“Jasmine, chị sẽ nói qua cho em sơ lược về khách sạn của chúng ta một chút nhé. Nói thực ra thì đây là một hệ thống khách sạn thuộc quyền quản lý của gia tộc họ Tiết, chủ tịch là Tiết Chí Khiêm, anh ta hình như không mấy quan tâm gì đến chi nhánh ở Paris này, vì kể từ khi chị vào đây làm việc thì chưa từng gặp được anh ta. Khách sạn Thế Giới này, có rất nhiều tầng lớp khách” nói đến đây Châu Kỳ mím môi, nói thì thầm với Ngữ Hân “các ông trùm trong giới hắc đạo, hay các quan chức lãnh đạo ở bạch đạo cũng thường xuyên tới lui. Jasmine à, đây là vấn đề tế nhị, chắc em hiểu họ đến đây để làm gì mà nhỉ, cho nên khi nhận được điện thoại từ trợ lý của họ đặt phòng, em phải linh động xếp vào phòng VIP đấy nhé.” Châu Kỳ lấy từ ngăn tủ một cuốn sổ đen đưa cho Ngữ Hân “đây là danh sách số điện thoại, tên của bọn họ, em nên xem qua một lượt”
Ngữ Hân lật từ trang giấy từ đầu đến cuối cuốn sổ, tên các vị máu mạch được ghi chép thường tới lui đến đây, cô ít nhiều cũng biết họ, có cả tên Alex của bang Kỳ Lân và tên Hàn Lực của Đại Bàng, nhưng Hàn Lực đã chết từ lâu rồi, tại sao lại không xóa tên hắn ho rồi nhỉ? Phải mất hơn ba mươi phút, Ngữ Hân mới định hình được, cô cũng thở phào nhẹ nhõm, yên tâm khi không có cái tên “Lãnh Mạc” lọt vào tầm mắt.
“Còn nữa Jasmine, em nên nhớ một điều quan trọng nữa là chúng ta ở đây chỉ làm công ăn lương, cho nên tuyệt đối đừng can thiệp vào chuyện của bọn họ, nếu em thấy có bất bình, hay phát hiện việc làm của họ có điều gì đó bất minh, thì cũng nên im lặng và cho qua, biết chưa?”
Ngữ Hân khẽ mỉm cười lại rồi nhanh nhảu gật đầu.
Cô thừa biết những chuyện bất minh đó là những việc gì, dù sao cũng chẳng liên quan đến cô, cô đã rửa tay gác kiếm từ khi đến đất nước của tình yêu lãng mạn này rồi, dĩ nhiên cho dù khách sạn Thế Giới có phá sản, hay khách hàng có chỉa súng vào nhau đi chăn nữa cô cũng chẳng bận tâm.
Hằng ngày làm việc ở đây, Ngữ Hân chứng kiến rất nhiều cảnh tượng nhơ nhớp, nhìn bên ngoài cứ ngỡ đây là một thiên đường cổ kính, như đâu ngờ bên trong lại là những cảnh tượng vô cùng kinh tởm. Trước đây, Ngữ Hân chỉ tưởng rằng những tin tức về ông già 70 tuổi làʍ t̠ìиɦ cùng cô diễn viên 20 tuổi là một tin tức hoang đường, bịa chuyện. Nhưng mới hôm qua thôi, cô đã lóe mắt khi thấy cựu chủ tịch công ty PJ đang bí mật cặp kè cùng một nữ diễn viên trẻ. Ôi trời 70 tuổi, ông ta vẫn còn sức để lên giường vật lộn cùng cô gái đó sao, nghĩ đến đây bỗng dưng Ngữ Hân nổi hết da gà. Đấy còn chưa nói đến các nguyên thủ tướng cặp với mấu cô siêu mẫu chân dài, họ tuy trùm kín mặt mũi nhưng làm sao qua được mắt của cô.
“Jasmine, đừng đứng ngây ra đó nữa” Châu Kỳ thúc cùi chỏ vào tay cô “mặc kệ họ” Châu Kỳ vẫn cười tươi tiếp khách, sau đó đưa thẻ phòng cho bọn họ. Hết lượt khách này đến lượt khách khác nườm nượp thuê phòng rồi trả phòng, khiến Ngữ Hân quay như chong chóng. Những ngày nào không làm ca đêm thì thôi, chứ làm ca đêm…eo ôi…vừa hại mắt…vừa mệt mỏi. Khi xưa, làm ở vũ trường, Ngữ Hân nghĩ đó là nơi tập trung những tệ nạn xã hội nhất rồi, nhưng bây giờ cô nhận ra khách sạn so với vũ trường cũng chỉ là khác nhau bởi tên gọi, còn lại…bên trong đều cùng một mẹ sinh ra.
….
“Đã có tin tức gì về các hành khách của chuyến bay ngày hôm đó chưa?” Lãnh Mạc gác chân trên bàn, lưng tựa vào sofa, gương mặt vẫn cực kỳ lạnh lùng hỏi Hà Sinh và Dany.
“Chúng tôi đã tra cứu thông tin tất cả hành khách, và các chuyến bay quốc tế lẫn nội bộ. Không có ai tên Giang Ngữ Hân và Chu Thái Lan cả thưa lão đại” Hà Sinh khẽ lắc đầu “có khi nào, tiểu thư đã thay tên đổi họ?”
“Cô ấy lại là Giang Ngữ Hân, thay đổi dung mạo nhanh như một cơn gió, nay lại thay tên đổi họ, chúng ta muốn tìm cũng như mò kim đáy bể. Đã hơn một tháng trôi qua rồi, người của Hắc Long ở các nước trên thế giới đều âm thầm tìm kiếm cô ấy mà chẳng ra” Dany vừa nói, anh ta vừa nhìn sắc mặt Lãnh Mạc, thi thoảng cảm thấy lạnh cả tóc gáy “chúng ta nên làm gì tiếp theo thưa boss?”
Lãnh Mạc vẫn im lặng, hắn ta rút thêm một điếu thuốc lá tiếp tục hút một cách không biết giới hạn. Lãnh Mạc đứng bật dậy, nhíu mày “chuẩn bị xe đến chung cư Kris”
“Vâng thưa boss” Dany và Hà Sinh đồng thanh trả lời, họ tuân mệnh mà không hỏi gì thêm.
….
Cốc…cốc
“Anh là?” Cô gái với chiếc bụng bầu to tướng mở cửa, bắt gặp Lãnh Mạc, cô ta cảm thấy có chút sợ hãi từ gương mặt đầy sát khí từ hắn ta tỏa ra.
“Cô là bạn của Giang Ngữ Hân” Lãnh Mạc tự nhiên vào nhà, ngồi lên sa-long, vắt chân chất vấn Linh Chi “một tháng nay, Ngữ Hân có liên lạc với cô không?’
“Anh là ai, tại sao lại biết Hân Hân? Còn biết cả nhà của tôi nữa?” Linh Chi cảm thấy không ổn, cô xoa xoa chiếc bụng của mình. Nhưng Lãnh Mạc không quan tâm nhiều việc đến vậy, hắn chỉ muốn cô gái kia trả lời vào trọng tâm, đôi mắt lạnh lùng, thâm sâu nhìn Linh Chi, hắn cất giọng đáng sợ “tôi không có nhiều thời gian với cô”
Linh Chi bắt đầu sợ hãi “tôi…tôi không…gặp Hân Hân lâu lắm rồi…”
Lãnh Mạc nhếch môi “nhưng cô biết cách liên lạc với cô ấy”
“Tôi…tôi” Linh Chi ngập ngừng.
“Đúng không?” Lãnh Mạc cao giọng đột ngột khiến Linh Chi giật bắn mình “vâng…vâng..tôi…sẽ cố”
“Tốt lắm” Lãnh Mạc quăng cho Linh Chi dãy số điện thoại của hắn, gằng giọng “đứa bé trong bụng cô sẽ được tài trợ tất cả mọi mặt khi cô mang Giang Ngữ Hân đứng trước mặt tôi” hắn ta nhếch môi rồi kéo áo khoác đứng dậy, trước khi rời đi, còn quăng cho Linh Chi một xấp tiền dày cộm “tôi không đủ kiên nhẫn chờ đợi”
“Nhưng…nhưng…anh muốn gϊếŧ Hân Hân của tôi…tôi…tôi không bán đứng cô ấy” Linh Chi dùng hết lòng can đảm thốt ra.
“Hân Hân của cô sao? Hoang đường” Lãnh Mạc có chút không thoải mái, hắn dừng lại quay qua Linh Chi “tôi không phải muốn gϊếŧ cô ấy, nên cô không phải lo lắng việc này, cô chỉ cần biết cô mang cô ấy đứng trước mặt tôi, vừa có lợi cho cô, vừa có lợi cho tôi và cô ấy”
Rầm.
Cánh cửa bị Lãnh Mạc đóng mạnh, âm thanh chói tai vang lên, Linh Chi bên trong cầm số tiền lớn mà tay run run đến lạ thường. Người đàn ông này rốt cuộc là ai, tại sao lại muốn tìm Hân Hân cho bằng được, nếu chỉ đơn giản hắn ta là chủ nợ của cô ấy thì không cần phải làm biểu hiện thế này. Hắn ta…rốt cuộc là ai đây? Công việc của Khang Minh dạo này cũng không được thuận lợi, liên tục bị cấp trên gây khó dễ, có lúc còn cắt giảm lương bổng, cuộc sống của mình và anh ấy thực sự có chút khó khăn, em bé lại gần ra đời.
Linh Chi bị số tiền này làm cho xao xuyến, cô quyết định làm một việc mà mình cũng không rõ là tốt hay xấu nữa. Anh ta cũng đã nói rằng không phải muốn gϊếŧ Hân Hân, mà còn đem lại lợi ích cho cả ba người. Mong sao là đúng.
Linh Chi lôi từ trong tủ rất nhiều số điện thoại trước đây Ngữ Hân từng dùng, cô liên hệ từng số nhưng mãi mà không có tác dụng gì. Quyết định chờ đợi thần may mắn đến, Linh Chi mở hết tài khoản wechat, email của mình, gửi rất nhiều tin nhắn cho Ngữ Hân, mong rằng ngày nào đó Ngữ Hân nhận được.
Hân Hân à, cậu phải hồi âm lại, nhất định phải hồi âm lại đấy nhé.