Chương 42

Ngữ Hân mệt mỏi, từng bước chân nặng nề từ trạm xe điện đi bộ về nhà, hôm nay cô phải làm ca đêm nên tận sáng hôm sau mới tan ca. Bầu trời của nước Pháp không khác gì với Trung Quốc cả, mỗi lần ngước lên nhìn các đám mây lơ lửng trôi, Ngữ Hân lại càng nhớ đến quê nhà. Không hiểu vì sao mới chỉ đến đây ít tháng mà cô lại có cảm giác này, nhớ khi còn nhỏ được Dị chủ nuôi dưỡng ở tổ chức, có hôm không về nhà cả tháng trời mà cô cũng đâu lưu luyến gì, tại sao bây giờ lại biết lưu luyến chứ. Thật lỳ lạ.

“Tiểu Hân, con về rồi hả, mau ăn sáng đi nào” ông cậu vừa nhìn thấy Ngữ Hân đã phấn khởi “đi làm mệt lắm phải không con, hôm nay cậu có nấu cả chè hạt sen đấy. Nào, nào, ăn đi cho nóng”

“Vâng, cám ơn cậu” Ngữ Hân ngồi xuống bàn bắt đầu ăn “cậu lại nhầm rồi, con là Jasmine mà”

“Hây da, cậu chưa quen” ông cậu nhăn nhó “ở nhà mà, chắc không ai biết đâu con”

“Nhưng cậu cũng phải đề phòng chứ, hơn một tháng mà cậu vẫn không bỏ được thói quen của mình, một tiếng cũng Tiểu Hân, hai tiếng cũng Tiểu Hân, không lẽ cậu muốn đến khi lộ tung tích rồi lại ngồi đợi Lãnh Mạc đến đây lôi cổ con với cậu về Hắc Long sao?”

“Thôi nào, đừng nóng, cậu biết rồi mà. Mau ăn đi”

“Mà cậu này ở chỗ làm của con, ông quản lý già kia hình như có chút vấn đề” Ngữ Hân khoanh chân lên ghế, cô như một đứa trẻ đa nghi “ông ta bề ngoài thì không có gì, nhưng mà…theo linh cảm của con, con thấy ông ta rất bất thường”

“Bất thường chỗ nào?” Ông cậu cũng tò mò, gia nhập vào câu chuyện

“Ông ta thỉnh thoảng lại gọi chị Châu Kỳ vào phòng riêng nói chuyện” Ngữ Hân nháy mắt với ông cậu “nhưng là chuyện gì mà nói đến tận hai tiếng đồng hồ, bỏ mặc con đứng tiếp khách một mình muốn chết luôn đấy”

“Chuyện gì ư?” Ông cậu bóp bóp mi tâm, sau đó lén nhìn Ngữ Hân rồi thở dài “có khi nào là…”

Ngữ Hân hiểu ý cậu, trợn tròn mắt “hả? Thật hả trời, oh my god” sau đó cô cùng ông cậu cười ha hả.

“Ha ha thì ra đầu óc của cậu cũng đen tối lắm” Ngữ Hân vỗ vai ông cậu “toàn nghĩ gì đâu không thôi, chị Châu Kỳ không phải hạng phụ nữ dễ giải như vậy”

“Này Tiểu Hân, con nghĩ đi đâu thế, chẳng phải lúc xưa đầu óc cậu trong sáng lắm sao, từ ngày vô tình nhìn thấy hình ảnh của Lãnh Mạc và con đang ở trên giường…cậu…cậu liền suy nghĩ theo chiều hướng tiêu cực” ông cậu cao giọng, đỏ ửng mặt. Ngữ Hân nghe xong cũng không còn cười khoái chí nữa, cô khua tay “cậu thấy cảnh đó rồi sao? Hồi nào nhỉ?”

“Không chỉ một lần mà còn rất nhiều lần, cậu tưởng chỉ một mình anh ta cưỡng ép con, ai ngờ đâi con cũng phối hợp nhịp nhàng lắm” ông cậu thì thầm vào tai Ngữ Hân, khiến cô nghe câu chuyện mà không thể đưa thêm thức ăn vào miệng “không chỉ có riêng cậu thấy đâu, có rất nhiều người hầu thấy ấy chứ haha”

“Thôi đi, con không muốn nghe nữa, con đi tắm đây. Thời tiết này sao nóng quà nhỉ” Ngữ Hân chạy như bay vào phòng tắm, mặc kệ ông cậu cứ nói lớn “Tiểu Hân à, mùa đông nước Pháp mà nóng sao con”

Chu Thái Lan, cậu mà còn dám chọc con một lần nữa, con sẽ cho cậu trở lại Hắc Long tưới rau.

….

Lãnh Mạc từ Kris trở về biệt thự, một câu nói hắn cũng không chịu mở miệng nói. Bất kể là Hàn Duật, hắn cũng chỉ thờ ơ trả lời.

“Mạc, anh có thể đến thăm Hà Băng không, nó rất nhớ anh” Hàn Duật ánh mắt nặng trĩu tâm tư hướng về Lãnh Mạc nài nỉ “nó thường xuyên bỏ bữa, sức khỏe giảm sút rất nhiều. Hơn nữa vết thương vẫn còn đau âm ỉ”

“Còn gì nữa không, anh đến đây chỉ nói với tôi những điều này thôi hả?” Lãnh Mạc có chút không vui, nhíu mày “tôi đã nói rồi nhỉ, khi nào cô ta trả lại Giang Ngữ Hân cho tôi, tôi sẽ nhìn lại cô ta”

“Giang Ngữ Hân kia quan trọng với anh lắm sao? Cô ta là ai cơ chứ, không lẽ anh yêu cô ấy rồi à” Hàn Duật phẫn nộ, nói lớn

“Tôi chưa từng yêu một ai, cũng không biết yêu là thứ gì. Duật, anh đừng chất vấn tôi những câu vớ vẩn như thế” Lãnh Mạc nhâm nhi ly rượu.

“Yêu là gì sao? Nhìn anh đi, biểu hiện của anh những ngày qua, từ khi gặp được Giang Ngữ Hân, chính là yêu rồi đấy. Anh cần gì phải hỏi ngược lại tôi nhỉ? Nhìn cái cách anh đối xử với cô ấy củng đủ hiểu rồi. Tình yêu của anh dành cho cô ta, ai cũng nhận ra, chỉ có anh và cô ta là không nhận ra. Mạc, anh đã yêu rồi, yêu kẻ thù của mình, đó là cái sai nhất của đời anh.” Hàn Duật nói xong, hắn mở cửa đi ra, đôi mắt có chút tia phức tạp.

Giang Ngữ Hân, em đã từng nói rằng chúng ta là hai đầu chí tuyến nên tôi sẽ không bao giờ yêu em. Tôi đã dặn lòng mình phải quên đi em, từ năm tôi 17 tuổi đã bỏ lỡ em một lần, bây giờ tôi lại để em chạy mất. Tôi không cam tâm, Giang Ngữ Hân, dù có em có chạy đằng trời, Lãnh Mạc này cũng sẽ lôi em về cho bằng được.

Tôi không bao giờ thừa nhận tôi đã yêu em, không bao giờ, giữa chúng ta chỉ có mối thù diệt tộc.

…..

“Chào quý khách” Ngữ Hân chắp tay trước một thanh niên quen thuộc, khi ngước đầu lên cô hoàn toàn thấy hào quang chiếu xung quanh anh ấy “ca sĩ Gia Hào”

Gia Hào mặt lạnh nhưng cũng dừng chân lại trước Ngữ Hân, tháo bỏ cặp kính râm, anh ta mỉm cười “tôi đã đặt phòng trước ở đây”

“….” Ngữ Hân như chết lặng, không gian xung quanh cô như lắng đọng xuống, cô ngây người ra đó

“Dạ, phiền anh cho tôi xin mã số” Châu Kỳ thấy Ngữ Hân đã đứng hình, cô nhanh nhảu tiếp khách “vâng, là phòng 212 ạ, cám ơn anh, đây là thẻ vào phòng của anh”

Trước khi quay đi, Gia Hào nhếch môi nhìn Ngữ Hân, bộ dạng thân mật ấy làm tim cô như muốn bay ra ngoài. Ngữ Hân hôn hấp khó khăn, đặt tay lên ngực trái, cô đỏ mặt, nói mơ hồ “trời ơi, nam thần”

“Hì hì, hóa ra em là người hâm mộ của ca sĩ Gia Hào” Châu Kỳ lắc đầu “công nhận lượng fan của Gia Hào nhiều quá nhỉ, chắc hôm nay phóng viên sẽ đến đây đông lắm để quay anh ta”

“Ôi trời ơi, mình có phải là hoa mắt rồi không?” Ngữ Hân vẫn tiếp tục nói lảm nhảm, thấy vậy Châu Kỳ búng vào trán cô một cái đau điếng “Gia Hào sao, anh ta tuy dáng vẻ thư sinh, nhưng đến đây rất nhiều lần, để xả stress đấy” Châu Kỳ chỉ về hướng cửa ra vào “cô ta, chuẩn bị lên giường với Gia Hào”

Nói đến đây, mặt Ngữ Hân tối sầm lại, theo phản xạ tự nhiên của một fan trung thành, cô kiên quyết phản đối đến cùng “anh Gia Hào không phải người như chị nói, anh ấy rất đàng hoàng”

Châu Kỳ không mấy bất ngờ vì hành động bảo vệ idol của Ngữ Hân, cô chỉ cười mỉm “tùy em thôi, chị làm ở đây lâu năm rồi mà, chuyện gì mà chưa từng gặp phải, ngay cả việc…từng có một nữ tiếp tân…bị hại rồi tự tử, chị cũng biết”

“Hả? Ai hại cô ấy” Ngữ Hân cau có “ca sĩ Gia Hào”

“Nhưng là bí mật thôi nhé, em đừng nói cho ai biết hết, nếu không, không những không có ai tin em, mà họ còn quay ngược lại cắn chết em. Thế lực ngầm đằng sai Gia Hào rất lớn, em không biết được đâu” Châu Kỳ lắc đầu, thở dài “tội nghiệp cô gái năm xưa bị anh ta cưỡиɠ ɧϊếp rồi thủ tiêu”

Mẹ kiếp, nghe cứ như là đang kể về Lãnh Mạc, chỉ có điều là phụ nữ lên giường với tên Lãnh Mạc kia là hoàn toàn tự nguyện chứ họ không bị ép uổng gì. Nhưng trừ mình ra.