Chương 40

“Mạc, bình tĩnh lại đi” Hàn Duật nắm lấy đầu khẩu súng, còn Dany và Hà Sinh giữ Lãnh Mạc lại “các người muốn làm phản” đôi mắt Lãnh Mạc như tóe lửa, sau đó hắn cười như điên dại, lần đầu tiên trong cuộc đời, đám đàn em của hắn chứng kiến lão đại của mình mất bình tĩnh như vậy, chỉ là một tù nhân chạy trốn thôi mà có cần phải làm lớn chuyện ra như vậy không?

Hà Băng quỳ gối, chắp tay van xin, cô ả nước mắt thi nhau tuôn xuống đến sưng cả mắt “Lãnh Mạc, chúng ta từ bé đã cùng lớn lên bên nhau, anh cũng biết tình cảm của em dành cho anh nhiều như thế nào mà, không lẽ chỉ vì một con đàn bà vô danh tử tốt mà anh gϊếŧ em sao, dù sao em cũng đã từng chăn gối với”

“Mẹ kiếp, cô im ngay cho tôi” Lãnh Mạc một chân đạp Hàn Duật té ngã, hắn ta bắn phát súng vào vai Hà Băng.

“Á….aaa anh…” Hà Băng đau nhói, khóc thét lên, cô ta ôm vai mình ngã xuống khi thấy máu nhuốm đỏ chiếc áo trắng của mình, giọng cô ta ngập ngừng “khi ở Thụy Sỹ, em…đã đỡ…cho anh một…nhát dao…của Hàn Lực…giúp anh chiếm…được bang Đại Bàng…hợp nhất với…Hắc Long…vậy mà bây giờ anh chỉ…vì một Giang Ngữ Hân biến mất…ngay cả em, anh cũng…không cần, anh…” Hà Băng nói chưa tròn chữ, cô ta đã ngất đi.

“Cút hết ngay cho tôi” Lãnh Mạc nới lỏng cà vạt, quăng trên sofa, hắn ta thả mình xuống, nhắm mắt suy nghĩ “Dany, gọi Tiểu Thúy”

Tiểu Thúy sớm biết tình hình Ngữ Hân ra đi, thiếu gia sẽ căng thẳng cỡ nào, thế nào cô cũng bị thiếu gia gϊếŧ chết, vì vậy trong lúc bị Dany áp giải đến chỗ Lãnh Mạc, Tiểu Thúy không ngừng nấc lên từng tiếng.

“Ngữ Hân, đi đâu?” Lãnh Mạc không nhìn Tiểu Thúy, hắn ta vẫn dang rộng hai tay ngang theo chiều sofa, chân vắt chéo, đầu tựa vào thành ghế, mắt vẫn cứ nhắm lại “nói”

“Dạ…dạ thưa…thiếu gia…tiểu thư…đi đâu, em…không…biết”

“Tốt” Lãnh Mạc cười ghê sợ “cô biết hậu quả của việc che giấu tôi rồi chứ” hắn vừa nói xong, Dany đã nắm tóc Tiểu Thúy giật ngược lại, gương mặt cứ như muốn bóp nát cô bé “cô muốn tôi rạch nát mặt cô, hay là đem cô đi thiêu sống?”

Lá gan của Tiểu Thúy không lớn như Ngữ Hân, đứng trước lời đe dọa này của Dany, cô bé đã vội khua tay rồi quỳ lạy “em…em…không biết, hôm đó…em ở dưới bếp, chỉ nghe loáng thoáng việc…tiểu thư Hà Băng…nói…nói xấu…thiếu gia trước mặt cô Ngữ Hân…hình như…vẻ mặt cô Ngữ Hân rất căng thẳng…sau đó…cô ấy muốn rời khỏi đây…còn lại…việc cô ấy đi đâu, em…em không nghe được”

“Ngữ Hân đã nghe những gì?” Lãnh Mạc nhíu mày.

“Cô Hà Băng nói rằng thiếu gia trước đây từng…lên giường…với rất nhiều phụ nữ…chứ không phải chỉ mình cô Ngữ Hân…” Tiểu Thúy mím môi.

“Nói tiếp” giọng nói của Lãnh Mạc lạnh lùng như núi băng.

Tiểu Thúy đành miễn cưỡng nói hết “cô Hà Băng còn nói, thiếu gia đã chơi chán cô Ngữ Hân rồi…nên gần…đây mới…không về nhà, mà đi đến khách sạn Ngân Doanh tìm…các cô gái trong sạch khác…để…để lên giường” cô bé nói đến đây, nỗi sợ hãi như tăng lên gấp bội, nhưng mà hành động áp đảo của Dany thúc giục, cô bé đành khai báo hết “thiếu gia từng gϊếŧ rất…nhiều phụ nữ…đã lỡ mang thai với… với họ…bắn chết một mạng hai xác người…cho nên…kết cục của cô Ngữ Hân cũng sẽ giống họ. Huhu em nói hết rồi, thiếu gia tha cho em, đừng gϊếŧ em huhu”

Lãnh Mạc cả người như muốn nổ tung, hắn ta cố gắng hết sức kiềm chế lại thú tính của mình với Hà Băng, nể tình cô ta đã đỡ giúp hắn một nhát dao, nhưng không thể nào vì điều đó mà dám trái lệnh của hắn “Dany, tôi không muốn thấy Hà Băng ở nhà tôi nữa” Lãnh Mạc phất tay, Dany thả Tiểu Thúy về, cô bé liền thở phào nhẹ nhõm, cứ như trở về từ địa ngục.

Những ngày sau đó, cô bé sốt triền miên…thỉnh thoảng trong còn gặp ác mộng. Cô bé thấy mình bị Lãnh Mạc bắn chết…vì dám nói dối…thật ra Tiểu Thúy đã hứa với Ngữ Hân rằng tuyệt đối không được tiết lộ Ngữ Hân đã đến Paris, xem như cô bé đã trả ơn Ngữ Hân tiểu thư của mình.

Tiểu thư, cô nhất định phải trốn thật kỹ, đừng để thiếu gia bắt được, nếu không những ngày tháng sau này, cô nhất định sẽ không sống yên ổn.

Tiểu Thúy, em yên tâm, em quên tôi là ai rồi nhỉ “phù thủy bóng đêm” sát thủ nữ bậc nhất của Hắc đạo, Lãnh Mạc muốn tìm ra tôi, đâu phải dễ dàng.

Tiểu thư, cô nên biết, thiếu gia không phải…

Thôi được rồi, tôi biết mà, chúng ta ôm nhau một cái, từ biệt tại đây.

….

Thủ đô nước Pháp, Paris.

“Cậu à, xem xem con mặc bộ đồng phục này thế nào?” Ngữ Hân dang hai tay, miệng mỉm cười tươi như hoa, tóc nâu búi cao, trang điểm nhẹ nhàng, cô nháy mắt với ông cậu “đẹp chứ?”

Ông cậu không nói gì, chỉ giơ một ngón tay cái tán thưởng.

“Con đi làm đây” Ngữ Hân mang đôi giày búp bê vào, nhanh chân chạy ra khỏi nhà đón xe điện đến khách sạn Thế Giới.

Khách sạn Thế Giới là một khách sạn tầm trung ở thủ đô nước Pháp. Tuy gọi là tầm trung, nhưng quy mô của nó cực kỳ rộng lớn, kiến trúc theo lối cổ điển rất hợp với phong cách của các quý tộc. Ngữ Hân đã xin vào làm tiếp tân ở khách sạn này, tiền lương cũng khá cao, và đặc biệt là…

“Sao cô nhìn không giống với hình ảnh trong giấy tờ tùy thân của cô nhỉ?” Ông quản lý già nhíu mày, nhìn chằm chằm vào Ngữ Hân, sau đó liếc sang giấy tờ của cô, có chút nghi hoặc “cô phẫu thuật thẫm mĩ à?”

“Vâng” Ngữ Hân dùng khổ nhục kế, nước mắt lưng tròng “ngày xưa tôi là một cô bé xấu xí, lại béo phì nên ai cũng chán ghét tôi cả, ngay cả bạn trai tôi vì vậy mà chia tay với tôi, anh ấy chê bai tôi đủ điều, huhu tôi vì muốn mọi người coi trọng mình, vì muốn sống tốt hơn nên đã quyết định phẫu thuật thẩm mĩ”

Ông quản lý già có chút đồng cảm “thôi được rồi, tôi nhận cô, cô Jasmine chúc mừng cô đã trúng tuyển”

Thế đấy, tin đồn này từ miệng quản lý mau chóng lan rộng cả khách sạn, họ nghĩ cô đẹp từ gương mặt đến ngoại hình là nhờ phẫu thuật thẩm mĩ, nên không một nam nhân nào trong khách sạn để ý đến cô cả. Ngữ Hân đạt được ý nguyện, vui vẻ cả ngày.

Tốt nhất đừng ai động vào người bà đây, nếu không chúng mày sẽ phải ăn nhầm silicon mà chết đấy hì hì.

“Cô Jasmine, sau này cô sẽ đứng ở nơi này cùng Châu Kỳ, Châu Kỳ cũng là người Trung Quốc như cô” quản lý già giơ tay giới thiệu nhiệt tình. Nhìn gương mặt Châu Kỳ, Ngữ Hân đã có cảm tình ngay từ lần đầu gặp gỡ, cô ấy rất đẹp, quả thực xứng đáng làm bộ mặt của một khách sạn lớn như vậy “chào em, chị là Châu Kỳ, sau này hãy cùg nhau làm tốt việc em nhé”

Ngữ Hân mỉm cười, chìa tay ra bắt tay lại cô ấy “chào chị, em là Ngữ…dạ là Jasmine, sau này nhờ chị dìu dắt”

“Được rồi, được rồi, Jasmine à, cô làm việc đi nhé, Châu Kỳ sẽ hướng dẫn sơ lược cho cô công việc của một tiếp tân”

“Vâng, cảm ơn chú” Ngữ Hân cúi đầu mỉm cười, ông quản lý nhíu mày “gọi bằng anh được rồi, dù sao tôi cũng hơn em chỉ 30 tuổi”

Mẹ kiếp, ông cậu của tôi còn trẻ hơn cả “anh” cơ chứ.

“Vâng, thưa anh” Ngữ Hân mỉm cười, miễn cưỡng gọi lão già ấy một tiếng “anh”, ông muốn trẻ hóa, ông muốn quay lại thanh xuân đúng chứ, vậy “em” chiều.