Vòng Tay Của Quỷ


Ông Bình vừa suy nghĩ như thế, vừa không dừng tay gõ rầm rầm vào mái tôn hết sức tức giận như muốn xua đuổi thứ ở trên đó đi.

Mãi một lúc sau, khi ông ngừng lại thì tiếng động ấy cũng đã bẵng đi không còn. Chỉ còn lại tiếng gió hiu hiu thổi nhẹ nhàng qua mái hiên tầng thượng.

Ông Bình thở phào một hơi, thu cái cán chổi lại rồi đóng cửa sân thượng đi xuống dưới nhà.

Ông bước đi thật chậm ở cầu thang, rồi dùng đôi mắt dò xét xung quanh xem liệu rằng có khi nào con mèo hoang kia đã chui vào trong nhà hay không? Kiểm tra một cách chắc chắn không còn vấn đề gì nữa.

Thì trong lòng ông lúc này lại bùng lên linh tính, một sự trực giác mách bảo ông nghĩ đến nơi chôn cất con mèo đen.

Nhanh như cắt, ông Bình loạng choạng chạy ra khỏi nhà, chạy đến cái ụ đất ở ngoài nhà, nơi mà lúc sáng ông vừa mới chôn cất con mèo đen ở đó.

Khi đến nơi, ông sững sờ thất thần, cả người quỳ mọp xuống hết sức kinh sợ.

Cái ụ đất ấy giờ đã lộ ra một cái lỗ đen ngòm, cái lỗ ấy phù hợp vừa với thân người của con mèo đen để nó chui ra. Quanh miệng cái lỗ còn có không ít vệt máu dài vương vãi. Theo vệt máu dài vương vãi đó, nó dường như kéo dài đến tận cái cây cổ thụ ngay cạnh căn nhà.

Con mèo đen ấy đã bị gãy gập cỏ, mắt lồi ra ngoài, chảy bao nhiêu máu như vậy mà không chết được thì đúng thật là kỳ tích. Nó lại còn đội mồ mà sống dậy. Nếu ông Bình không nhầm, thì hẳn là khi nãy, tiếng động trên mái tôn tầng thượng là do chính nó kêu lên chứ không phải bất cứ một con mèo nào khác.

Nó hành động điên cuồng và dữ dội như vậy, chỉ có thể là sự lý giải cho một thứ. Một thứ hành động theo cảm tính của loài người vẫn thường làm khi bị tổn thương, là sự trả thù.

Ông Bình thất thần hồi lâu, mồ hôi vã ra như tắm. Trong lòng ông có cảm giác hoảng sợ, ông không dám nán lại lâu trước mộ huyệt của con mèo đen này.

Ông chạy vào nhà, đóng mạnh cửa rồi nép sát thân người vào cửa, mắt mở to miệng thở dốc rất mạnh. Nhịp tim của ông cứ tăng lêm đều đặn từng phút mà không ngừng lại.

Trong phút thở dốc, đôi mắt ông Bình đang hòa hoãn trở lại thì liền chuyển sang mở to đều, trợn mặt như muốn rớt đôi con ngươi ra bên ngoài.

Bởi vì từ lúc nào, con mèo đen đã ngồi đó, ngồi ngay trên chiếc ghê sô pha. Cả thân người nó hướng về phía chiếc ti vi, nhưng cái đầu thì đang ngoẹo về phía sau nhìn chằm chằm vào ông Bình.

Ông Bình thảng thốt kêu lên:

– Ôi!

Rồi ngã gục xuống đất, con mèo đen kêu ré lên một tiếng rồi nhảy vụt ra ngoài cửa sổ.

Ông Bình chết ngất vì tiếng kêu của nó, đến khi ông tỉnh lại. Tiếng động ti vi vẫn mở vang đều, kèm theo thứ tiếng động lầm bầm vẫn đang phát ra từ căn phòng của Trọng.

Ông Bình run rẩy đứng dậy, ngồi xuống ghế sô pha định thần lại một lúc. Càng suy nghĩ ông càng không thể hiểu nổi vì sao con mèo kia lại có thể sống được, với cái cổ bị bẻ ngược một trăm tám mươi độ như thế. Đôi mắt nó sáng rỡ trong màn đêm, nhưng không phải là ánh sáng màu xanh như loài mèo thông thường, mà là một màu đỏ lửa hết sức ghê rợn.

Thêm một lúc nữa, thứ tiếng động lầm bầm phát ra từ căn phòng của Trọng vang lên đã ngày càng khó chịu.

Ông Bình đứng phắt dậy, quên đi cả sự tôn trọng lịch sự thường ngày mà ông vẫn dành cho hắn, là gõ cửa trước khi bước vào phòng hắn.

Ông khẽ hé mở cánh cửa phòng, rồi thò đôi mắt nhìn trộm qua khe cửa. Ông đang thấy Trọng ngồi đó, ngồi gặm một thứ gì đó lui cui ở góc giường. Lưng hắn quay về phía ông, căn phòng của hắn hôi hám lạ thường.

Và cái thứ tiếng động ấy vẫn cứ không ngừng phát ra, từ một thứ mà ông không sao đoán biết được đó là thứ gì. Nó trông giống như một tấm da, giống như một miếng da bò rất lớn. Lại có những hình thù chằng chịt hết sức kỳ lạ xăm lên tấm da đó.

Những tia máu cứ phun lên không ngừng từ phía Trọng đang ngồi. Tiếng hắn lầm bầm đáp lại tấm da, cũng như tiếng chít chít của loài chuột phát ra từ trong lòng hắn. Hắn chợt vung tay ném ra từ trong lòng hắn một con chuột. Một con chuột cống to cỡ con mèo đã bị moi sạch nội tạng, với máu bị rút hết sạch.

Ông Bình có thể nghe thấy tiếng động nhai tóp tép như thỏa mãn từ Trọng. Nhìn đến đây ông có thể nhận biết đoán được ngay, cái thứ mà Trọng lui cui gặm nhấm chính là con chuột đã bị moi hết nội tạng này.

Miệng ông Bình há hốc kinh sợ không nói nổi lời nào, ông có chút cảm giác buồn nôn nhưng cũng cố gắng nhịn lại.

Trọng lúc này vẫn đang xoay lưng về phía ông, hắn thích thú cười như điên dại. Rồi lại cúi xuống như cắn mạnh một thứ gì đó. Một tia máu dài lại phun lên bắn vào mặt tường. Tiếng kêu điên dại của con chuột cống khác, hẳn là như vậy.

Ông Bình lùi lại không dám tin vào mắt mình, rón rén đóng lại cánh cửa gỗ mà không để cho Trọng phát hiện, rồi ngồi thụp xuống ghế lau mồ hôi.

Ông Bình là người theo đạo thiên chúa, rất tin vào những điều kinh thánh đã nói. Sẽ có quỷ xuất hiện, một loài quỷ ám. Nhưng trước nay ông tin mà chưa từng gặp phải trường hợp như vậy. Mà nay gặp phải thì trường hợp đó lại ứng nghiệm lên chính con trai của mình.

Gượm lại một chút, ông Bình cố nén sợ hãi mà leo lên giường đi ngủ ngay. Ông đã có một quyết định vào sớm ngày mai. Ông cố gắng xua tan những tiếng động thì thầm cứ phát ra liên tục ở căn phòng kế bên. Trong tay ông cầm chặt cây thánh giá của chúa như chờ đợi sự cứu rỗi.

Sớm hôm sau, đúng sáu giờ sáng ông Bình lại dậy và chuẩn bị bữa sáng.

Ông vẫn tỏ vẻ bình tĩnh như mọi ngày và không hề để lộ ra sơ hở. Và có vẻ như Trọng cũng là một người như vậy, khác hẳn với hành động thú tính và quái vật đêm qua. Trọng lúc này ăn mặc hết sức lịch sự sang trọng, mùi thơm trên người còn liên tục tỏa ra ngào ngạt không dứt.

Hắn lại mặc một bộ đồ màu đen giống hệt hôm qua, với những phong cách đi lại nói chuyện điềm tĩnh hệt như ngày thường.

Những điều hắn đang làm, càng khiến cho ông Bình cảm thấy ghê sợ. Ông không còn nhận ra nổi cậu con trai ngây thơ ngày nào của mình nữa. Giờ hắn đã như một con quái vật ranh ma, và nguy hiểm khôn lường.

Trọng ăn xong bữa sáng, lại mỉm cười chào ông ta và đi làm.

Ông Bình đứng dậy thu dọn chén bát, tản bộ một chút ngoài vườn trước khi thực hiện kế hoạch của mình.

Đi dạo quanh vườn một lúc, ông Bình chợt phát hiện ra trong cái khu vực trồng hoa ngay cạnh căn nhà. Những cây hoa hồng đã cao thêm một chút, cao hơn hẳn hai mươi xăng ti mét. Dường như là nó đã phát triển rất nhanh với một sự không phù hợp.

Nhưng ông Bình không để tâm đến chuyện đó lâu, mà chỉ muốn dạo quanh vườn để nhìn lại cái ụ đất, nơi con mèo ông chôn sáng hôm qua, có còn nguyên cái lỗ đen giống tối hôm qua hay không?

Đến nơi, ông khẳng định là những điều mà tối qua ông gặp không phải là sự tưởng tượng. Bởi vì cái lỗ đen ấy vẫn còn đó.

Ông Bình không hoảng sợ như buổi đêm, mà chỉ bình tĩnh tiến lại gần cái hố. Lấp nó đi. Rồi vào trong gara ô tô lựa chọn một chiếc xe, lên xe và rời khỏi nhà, muốn đi đến một nơi.

Nơi mà ông muốn tới, chính là một nhà thờ nằm trong khu vực giáo xứ này. Một nhà thờ to lớn nhất vùng, cũng như là nơi có những vị cha xứ được nhiều người tin cẩn nhất.

Khi ông bước vào nhà thờ, một vị cha xứ thường xuyên gặp gỡ ông bước ra tiếp đón ông.

Đó là cha xứ Huy Lê, người thuyết giảng đạo của chúa hay nhất toàn giáo xứ.

Cha Huy Lê bước đến trước mặt ông, nhìn nét mặt ông âu sầu thì liền nói:

– Sắc mặt con làm sao thế? Dường như có chuyện gì đó không vui có đúng không?

Ông Bình ngồi xuống chiếc ghế gỗ trong giáo đường, khuôn mặt suy sụp nói:

– Lạy chúa, thưa cha, dường như con đã gặp phải quỷ rồi.

Thêm Bình Luận