Chương 18: Nghi Thức Bắt Đầu ( Cuối)

“Bất luận ra sao, hay là trước cứ hỏi lại người tài xế kia.” Đường Tín nói.

Tạ Kỷ Bạch gật đầu.

Đường Tín nói: “Tôi đi tìm người tài xế kia, cậu trấn giữ ở chỗ này , vạn nhất chỗ Trần Diễm Thải xảy ra chuyện, cậu còn có thể ứng phó.”

Hiện tại ít người, Tạ Kỷ Bạch đích xác không nên rời đi.

Đường Tín một mình đi tìm tài xế kia.

Tài xế ngày hôm nay làm ca đêm, Đường Tín đi taxi tới công ty tìm hắn, công ty liên hệ với tài xế kia, gọi tài xế tới.

Cứ chạy đi chạy lại nhiều lần như thế, hơn nữa hiện tại đã sớm hửng đông, mắt thấy trời sắp sáng.

Tài xế bị gọi trở về, hiển nhiên không hiểu ra sao, nói: “Cậu cũng là cảnh sát? Tại sao lại tìm tôi? Bởi vì chuyện lần trước à?”

Đường Tín cho hắn ta xem giấy chứng minh, nói: “Ngày hôm nay có phải anh đã gặp một vị khách như thế này không?”

Đường Tín lấy điện thoại ra cho hắn ta xem, bên trong có hình ảnh bóng lưng của người đàn ông mặc áo gió màu xám.

Tài xế vừa nhìn, lập tức nói rằng: “Gặp qua gặp qua, đúng là có vị khách như vậy.”

Tài xế nói rất chắc chắn: “Tôi nhận được một đơn đặt hàng, hẹn đúng giờ đó thì tới cửa rạp chiếu phim chờ. Tôi đến đúng giờ, thì có một người đàn ông mặc áo gió màu xám như thế lên xe, sau đó hắn ta nói với tôi muốn ra khỏi thành. Đã là buổi đêm, tôi cũng không quá muốn ra khỏi thành, nhưng mà đã nhận từ lúc sáng sớm, không thể từ chối. Tôi lái xe đi về phía trước, nhưng mà đi chưa được năm trăm mét, hắn ta bỗng nhiên nói quẹo phải dừng xe.”

“Quẹo phải dừng xe?” Đường Tín nhíu mày.

Tài xế gật đầu, nói: “Đúng, tôi lúc đó rất khó chịu. Đạp phanh một cái, cũng may là buổi tối, nếu như là ban ngày thì không thể nào dừng lại được. Người kia móc ra tờ một trăm đồng, tôi còn đang tìm tiền thối, hắn ta đã xuống đi xa, chớp mắt một cái thfi không thấy thân ảnh đâu nữa, thật giống như là gặp ma vậy.”

Tài xế nói có chút huyễn hoặc, Đường Tín cũng không tin có ma, thế nhưng nháy mắt không thấy, đích xác làm cho người khác cảm giác vừa kì quái vừa nghi ngờ.

Đường Tín khiến công ty taxi điều tra lộ tuyến tối nay của chiếc xe taxi, còn cả đơn đặt hàng và thời gian.

Tài xế xe taxi cũng không nói dối, có đơn đặt hàng ở cửa rạp chiếu phim, đích xác chỉ đi một lúc thì dừng lại. Sau hai phút, tài xế taxi nhận khách thứ hai, là một vị khách muốn đi sân bay.

Đường Tín nhớ kỹ đường đi, chuẩn bị lúc trở về khiến Tạ Kỷ Bạch điều tra lấy về video giám sát của đoạn đường đó.

Đường Tín chợt nhớ tới cái gì hỏi: “Hỏi anh chuyện này. Người đàn ông mặc áo gió màu xám đó, trên cổ áo có một chiếc kim cài áo hình con quạ đang giương cánh hay không?”

“Quạ đen gì?” Tài xế xe taxi nói: “Chưa thấy qua, nhất định là không có. Hắn ta vào hôm trời nắng nóng mà bao kín như thế, tôi có nhìn nhiều một chút, cổ áo không có gì cả.”

Đường Tín nhíu, lẽ nào lúc đó Lâm Nhạc Điềm cầm trong tay gì đó hay quạ đen lĩnh châm?

Chẳng lẽ người đàn ông mặc áo gió màu xám đưa kim cài áo cho Lâm Nhạc Điềm?

Một cái kim cài áo, có ý nghĩa gì?

Nhưng mà Lâm Nhạc Điềm giấu kim cài áo ấy rồi.

Đường Tín vội vã từ trong công ty xe taxi đi ra, sau đó lấy ra điện thoại chuẩn bị gọi cho Tạ Kỷ Bạch. Nhưng mà điện thoại của anh lại vang lên trước, là Tạ Kỷ Bạch gọi tới.

“Đội…”

Đường Tín vừa mở miệng đã bị đánh gãy, Tạ Kỷ Bạch trầm giọng nói rằng: “Đường pháp y, đến bệnh viện, lập tức! Lâm Nhạc Điềm xảy ra chuyện.”

Đường Tín sắc mặt thay đổi, tắt điện thoại lập tức chạy hướng bệnh viện.

Lâm Nhạc Điềm xảy ra chuyện, đã ở trong phòng cấp cứu.

Tạ Kỷ Bạch và Trần Diễm Thải đều ở đây, còn có Trần Vạn Đình, thoạt nhìn là vừa mới chạy tới.

Trần Vạn Đình giống như Đường Tín, còn không biết chuyện gì xảy ra.

Trần Vạn Đình nói: “Chuyện gì xảy ra?”

Trần Diễm Thải nói: “Em cũng không biết, Lâm Nhạc Điềm rất đáng nghi cũng không chịu phối hợp, cô ta vẫn không mở miệng, em hỏi cái gì cũng không nói. Sau đó cô ta bỗng nhiên đứng dậy bất thường, sắc mặt rất xấu, bỗng nhiên bắt đầu co quắp nôn mửa, em lúc đó cũng luống cuống.”

Tạ Kỷ Bạch lúc đó ở bên ngoài, nghe được động tĩnh lập tức đi vào kiểm tra, phát hiện tình hình của Lâm Nhạc Điềm không ổn, thậm chí xuất hiện triệu chứng sốc, lập tức đưa vào bệnh viện.



Đường Tín đem chuyện vừa mới hỏi ở công ti taxi kể cho bọn họ một lần, còn đem chuyện chiếc kim cài áo hình con quạ giương cánh nói cho bọn họ.

“Kim cài áo hình con quạ?” Tạ Kỷ Bạch nhíu.

Bởi vì Lâm Nhạc Điềm vào phòng cấp cứu, cho nên hiện tại toàn bộ mọi thứ của cô ta đều ở chỗ này, không có bất kỳ kim cài áo hình con quạ nào.

“Kỳ quái, chẳng lẽ không đúng?” Đường Tín nói.

Đường Tín nhíu mày, bỗng nhiên ngẩn ra, hỏi: “Trần Diễm Thải, cô lúc nãy nói cô ta có triệu chứng gì?”

Trần Diễm Thải rất nhanh mở miệng, nhưng mà Đường Tín cũng không phải thực sự muốn hỏi cô, anh hình như chỉ là muốn xác nhận một chút, tiếp tục nói: “Có thể là trúng độc kim loại nặng.”

“Trúng độc kim loại nặng?” Tạ Kỷ Bạch kinh ngạc nói.

Đường Tín nói: ” Cái kim cài áo hình con quạ kia…”

“Cậu nói, cô ta nuốt?” Trần Vạn Đình khó tin há to mồm.

Rất nhanh, Lưu Trí Huy và Tần Tục cũng chạy tới, sau khi hỏi rõ tình huống đều nói không ra lời, đứng ở bên ngoài chờ.

Mùi nước khử trùng ở bệnh viện khiến Tạ Kỷ Bạch khó chịu, cậu rất ghét mùi này, chỉ ngửi chút xíu cũng khiến toàn thân nổi da gà, thậm chí cháng váng đầu khó chịu muốn ói. Cậu nỗ lực điều chỉnh tâm tình của mình, cùng đợi tình hình trong phòng cấp cứu.

Lúc đèn phòng cấp cứu sáng lên, mọi người cũng không phải chờ lâu, bác sĩ và y tá lập tức đi ra.

Lưu Trí Huy là người thứ nhất không bình tĩnh được, vừa gặp liền hỏi: “Bác sĩ, thế nào?”

Bác sĩ lắc đầu, Lưu Trí Huy thoáng cái ngây ngẩn cả người.

Trúng độc kim loại nặng, suy đoán giống hệt Đường Tín. Là nuốt vào kim loại nặng cực độc, chỉ một khắc là có thể chí mạng, nhưng mà cô ta nuốt vào lâu hơn so với một hai khắc nhiều lắm.

Lâm Nhạc Điềm…

Lâm Nhạc Điềm cũng đã sớm chết.

Phải nói là Lưu Huỳnh Bối.

Cô ta đã không còn hít thở, bị nhận định tử vong, yên lặng nằm. Lúc này lớp trang điểm đậm trên mặt cô ta đã sớ bị xóa hết, lộ ra khuôn mặt vốn có của cô, sắc mặt cô xám trắng, bởi vì trúng độc kim loại nặng, chết có chút đáng sợ.

Bỏ đi lớp trang điểm lòe loẹt, Lưu Huỳnh Bối tựa hồ khôi phục thành một người tối tăm và tự to, cùng với Lâm Nhạc Điềm mà mấy ngày hôm nay bọn họ gặp hình như căn bản không phải một người.

Trần Vạn Đình mang người tới nhà Lâm Nhạc Điềm, tước chiêm cưu sào Lưu Huỳnh Bối [1] , ở lại chỗ này đã nhiều ngày.

[1] Tước chiêm cưu sào: dựa theo thành ngữ cưu chiêm thước sào, chim quyên hoặc chim ngói không biết làm tổ chiếm đoạt tổ của chim khách. Thành ngữ ý chỉ kẻ chiếm đoạt nhà ở hoặc vị trí của người khác

Đường Tín thấy ở trên bàn mấy bình thuốc, cầm lên nhìn tên, và thành phần, trên mặt lộ ra biểu cảm phức tạp.

Lưu Trí Huy hỏi: “Đường pháp y, làm sao vậy?”

Đường Tín nói: “Lưu Huỳnh Bối vẫn đang uống thuốc.”

“Cô ta bị bệnh gì?” Trần Diễm Thải nhịn không được hỏi.

Đường Tín nói: “Vấn đề về tinh thần.”

Tạ Kỷ Bạch đứng ở bên giường phòng ngủ, nghe được Đường Tín nói, nói: “Đích thật là như vậy.”

Cậu lấy từ dưới gối Lưu Huỳnh Bối một xấp ảnh chụp, lật nhìn qua.

Đường Tín đi tới, nói: “Đội phó có phát hiện gì.”

Tạ Kỷ Bạch không nói nhiều, đem ảnh chụp đưa cho Đường Tín.

Chắc là ảnh do chính Lưu Huỳnh Bối chụp, ở cạnh tủ đầu giường của cô ta có một chiếc camera chụp ảnh lấy ngay, giấy in giống nhau.

Khoảng chừng có hai mươi tấm, Đường Tín xem qua từng tấm từng tấm.



Tất cả đều là ảnh của nạn nhân Lâm Nhạc Điềm, Lâm Nhạc Điềm toàn thân đều là máu, cũng đã chết. Lưu Huỳnh Bối chụp cho cô rất nhiều tấm, đều vô cùng rõ ràng. Cuối cùng còn có một bức Lưu Huỳnh Bối và người chết chụp chung.

Gương mặt vẫn luôn nấp ở bóng tối của Lưu Huỳnh Bối rốt cục lộ ra, cô ta cười rất vui vẻ, tuy rằng thoạt nhìn có chút tiều tụy, nhưng mà mơ hồ có thể nhìn ra, đó là một gương mặt đẹp mắt.

Nhưng mà trên tay cô ta nắm một thanh hung khí, trên hung khí và tay của cô ta đều là màu, tất cả là máu tươi. Cô ta hình như không hề phát hiện, bộ dáng tươi cười vô cùng hạnh phúc.

Đường Tín trước khi xem những tấm hình này, đã phát hiện Lưu Huỳnh Bối dùng thuốc, cho nên cũng không quá giật mình.

Lưu Huỳnh Bối đem những bức ảnh chụp đặt ở dưới gối đầu của cô, giống như là muốn trước khi chìm vào mộng đẹp, đều cầm chúng nó hồi ức khoảng khắc vui sướиɠ. Đây có lẽ đối với cô ta, là một việc vô cùng vui vẻ.

Loại đáng sợ khiến người khác giận sôi này, khiến bọn họ không thể nói thành lời.

Cuối cùng, bọn họ còn tìm được một quyển sách bìa màu xám, trên đó viết 《 Ký ức của cá• quyển thứ mười một (tiếp)》…

Trần Vạn Đình đem sách về cho đồng sự chuyên môn điều tra, tuy rằng dựa theo mấy lần trước, hi vọng cũng không lớn, nhưng mà anh vẫn có hi vọng có thể tra ra cái gì đó.

Kết quả không mấy lí tưởng, vẫn không thể tra được gì.

Sách sau kiểm tra được đưa về, Tạ Kỷ Bạch rốt cục có cơ hội cấm trên tay đọc hết toàn bộ.

Toàn bộ vụ án giống như phỏng đoán của cậu, Lưu Huỳnh Bối bởi vì đố kị Lâm Nhạc Điềm, cho nên gϊếŧ chết cô, sau đó muốn lừa dối, trở thành chân chính Lâm Nhạc Điềm sống sót.

Trong sách viết một đoạn văn thế này…

“—— câu chuyện bỗng nhiên phải thay đổi, tôi vốn tưởng dựa theo bố trí hoàn mĩ của mình, kết thúc câu chuyện khiến người khác vui vẻ này, nhưng mà đồng bạn của tôi đã bị bại lộ dưới ánh mắt của bọn họ. Nhưng mà không có vấn đề gì, bởi vì bọn họ chắc chắn sẽ không nghĩ đến, tôi hiện tại phải làm gì.

Đúng vậy, Lưu Huỳnh Bối đã chết, cô gái đáng thương kia. Kỳ thực cô ta không có tâm nguyện lớn lao gì, tôi giúp cô ta hoàn thành tất cả tâm nguyện. Cô ta chí ít đã xinh đẹp, hạnh phúc vui vẻ sinh sống nhiều ngày như vậy, đây là nguyện vọng lớn nhất cả đời của cô ta.

Quạ xám đưa cô đi, cô ta nhất định biết tôi cho cô ta cái gì, bởi vì khi cô ta nhận được quạ xám, đã mỉm cười rồi làm khẩu hình nói tiếng cảm ơn…”

Cuối quyển sách, còn có một đoạn giống như lời cuối sách, chính là một đoạn do Lưu Huỳnh Bối viết.

“—— tôi bị hành hạ cả ngày lẫn đêm, bọn họ đều nói tôi bị bệnh, nói tôi mắc bệnh thần kinh. Tôi mỗi ngày đúng hạn uống thuốc, thế nhưng những viên thuốc này không khiến tôi khỏe mạnh, trái lại càng dằn vặt tôi thêm. Tôi biết những dằn vặt này đều là do Lâm Nhạc Điềm mang cho tôi, chính là cô ta…

Tôi nhớ kỹ cô nhi viện nho nhỏ kia, tôi còn nho nhỏ thật vui vẻ, tôi cho là mình sẽ có một người mẹ, mà khi tôi mặc vào bộ váy xinh đẹp nhất chuẩn bị cùng mẹ về nhà… Lâm Nhạc Điềm thay đổi tất cả mọi thứ, cô ta đoạt đi mẹ của tôi đoạt đi mọi thứ. Vốn người được mang đi phải là tôi, nhưng mà cô ta lại cầm đi hạnh phúc của tôi…”

Tạ Kỷ Bạch không có xem tiếp nữa, cậu đã có thể biết chuyện tiếp theo xảy ra. Chuyện năm đó là như thế nào, hiện tại ai cũng không biết. Lưu Huỳnh Bối bởi vì chuyện kia trở nên tối tăm tự ti, còn mắc bệnh thần kinh.

Tạ Kỷ Bạch thở dài một cái, có vài người vừa đáng giá đồng tình vừa khiến người ta phẫn hận.

“Đội phó, ” Đường Tín tựa ở cạnh bàn Tạ Kỷ Bạch, hỏi: “Tan việc, về nhà không? Ngày hôm nay ăn canh cá?”

“Tôi không ăn ớt.” Tạ Kỷ Bạch nói, bởi vì màu đỏ.

Đường Tín nở nụ cười, nói: “Tôi biết tôi biết, tôi đảm bảo sẽ lấy hết ớt ra, một chút cũng không để cậu nhìn thấy.”

Tạ Kỷ Bạch nghe anh nói như vậy, bỗng nhiên có chút ngượng ngùng, cảm giác cách nói này của Đường Tín, như là dỗ trẻ con vậy.

Trần Diễm Thải ở bên cạnh cười trộm.

Tạ Kỷ Bạch đứng lên, nói: “Vậy đi thôi.”

“Lão đại đi rồi?” Tần Tục từ bên ngoài tiến đến.

Trần Diễm Thải nói: “Chắc là tới tiệm bánh gato rồi?”

“Đội phó, vậy đưa cho cậu.” Tần Tục đưa cho Tạ Kỷ Bạch một phong thư, nói: “Tôi thấy ở phòng thường trực có thư nên mang lên, chỉ viết tổ trọng án C nhận, không có tên cụ thể.”

Tạ Kỷ Bạch nhận lấy, không có dấu bưu kiện, bên trong nằng nặng, cũng không biết là vật gì, hẳn không phải chỉ là một tờ giấy.

Tạ Kỷ Bạch nhíu mày, đổ thứ trong thư ra bàn.

“Đinh” một tiếng.

Thứ bằng kim loại rớt ra.

Là một chiếc kim cài áo hình quạ xám đang giương cánh…