Chương 19: Búp Bê Thiên Sứ 1

Một chiếc kim cài áo hình quạ xám, khiếm tâm trạng của mọi người xấu đi, xem ra người kia đang thật sự muốn đem xui xẻo đến cho bọn họ.

Cuối cùng mọi người đều tự về nhà, Tạ Kỷ Bạch và Đường Tín đi siêu thị mua nguyên liệu nấu ăn, lúc sau mới đi về nhà làm cơm.

Xuất phát từ nguyên nhân nào đó, Tạ Kỷ Bạch không ăn đồ ăn màu đỏ, kỳ thực ngay cả thịt màu hồng cậu cũng rất ít ăn. Đối với Đường Tín có một chút hiểu biết về tâm lý mà nói, anh cơ bản cũng có thể đoán ra, tình hình này là do đâu tạo thành. Nhất định là Tạ Kỷ Bạch trước đây đã từng tận mắt thấy hoặc trải qua việc gì đó, khiến cậu có mâu thuẫn nghiêm trọng với màu đỏ.

Nhưng mà cụ thể là bởi vì cái gì, khả năng chỉ có Tạ Kỷ Bạch chính mình biết rồi.

Không, có thể Trần Vạn Đình cũng biết.

Đường Tín phát hiện, Tạ Kỷ Bạch và Trần Vạn Đình quan hệ tốt so với những người khác còn hơn một chút, điểm này từ cách xưng hô là có thể nhìn ra.

Đường Tín nhanh chóng làm xong cơm tối, đem canh cá bưng ra, liền thấy Tạ Kỷ Bạch đang ngồi trên ghế sa lon bên ngoài, trong tay cầm một tấm hình.

Trong hình chính là kim cài áo hình quạ xám đang giương cánh. . .

“Ăn cơm.” Đường Tín nói.

“Được.” Tạ Kỷ Bạch gật đầu.

Tạ Kỷ Bạch kỳ thực cũng không phải không thể ăn cay, mà là cậu không thích màu đỏ của quả ớt. Đường Tín đã đem toàn bộ ớt trong canh cá bỏ đi, một xíu màu hồng cũng không nhìn thấy.

Mùi thơm ập vào mặt, trời nóng như vậy, ngửi thấy được một hương vị cay, thật sự là làm cho người ta rục rịch.

Tạ Kỷ Bạch đã lâu không ăn cay, cho nên cay mũi đến mũi có chút đỏ, thiếu chút nữa nước mắt đều rớt xuống, sụt sịt mũi liên tục.

Đường Tín ăn rất ưu nhã, kỳ thực người không thể ăn quá cay lại chính là anh. Nhưng mà Đường Tín vẫn làm canh cá đặc biệt cay, anh chẳng qua là muốn nhìn Tạ Kỷ Bạch bộ dạng khóe mắt đỏ bừng trong mắt ngập nước.

Quả nhiên. . .

Thật là cảnh đẹp ý vui.

Đường Tín mỉm cười rót cho Tạ Kỷ Bạch một cốc sữa tươi, nói: “Sữa tươi giải cay rất tốt.”

Một bữa cơm ăn xong, Tạ Kỷ Bạch cảm giác môi mình vừa tê vừa cay, hình như vẫn đang run run. Uống một chén nước ấm, trên môi lập tức bùng nổ, cái cảm giác cay ấy lập tức trở về, thật sự là không thể tốt hơn.

Đường Tín rửa bát xong đi ra, liền thấy Tạ Kỷ Bạch bưng một cốc nước, đang dùng ngón tay trỏ sờ sờ trên môi.

Hình ảnh đó khiến trái tim Đường Tín đập mạnh, cũng muốn đi tới dùng tay sờ sờ môi Tạ Kỷ Bạch, có phải mềm giống như trong tưởng tượng của anh không.

Thật đáng tiếc, Tạ Kỷ Bạch không có phải là gối thêu hoa chỉ để nhìn mà không làm được gì, nếu như anh thật sự làm như vậy, hậu quả khó lường.

Ngày hôm sau, mọi người cũng đều bận rộn, tuy rằng vụ án bọn họ đã phá, đã tìm được hung thủ, nhưng mà còn có quá nhiều nghi vấn, trong tay bọn họ còn có một chiếc kim cài áo hình quạ xám.

Đường Tín đem kim cài áo hình quạ xám cầm đi, để người kiểm tra xét nghiệm một phen, phát hiện đây chỉ là một cái kim bằng bạc 925 rất thông thường, nước sơn phía trên cũng rất bình thường, sợ rằng đem cái kim này mang đi ra, thì xưởng nào cũng có thể làm ra được.

Nhưng kết quả Trần Diễm Thải điều tra, hoàn toàn không tìm được kim cài áo hình quạ xám nào giống chiếc này, cái này giống như là độc nhất vô nhị. Đương nhiên, kỳ thực cũng không phải là độc nhất vô nhị, bởi vì Lưu Huỳnh Bối đã từng nuốt một cái kim như vậy.

Nhưng mà cái kim mà Lưu Huỳnh Bối nuốt vào kia rất đặc biệt, nó chế thành từ kim loại nặng, không phải bạc 925, kim loại nặng này còn có kịch độc, một hai giây cũng đủ chí mạng, cùng với chiếc trong tay bọn họ có chất liệu bất đồng.



Đường Tín từ phòng thí nghiệm trở về, nói: “Kim cài áo đã đưa cho chuyên gia rồi.”

Trần Vạn Đình gật đầu, nói: “Có tiến triển gì không?”

Đường Tín lắc đầu, nói: “Chỉ từ chết liệu của cây kim đó, căn bản không thể cho ra kết luận gì.”

Tần Tục ngồi ở một bên, nhìn như đang ngẩn người, nói: “Người này thực sự cẩn thận.”

“Đúng vậy.” Lưu Trí Huy hùa theo nói: “Hắn ta mỗi lần xuất hiện, bất kể đầu mối gì đều không để lại.”

Đường Tín chợt nhớ tới, hỏi: “Được rồi, lần trước tài xế xe taxi nói. . .”

Trần Vạn Đình biết anh muốn nói gì, nói: “Tiểu Bạch ở trong phòng hội nghị đang nghiên cứu video giám sát.”

Đường Tín đi vào phòng hội nghị, Tạ Kỷ Bạch một người ngồi ở bên trong, máy vi tính đang chạy video giám sát.

Ngày ấy Đường Tín đi tìm công ty xe taxi, tài xế nói lúc đó người đàn ông mặc áo gió màu xám vừa đón xe qua một khu phố thì liền xuống xe, đây là một tin tức rất quan trọng.

Sau đó Tạ Kỷ Bạch để người đem tất cả video giám sát ở xung quanh đều mang về, quả nhiên đang theo dõi thì thấy được xe taxi của tài xế kia.

Đường Tín hỏi: “Thế nào?”

Tạ Kỷ Bạch lắc đầu, nói: “Rất xảo quyệt.”

Tạ Kỷ Bạch để Đường Tín ngồi xuống, hai người lại quan sát lại video giám sát lần nữa.

Người đàn ông mặc áo gió màu xám đích xác rất xảo quyệt, hắn ta ra khỏi rạp chiếu phim thì lên xe taxi, xe taxi chưa đi được một phút đồng hồ, thì quẹo ngang qua một con đường khác rồi dừng lại, có thể nhìn ra được, dừng lại rất vội vội vàng vàng, cũng may là hơn nửa đêm, hai bên trái phải không có xe cộ.

Người đàn ông mặc áo gió màu xám xuống xe taxi, camera giám sát không quay được khuôn mặt hắn, hắn ta đội mũ cúi đầu, hai tay đút ở trong túi, một miếng da cũng không lộ ra ngoài, quả nhiên là một kẻ xảo quyệt lại kín đáo.

Rất nhanh, hắn ta xuống xe taxi đi về phía trước, phía trước lại có một chiếc xe vận tải rất lớn.

Đường Tín xem đến chỗ này, không nhịn cười được, nói: “Biến mất?”

“Đúng.” Tạ Kỷ Bạch nói.

Đường Tín rốt cuộc biết ý nghĩa của “biến mất”. Lúc người đàn ông kia đi qua chiếc xe vận tại, bóng người đã bị che khuất, nhưng mà camera giám sát không có quay được hình ảnh người đàn ông đó rời đi. Hắn ta giống như từ sau khi đi đến chiếc xe trở hàng, thì đi tới một không gian khác vậy, triệt để biến mất.

“Có khả năng là. . .” Đường Tín chỉ vào màn hình nói: “Đi vào khu chung cư này?”

Tạ Kỷ Bạch nói: “Tôi cũng nghĩ như vậy, đây có lẽ là khả năng duy nhất. Tôi chuẩn bị dẫn người tới coi một chút, anh muốn đi cùng không?”

“Được.” Đường Tín nói.

Người đàn ông mặc áo gió màu xám không có khả năng thực sự biến mất lặng yên không tiếng động, nhất định là từ góc chết của camera giám sát trốn đi. Như vậy khả năng duy nhất, chính là đi vào khu chung cư bên trái. Khu nhà lầu không cao lớn, cũng chỉ sáu tầng, nhưng mà thoạt nhìn đã rất cũ kỹ, còn là loại nhà lầu kiểu cũ, bên ngoài loang loang lổ lổ. Đường nhìn của camera giám sát bị khu chung cư chặn lại, tiếp tục dịch sang bên cạnh cũng không chiếu tới.

Nếu như người đàn ông mặc áo gió màu xám kia dùng xe vận tải làm chỗ ẩn thân, vào khu chung cư thì có thể nhảy từ cửa sổ căn nhà xuống rời đi. Bên cạnh là ngõ nhỏ, cho nên cũng không có giám sát, rất an toàn.

Hai người bọn họ vừa đi ra khỏi phòng hội nghị, chợt nghe tiếng đập cửa, hóa ra đội trưởng Ngải sát vách đi đến.

Đoàn người nhất thời mắt to trừng mắt nhỏ, vẫn là Trần Vạn Đình đứng lên đầu tiên, nói: “Ngải Đội sao cậu lại tới đây?”



Ngải Đội hữu hảo cười cười, nói: “Muốn sang mượn Đường pháp y bên các anh một chút.”

“Đường pháp y?” Trần Diễm Thải lập tức nói rằng: “Không cho mượn, Đường pháp y của chúng tôi bận rộn.”

“Ai, tôi nói này cô cái đồ tiểu nha đầu dối trá.” Ngải Đội vừa nghe, liền chuẩn bị bắt đầu cãi nhau với Trần Diễm Thải.

Trần Vạn Đình lập tức lên hòa giải, nói: “Mượn Đường pháp y?”

Đường Tín cũng có chút giật mình, đội A đâu phải không có pháp y.

Ngải Đội sang mượn người, thái độ coi như hữu hảo, nói: “Tiểu Lưu của chúng tôi nghỉ một thời gian đi kết hôn hưởng tuần trăng mật, cho nên thiếu một pháp y khám nghiệm tử thi, lại vừa lúc có vụ án quan trọng cần đi ra làm nhiệm vụ. Anh thấy đấy Tiểu Lưu đi hưởng tuần trăng mật, tôi cũng không thể gọi người trở về được đi.”

Trần Vạn Đình vừa nghe, nói: “Nếu không, Đường pháp y, cậu liền qua xem một chút đi?”

Đường Tín vốn có dự định theo Tạ Kỷ Bạch đi tới tòa nhà ở khu chung cư đó nhìn một cái, nhưng mà thật đáng tiếc, không đi được, theo Ngải Đội đi làm nhiệm vụ. Tạ Kỷ Bạch vẫn mang theo Lưu Trí Huy và Tần Tục đi.

Đội A là tiểu đội thứ nhất mà tổ trọng án thành lập, tiếp nhận toàn là những vụ án chết người quỷ dị nghe rợn cả người, Đường Tín thật ra cũng có hứng thú.

Đường Tín trước khi đi, Trần Diễm Thải kéo anh lại, nhỏ giọng nói: “Đường pháp y, có tình hình gì phải lập tức hội báo về cho tổ chức đó!”

Đường Tín: “. . .”

“Ai, cô cái đồ tiểu nha đầu dối trá này, lại đang nói xấu tôi đấy hả?” Ngải Đội vừa quay đầu lại không thấy Đường pháp y, lập tức nói.

Bọn Tạ Kỷ Bạch chạy tới tòa nhà dân cư cũ kỹ, chỗ này camera giám sát không thể chiếu tới. Nhà lầu cũng không có người thứ hai rời đi, thế nhưng rất may là, vừa bước vào cửa lầu một không phải một hộ gia đình, có một gian phòng thường trực, phòng thường trực vừa lúc có một cái cửa sổ, có thể trực tiếp nhảy ra ngoài, sau khi nhảy ra cũng không rơi vào camera giám sát được.

Phòng thường trực vừa lúc có một ông già phụ trách, bọn Tạ Kỷ Bạch vừa hỏi, quả nhiên có đầu mối.

Ông ta nói buổi tối mấy ngày trước, ông trực đêm ở chỗ này, trên đường đi vệ sinh, liền đem cửa phòng thường trực khóa lại. Mấy sau trở lại, liền phát hiện khóa cửa phòng thường trực bị làm hỏng.

Ông dùng khóa cửa cũng không phải loại tốt, tuy rằng không thể bẻ một phát là gãy, nhưng mà dùng tua vít các tứ, chỉ cần kẹp một cái, dễ dàng có thể cạy ra.

Ông lão có chút giật mình, nhưng vừa nghĩ thì cảm thấy kỳ quái. Phòng thường trực chẳng có thứ gì, từ bên ngoài là có thể nhìn thấy rõ ràng bên trong, chẳng có gì đáng tiền cả, tại sao có thể có người vào đây?

Ông lão còn tưởng rằng là trò đùa của mấy thằng nhóc nghịch ngợm, cũng không để ý lắm. Sau đó mọi chuyện vẫn như bình thường, cũng không có gì khác lạ, ông lão càng không quan tâm tới

“Đội phó, vậy chúng ta làm gì bây giờ?” Lưu Trí Huy hỏi.

Người đàn ông mặc áo gió màu xám rất có khả năng nhảy qua cửa sổ phòng thường trực rời đi, đáng tiếc phía sau không có camera giám sát, không tìm được bóng người hắn ta.

Tạ Kỷ Bạch đang muốn nói, điện thoại rung lên.

Là điện thoại của Trần Vạn Đình.

“Tiểu Bạch, Đường pháp y bảo chúng ta lập tức qua đó xem xem, địa chỉ anh gửi vào điện thoại cho cậu, mau chóng chạy tới, tình hình có chút kỳ lạ.” Bên kia Trần Vạn Đình nói.

Đường pháp y theo Ngải Đội đi ra làm nhiệm vụ, sao đột nhiên lại gọi bọn họ qua?

Tạ Kỷ Bạch nhíu mày, chẳng lẽ là vụ án mà Ngải Đội tiếp nhận, có liên quan tới mấy quyển tiểu thuyết trinh thám này?