ Minh.

Phó Lệ Minh nghe xong, tâm tình cực kỳ không vui.

"Chuyện này chắc chắn do Dung gia truyền ra." Giang Khải châm chọc.

Nếu có quan hệ với Phó gia, đối với bọn họ đang đối mặt với nguy hiểm vô cùng có lợi. Quan trọng hơn là, Phó Khai Nguyên ủng hộ, bọn họ cho rằng đây là chuyện *ván đã đóng thuyền.

*Ván đã đóng thuyền: chuyện đã chắc chắn không thể thay đổi được.

Ba người còn lại đều biết, mặc kệ trước kia Phó Lệ Minh có suy nghĩ gì, nhưng hiện tại sẽ không bao giờ cưới tiểu thư Dung gia.

Cả đời này hắn ghét nhất chính là hôn nhân chính trị.

Nhìn sắc mặt khó chịu của hắn, Hoắc Diệc Thanh hỏi: "Cậu sẽ không chấm dứt chuyện làm ăn với Dung gia chứ?"

Dung gia bây giờ rất loạn, nhưng sản nghiệp cũng không thua kém nhà họ Phó, nếu lúc này bọn họ hợp tác, sẽ có rất nhiều lợi ích. Dĩ nhiên, nếu chấm dứt, họ sẽ càng khó khăn hơn gấp trăm lần.

Phó Lệ Minh khẽ nheo mắt, ánh mắt tàn nhẫn: "Không."

Giang Khải: "Còn cái cô Dung Tĩnh kia thì sao?" Đây mới là chuyện mà hắn quan tâm, dạo đây nghe được cái tên này rất nhiều.

Phó Lệ Minh: "Chuyện làm ăn thì không thành vấn đề, ngoài nó ra thì cô ta đừng mong gì ở tôi."

Giang Khải mặt mày phức tạp, không thế nói vui hay buồn. Hắn bèn thở dài.

Lăng Văn Khiên thấy phản ứng của Giang Khải, hỏi: "Cậu than thở cái gì?"

Giang Khải phiền muộn nói: "Tôi đang ngẫm nghĩ về hạnh phúc của mình."

"Hạnh phúc hay là tìиɧ ɖu͙©?" Hoắc Diệc Thanh liếc mắt về phía dưới của hắn.

Giang Khải xoay người đi chỗ khác, hừ nói: "Nhảm nhí."

Hoắc Diệc Thanh chợt hiểu: "Bạn gái cậu với Dung Tĩnh là chị em họ? Nghe nói hai người đó quan hệ rất tốt, có phải..."

Giang Khải vốn không muốn nhắc đến, nhưng gần đây Phương Dung Phỉ không biết vô tình hay cố ý mà đều đề cập đến chuyện này, hôm qua còn bảo hắn hẹn Phó Lệ Minh ra ăn cơm. Hắn không chịu, kết quả là cô ấy không thèm để ý đến hắn, điện thoại hay Wechat đều kéo vào danh sách đen, dùng số khác gọi tới thì vừa nghe giọng hắn liền cúp cái rụp.

Hắn gật đầu, sau đó quay sang Phó Lệ Minh thề thốt: "Ca, anh yên tâm, em sẽ không bao giờ phản bội anh."

Hoắc Diệc Thanh cười cười vỗ vai hắn, nói: "Lần trước bị dọa sợ rồi đúng không?"

Nói đến chuyện đó, Giang Khải oan ức: "Ca, anh không thấy áy náy với em sao?"

Phó Lệ Minh: "Đáng đời."

"Chẳng phải tối nay anh còn hẹn Cố Du sao, nói xem là ý gì?" Giang Khải lên án.

Hoắc Diệc Thanh hứng thú: "Hẹn hò? Sao sao kể nghe coi."

Chiều nay hắn có việc không ở công ty, không lẽ lúc hắn đi có chuyện gì xảy ra?

Phó Lệ Minh thoáng nhớ đến gương mặt Cố Du, "Không phải hẹn hò."

"Ăn cơm chung không phải hẹn hò thì là gì?"

Hoắc Diệc Thanh đồng ý với Giang Khải, nói với Phó Lệ Minh: "Ngoài chuyện làm ăn, cậu sẽ không bao giờ tùy tiện ăn cơm với phụ nữ."

Phó Lệ Minh hỏi ngược lại: "Cậu chắc chắn như thế?"

Hắn đúng thật là như vậy, hôm nay hắn ăn cơm với cô, chính hắn cũng không hiểu bản thân đang làm gì.

Hoắc Diệc Thanh: "Vậy cậu thử ăn bữa cơm với Dung Tĩnh đi."

Giang Khải phụ họa: "Đúng vậy."

Phó Lệ Minh liếc họ một cái.

Lăng Văn Khiên thấy thế, cảm thấy thú vị, hiếu kỳ nói: "Nghe mấy người nói đến cái người tên Cố Du nhiều lần như vậy, thế rốt cuộc cô gái đó là ai?"

Lăng Văn Khiên bình thường đều chui rút trong phòng thí nghiệm nghiên cứu, những chuyện bát quái như vậy đều ít khi quan tâm.

Nhắc tới Cố Du, Giang Khải và Hoắc Diệc Thanh trăm lời đều không nói hết, hai người tôi một câu cậu một câu, đem lần đầu gặp Cố Du cho đến cô làm việc ở Sang Thành đều nói ra.

Phó Lệ Minh uống rượu, mặc kệ họ nói.

Trong lúc họ kể, hình ảnh về Cố Du đều tái hiện lại trong đầu.

Trừ những chuyện họ tận mắt chứng kiến, thì còn có một số là do tự suy đoán mà ra.

Cả hai đều có cùng suy đoán, người phụ nữ này không giống những người khác.

Lăng Văn Khiên nghe xong, gật đầu một cái, nói: "Theo như hai người nói, tôi cũng cảm thấy Phó Lệ Minh và cô ấy rất phù hợp."

Phó Lệ Minh lắc lắc ly rượu trong tay, như đang suy nghĩ gì đó.

Thời cơ là đây!

Giang Khải tranh thủ bắt kịp cơ hội này, vỗ vỗ bả vai Phó Lệ Minh: "Ca, đã 32 rồi, coi như tâm anh không động nhưng phương diện sinh lý cũng phải quan tâm chứ, nhịn lâu quá không tốt đâu."

Phó Lệ Minh đẩy tay hắn ra, "Cậu mới không tốt đấy."

Hoắc Diệc Thanh vỗ vai Giang Khải, an ủi: "Đừng gấp, tôi có quen một người bạn bên khoa tiết niệu, để giới thiệu cho cậu ha."

"Tôi mới không gấp đấy, bởi vì tôi chính là tấm gương biểu thị cho cái gọi là tràn trề tinh lực."

"Biết cậu tốt rồi, nhưng không xả thì cũng vậy, còn đặc biệt hỏng nặng."

Giang Khải tìm Lăng Văn Khiên đỡ đạn hộ: "Cậu học rộng tài cao, nói xem tôi hay mấy người đó dễ hỏng hơn?"

Lăng Văn Khiên: "Chuyện này không nằm trong vấn đề nghiên cứu của tôi, cậu có thể tìm đến bác sĩ chuyên khoa để được tư vấn thêm."

Giang Khải bị ức hϊếp cực kỳ không phục, đợi đến ngày Cố Du mà cua được Phó Lệ Minh thì chắc chắn hắn sẽ kêu chị dâu trả món nợ này giùm.

Nói đùa một hồi, họ liền vô chính sự.

Mấy năm nay Phó Lệ Minh đã đưa Phó thị lên một tầm cao mới, đạt được không ít thành công, nhưng cũng gây thù không ít, ví dụ như gần đây có người muốn liên thủ hãm hại hắn. Đây cũng là nguyên nhân Phó gia và Dung gia phải hợp tác, so với Phó Lệ Minh, ba hắn Phó Khai Nguyên lại lo lắng công ty sụp đổ, cho nên vội vàng muốn tạo quan hệ với Dung gia.

Giang Khải, Hoắc Diệc Thanh và Lăng Văn Khiên mặc dù họ đều có con đường riêng, chung quy phía sau vẫn luôn hỗ trợ Phó Lệ Minh hết mình, dù sao người anh em mình phải điều hành một công ty lớn như vậy thật không dễ dàng.

Bọn họ điều tra tin tức, thu thập tài liệu, cung cấp cho Phó Lệ Minh, cùng nhau tìm ra phương án.

Trò chuyện một hồi liền đến hơn nửa đêm, Phó Lệ Minh trở về nhà mình, bật đèn, nhà cửa tuy rộng rãi nhưng yên tĩnh, không chút sức sống.

Dù sao hắn cũng quen rồi, đi đến sô pha ngồi xuống, xoa xoa huyệt thái dương.

Tối nay uống hơi nhiều, khiến hắn đau đầu.

Tựa vào ghế sô pha, nhắm nghiền hai mắt, một loạt các việc cũ dường như tràn về.

Không có một gia đình êm ấm, một người cha vô trách nhiệm, một người mẹ chết vì uất ức...

Hắn không muốn nghĩ tới nữa, đứng dậy đi vào phòng tắm.

****

Cố Du làm việc ở Sang Thành rất nghiêm túc, cô thích bầu không khí ở đây, mọi người đều nỗ lực, cô không muốn bản thân cản đường người khác.

Tống Lệ Hoa rất tán thưởng cách làm việc của cô, trước mặt Hoắc Diệc Thanh khen ngợi cô.

Hoắc Diệc Thanh gật đầu: "Quả nhiên chúng ta không nhìn lầm."

Tống Lệ Hoa cười nói: "Hôm đó tôi thấy hai cô gái kia cũng rất ưu tú, nhưng ngài kiên quyết chọn Cố Du, mắt nhìn người của ngài thật tốt."

Ngày đó Tống Lệ Hoa cũng phụ trách phỏng vấn, mặc dù cũng hài lòng về Cố Du, nhưng hai cô gái còn lại cũng không kém, có khi còn tốt hơn.

Bây giờ, thấy Cố Du cần cù, cùng với những ý tưởng sáng tạo, cô cực kỳ hài lòng.

Sau khi Tống Lệ Hoa rời đi, Hoắc Diệc Thanh gọi cho Phó Lệ Minh, nói về năng lực làm việc của Cố Du.

Phó Lệ Minh đang nghe Trương Bân báo cáo công việc, tạm ngừng lại.

"Cho nên..."

"Còn tưởng rằng cậu sẽ rất hài lòng khi thấy chúng tôi khen ngợi cô ấy." Hoắc Diệc Thanh cảm thấy hơi thất vọng.

"Cậu muốn đề cử cô ấy cho Phó thị sao?"

"Đừng hòng nghĩ tới, cậu cứ coi như chưa từng có cuộc gọi này, tạm biệt." Hoắc Diệc Thanh cúp máy.

Cố Du là do hắn đích thân kéo về đây, sao có thể nói cho là cho? Chưa nói đến, nếu nhường cho Phó Lệ Minh, cũng phải có một chức vụ tốt may ra còn được.

Khoan khoan...

Hắn gọi một cuộc điện thoại, để trợ lý mời Cố Du đến.

Cố Du tưởng mình làm sai cái gì, thấp tha thấp thỏm đi tới.

Hoắc Diệc Thanh kêu Cố Du ngồi xuống sô pha, tự mình mang cà phê cho cô.

Cái này hơi quá, Cố Du hơi khó hiểu.

"Hoắc tổng, có phải tôi làm gì không đúng? Nếu có thì ngài cứ nói, tôi sẽ sửa đổi."

Hoắc Diệc Thanh lắc đầu: "Không không, cô đang làm rất tốt, chúng tôi rất vừa lòng biếu hiện của cô."

Cố Du yên tâm.

Hoắc Diệc Thanh uống một hớp cà phê, buông ly xuống, nói: "Tôi muốn biết suy nghĩ của cô với Sang Thành."

Cố Du lập tức trả lời: "Tất nhiên là hài lòng rồi ạ." Đây cũng là lời thật lòng của cô, cho tới bây giờ cô chưa từng nghĩ mình sẽ có thể vào một công ty tốt như vậy.

Hoắc Diệc Thanh: "Ngoài Sang Thành ra, còn rất nhiều công ty khác tốt hơn."

"Trong giới quảng cáo này Sang Thành đứng thứ hai không ai dám đứng thứ nhất đâu ạ."

"Tôi không phải nói công ty quảng cáo, mà là các chức vụ khác ở công ty lớn hơn."

Cố Du đã rõ, Hoắc Diệc Thanh sợ cô đổi công ty, còn sợ cô nhảy sang mảng khác.

Cô cười, nói: "Tôi bây giờ chỉ một lòng với Sang Thành, không muốn đổi nơi làm việc. Hơn nữa, tôi thích công việc này, mấy cái khác không hứng thú. Trước đây tôi làm ở Phi Dực ba năm, cũng không phải là không muốn đi, chỉ là tôi muốn yên phận, mắc công đổi qua đổi lại."

"Thế nếu như có người mời cô làm một công việc lương cao nhưng nhẹ nhàng thì sao?

"Ví dụ như..."

Hoắc Diệc Thanh suy nghĩ một hồi, nghĩ xem nếu Phó Lệ Minh muốn cướp người của mình sẽ tung chiêu gì. "Ví dụ như trợ lý hay thư ký gì đó."

Cố Du lắc đầu: "Công việc đó nhẹ nhàng lắm sao?" Theo cô biết cũng không nhẹ gì đâu, phức tạp không nói, có khi còn bị khi dễ.

"Nếu là cô thì không thành vấn đề."

Cố Du vẫn lắc đầu: "Ngài nói như vậy, không lẽ để tôi đi mời rượu, thôi tôi không làm."

Hoắc Diệc Thanh không ngờ cô sẽ nói thế, liền bật cười.

Hắn không biết Phó Lệ Minh có cần người mời rượu như cô không, nhưng công ty khác thì có đấy.

Hay lắm, hắn đã chắc chắn Cố Du đây là một người tận tâm với nghề, hắn yên tâm rồi.

"Hy vọng sau này cô sẽ cố gắng cống hiến vì Sang Thành."

"Vâng."

"Đừng dễ dàng bị người khác dụ đi."

Cố Du không nhịn được cười, ông chủ này đang không yên tâm. "Hoắc tổng, ngài yên tâm, chỉ cần ngài không đuổi, tôi cũng không rời."

Hoắc Diệc Thanh bày ra dáng vẻ yên tâm.

***

Mấy ngày này Phó Lệ Minh bận rộn nhiều việc, thường xuyên làm đến tối muộn.

Sang Thành cũng không nhàn nhã gì, dự án quảng cáo đang trong giai đoạn hoàn thiện chuẩn bị tiến hành, thứ hai này sẽ họp với Dung Tĩnh một lần nữa để sửa đổi vài vấn đề. Hy vọng đây sẽ là lần cuối sửa đổi.

Phải tăng ca, nhưng cơm vẫn phải ăn đủ bữa.

Đã đặt cơm ngoài từ sớm, Cố Du đang chuẩn bị ăn, lại bị Hoắc Diệc Thanh gọi.

"Cô giúp đưa một phần cơm lên cho Phó tổng đi."

"Phó tổng không phải có trợ lý sao?" Cố Du không phải không muốn đi, nhưng mà lúc được nhờ việc này, tim cô tự nhiên đập nhanh. Cái loại cảm giác bất an này, như muốn trốn tránh gì đó.

Hoắc Diệc Thanh: "Trợ lý cậu ấy có việc nên xin nghỉ rồi, Phó tổng bây giờ đang cô đơn một mình đấy."

"Được, vậy tôi đi."

Cố Du nhận lời trong sự đau khổ.

Từ lần ăn cơm trước, Cố Du không gặp lại Phó Lệ Minh lần nào nữa. Mỗi ngày cô đều rất bận rộn, có lúc về nhà vẫn phải làm việc, nếu mệt thì đi tắm rồi lăn ra ngủ.

Đôi lúc cô cũng sẽ nhớ đến Phó Lệ Minh, có thể là sau những lần tiếp xúc với nhau ấn tượng của cô về hắn có chút thay đổi, độ hảo cảm cũng tăng. Nhưng vừa nghĩ đến những lời độc miệng kia, chút hảo cảm đó cũng tàn hình.

Đi tới trước phòng làm việc của Phó Lệ Minh, cô hít một hơi thật sâu, gõ cửa.

Bên trong truyền đến âm thanh trầm thấp của Phó Lệ Minh: "Vào đi."

Cô đẩy cửa đi vào, phía sau bàn làm việc là Phó Lệ Minh đang cúi đầu viết gì đó. Tư thế ngồi của hắn thẳng tắp, trong tay cầm chiếc bút máy, viết rất nhanh.

Chẳng bao lâu hắn đã viết xong, ngẩng đầu nhìn về phía người đang đứng.

Cố Du cũng nhìn hắn cười, nói: "Phó tổng, Hoắc tổng kêu tôi mang cơm lên cho ngài."

Phó Lệ Minh nhìn hộp cơm trong tay cô, gật đầu, "Đặt trên bàn trà đi."

"Vâng." Cố Du làm theo, sau đó chuẩn bị rời đi: "Vậy tôi đi trước."

Phó Lệ Minh cúi đầu tiếp tục làm việc, đáp: "Ừ."

Cố Du chần chừ, nói: "Phó tổng, hay ngài ăn xong rồi làm việc tiếp."

Phó Lệ Minh dừng động tác, ngẩng đầu nhìn cô, trên mặt không nhìn ra cảm xúc gì.

Cố Du đón nhận ánh mắt của hắn, mỉm cười nói: "Thức ăn nguội rồi sẽ không ngon đâu."

Nói xong, cô đi ra ngoài, đóng cửa lại.

Phó Lệ Minh thu hồi tầm mắt, viết tiếp mấy chữ, hắn bỏ bút xuống, đứng dậy đi qua ăn cơm.

Buổi tối tám giờ rưỡi, công việc cũng xong, Phó Lệ Minh gọi cho Hoắc Diệc Thanh. "Còn đang làm không?"

Hoắc Diệc Thanh: "Xong hết rồi, sao? Muốn đi uống hả?"

Phó Lệ Minh: "Không."

"Muốn uống thì tôi cũng không đi cùng cậu được, bận rồi."

Phó Lệ Minh gọi cũng không có mục đích gì, chỉ muốn biết họ còn tăng ca đến khi nào thôi. Bây giờ, hắn cảm thấy mình thật rảnh.

Đang muốn cúp máy, Hoắc Diệc Thanh nói: "À đúng rồi, tí nữa tôi sẽ kêu người đem lên cho cậu một phần văn kiện để ký tên, sáng mai bảo nhân viên đưa xuống cho tôi là được."

Hửm, giờ này sao lại đưa văn kiện lên?

Trước khi cúp điện thoại, Hoắc Diệc Thanh còn cười cười như thằng điên.

Không riêng gì Hoắc Diệc Thanh, Phó Lệ Minh tự nhiên cũng trông chờ phần văn kiện này.

Mấy phút sau, cửa phòng làm việc vang lên tiếng gõ.

"Vào đi." Hắn tỏ vẻ thâm trầm, cúi đầu xem văn kiện.

Cửa mở ra, một âm thanh vang lên.

"Phó tổng, đây là văn kiện Hoắc tổng đưa ngài."

Là giọng đàn ông.

Phó Lệ Minh ngẩng đầu, hình như người này tên Giang Phong, là cái người mà lần trước tỏ ra ân cần với Cố Du. Hắn mặt không đổi nói: "Đưa đây."

Giang Phong lộ ra vẻ mặt tươi cười đi đến, đặt trên bàn.

"Hoắc tổng..."

"Tôi biết rồi, cậu đi trước đi."

Giang Phong hơi nhướn mày, xoay người đi ra.

Trở lại Sang Thành, Hoắc Diệc Thanh hỏi Giang Phong: "Phó tổng có nói gì không?"

Giang Phong lắc đầu: "Không có ạ."

Hoắc Diệc Thanh: "Vậy thái độ cậu ta như thế nào?"

Giang Phong cau mày: "Phó tổng hình như không được vui." Ngay cả lời người khác nói cũng không muốn nghe.

Biết Phó Lệ Minh không vui, Hoắc Diệc Thanh rất vui.

Rõ ràng vừa nãy gọi tâm tình cũng khá mà, sao mới mấy phút liền mất hứng rồi?

Phó Lệ Minh để văn kiện Giang Phong đưa sang một bên, không thèm ký, đứng dậy đi về.

Lúc xuống lầu hắn không dùng thang máy chuyên dụng, mà đi thang máy dành cho nhân viên.

Đền tầng 36, thang máy dừng lại, Hoắc Diệc Thanh và nhân viên Sang Thành cùng nhau đi vào.

Hỏi thăm nhau vài câu, Hoắc Diệc Thanh hỏi nhân viên của mình: "Ủa, Cố Du đâu sao không thấy."

"À, Cố Du vừa mới đi, hình như có người đến đón."

"Ồ, ra vậy." Hoắc Diệc Thanh hiểu ra, chợt nhiều chuyện hỏi: "Không lẽ có bạn trai rồi?"

"Không biết nữa, lúc cô ấy nhận điện thoại rất vui, chắc là vậy."

Hoắc Diệc Thanh: "Aizz, xinh đẹp như vậy mà lại rơi vào tay người khác mất rồi."

Mọi người rối rít tán thành câu này.

Giang Phong cực kỳ thất vọng, mọi người biết anh ta muốn theo đuổi Cố Du, Cố Du lại luôn có ý không muốn yêu đương nơi công sở, chưa xuất chiêu đã thất bại.

Mọi người cũng an ủi tâm hồn anh ta mấy câu.

Chỉ có Hoắc Diệc Thanh là vẫn quan sát phản ứng của Phó Lệ Minh, trong lòng thầm cười trộm.

Lúc Phó Lệ Minh lái xe rời đi, xa xa nhìn thấy Cố Du cười tươi như hoa bước lên một chiếc xe màu trắng, ma xui quỷ khiến, hắn ghi nhớ bảng số xe.

___________________________

Xin lỗi mụi người vì hôm qua hong up chương do chương này khá dài, thật ra là dài muốn xỉu luôn nên mình không đủ thời gian :<