Chương 8: Liều mạng cầu cứu Thất Gia 1

Bên trong căn phòng đầy khói lượn lờ trong không khí có khoảng mười người cả nam lẫn nữ, ghế lô tương đối rộng rãi cho nên nhiều người cũng không có cảm giác chật chội. Trên mặt bàn bằng pha lê đặt đầy những chai rượu nặng cùng đồ ăn lộn xộn.

Ánh đèn đỏ thẫm giống như hạt mưa đỏ rơi xuống nền nhà. Nhạc điện tử ồn ào có chút mơ hồ, mỗi một lần âm trầm đều truyền thẳng đến l*иg ngực Kiều Hân. Thấy hai người vừa bước vào, mọi người sôi nổi tiến đến chào hỏi.

Kiều Hi hiểu rằng trong đám người này, Trình Trạch được coi là người có địa vị cao nhất. Mọi người đều nhìn nàng bằng ánh mắt thực bình thường, có lẽ bởi vì Trình Trạch thường xuyên thay đổi phụ nữ. Anh ta đưa nàng đến sô pha trung tâm, dùng sức kéo, ôm nàng vào lòng.

Kiều Hân cảm thấy nổi da gà, kèm theo mùi khói thuốc nồng đậm khiến nàng có chút thiếu dưỡng khí, "Thật thơm." Trình Trạch lại nghiêng đầu nhìn nàng khiến ánh mắt Kiều Hân lúc này mất đi tiêu cự. “Hân Hân, tôi biết em gần đây rất thiếu tiền. Đừng lo, em đi theo tôi tuyệt đối sẽ không có hại.”

Kiều Hân không biết nên trả lời như thế nào, hoảng loạn hướng bàn tìm kiếm một ly đồ uống, uống liên tục mấy ngụm. Trình Trạch vừa cười vừa rót rượu đưa cho nàng một ly, “Hân Hân, uống cái đó không ích lợi gì đâu.” Kiều Hân đặt ly nước ngọt xuống bàn, cầm lấy ly rượu uống vào một ngụm. Kế tiếp lại bị anh ta bắt uống thêm vài ly, đến khi nàng nói thật sự không uống được nữa, Trình Trạch mới chịu bỏ cuộc.

Lúc sau, Trình Trạch lại bị mấy người bạn kéo đi chơi xúc xắc, trước khi đi còn ái muội chạm qua đùi nàng, nói: “Chờ tôi, khi nào tôi quay lại sẽ dẫn em đến một nơi thật vui vẻ.”

Kiều Hân cứng ngắc ngồi trên sô pha, không dám thả lỏng, nghe loáng thoáng mấy cô gái chung quanh tán gẫu, đều là mấy cô gái trẻ do đám đàn ông kia mang đến.

Cũng giống như nàng, không có gì khác biệt.

Cô gái ngồi bên cạnh quay đầu nhìn nàng, mỉm cười bắt chuyện. “Em tên là Hân Hân sao?” Cô gái cười rộ lên rất đẹp, khuôn mặt đúng tiêu chuẩn của một hotgirl nổi tiếng trên mạng, mắt to, khuôn mặt trái xoan. Kiều Hân gật đầu, cô gái nói thêm: “Chị là Vân Vân.” Lại cười thực ái muội hỏi tiếp: “Em là tân sủng của Trình Thiếu?”

Kiều Hân cười gượng hai tiếng, đem đề tài bỏ qua, lại tùy ý tán gẫu thêm vài câu chuyện khác nữa, Vân Vân liền thần thần bí bí ghé sát tai nàng hỏi nhỏ: “Em ở bên Trình Thiếu đã bao lâu rồi? Về phương diện kia, anh ta có thật sự là biếи ŧɦái như người ta nói không?” Vân Vân còn chưa nói xong liền quét mắt qua thân thể nàng, tiếp tục: “Em trông gầy yếu như vậy, sao có thể chịu nổi giày vò của anh ta?”

Kiều Hân không kịp phản ứng, ngây người nhìn cô gái trước mắt. Cô ấy nắm lấy tay nàng, ngượng ngùng: “Làm sao vậy? Chúng ta đều cùng là phụ nữ, chẳng phải đều ngầm thảo luận bọn họ ở trên giường sẽ thế nào sao?”

“Biếи ŧɦái như thế nào cơ?” Nàng phải mất một hồi lâu mới xác định được chủ đề cô ấy đang nói đến. Vân Vân kinh ngạc nhìn nàng, “Em không biết sao?” Nhìn thấy phản ứng của Kiều Hân, cô kinh ngạc nói: “Thú vui của Trình Thiếu ở trên giường đa dạng lắm nha, chẳng qua là thích mấy trò như kiểu hành hạ, nhiều người còn bị cắn nữa nha. Một người bạn thân của chị trước đây cặp cùng anh ta đã kể cho chị nghe đó!”

Một cảm giác ớn lạnh chạy dọc sống lưng nàng.

Nàng vừa mới uống không ít rượu, lúc này men say đã ngấm vào người, đầu óc Kiều Hân trở nên choáng váng, l*иg ngực kịch liệt phập phồng, cảm giác sợ hãi lan tràn cuốn lấy mọi giác quan của nàng. Nàng không còn có thể cảm nhận được ánh đèn, âm nhạc, tiếng ồn ào cùng mùi rượu và thuốc lá nữa. Trong đầu lúc này chỉ còn sót lại một ý nghĩ, đó chính là nàng không thể ngây ngốc ngồi tại nơi này chờ đợi được nữa.

Kiều Hân đột ngột đứng dậy, cầm túi xách lên tay rồi bước ra khỏi phòng. Có lẽ do động tác của nàng quá dễ gây chú ý, Trình Trạch còn đang đánh bài, cánh tay bị một người bạn đẩy đẩy, anh ta theo bản năng nhìn về phía này. “Hân Hân, em đi đâu vậy?” Anh ta đứng dậy đi đến bên cạnh nàng, vòng tay hắn như gọng kiềm vòng qua eo nàng ngăn không cho nàng đi ra ngoài.

Cả người Kiều Hân run lên, nhưng vẫn cố gắng áp xuống nỗi sợ hãi để lấy lại bình tĩnh. Nàng biết, cứ như vậy rời đi là không thể nào. Đêm nay anh ta quyết tâm muốn có được nàng thì sẽ không bao giờ để nàng rời đi dễ dàng như vậy.

Nàng cắn môi mềm, suy nghĩ vài giây rồi cười với anh ta, thanh âm ngọt ngào nhẹ giọng nói: “Trình Thiếu, em muốn đi nhà vệ sinh một chút”. Trình Trạch nói: “Có phòng vệ sinh riêng trong này. Để tôi đưa em đến đó.”

Đáy lòng Kiều Hân vang tiếng tiếng báo động không ngừng khiến nàng không khỏi hoảng sợ, cúi đầu nhìn quanh: “Nhưng mà Trình Thiếu, nơi này khói quá, em muốn ra ngoài hóng gió một chút có được không?”

Người đàn ông nhìn một lượt trên người nàng, ánh mắt sắc bén nhìn xuống chiếc túi xách nàng đang cầm trên tay. “Đi toilet có cần phải mang túi xách không?”

“Chính là mang theo son môi…em nhân tiện muốn dặm lại lớp trang điểm một chút…Trình Thiếu, sao đột nhiên anh giận giữ như vậy?” Nàng rụt rè lại thêm chút lo lắng ngước mắt nhìn anh ta. Tức khắc trong lòng Trình Trạch dịu đi, cảm thấy chính mình suy nghĩ quá nhiều, lại còn mất bình tĩnh trước mặt phụ nữ. “Vậy em đi đi. Tôi sẽ cho người đi cùng em.” Sau đó anh ta vẫy tên vệ sĩ đứng bệnh cạnh nói: “Cậu. Đi theo bảo vệ cho Kiều tiểu thư. Đừng có để cô ấy đi lạc.”

Kiều Hân căng thẳng siết chặt tay cầm túi xách.

Sau khi rời khỏi phòng, nàng bước nhanh về phía toilet, tên vệ sĩ luôn theo sát sau lưng nàng như hình với bóng. Nàng vặn vòi nước trong nhà vệ sinh, nước luồn qua tay nhưng lại không cách nào làm dịu đi nhiệt độ, chỉ cảm thấy cả người càng thêm nóng bức, khó chịu. Cứ như vậy rửa tay tới hơn mười phút, tên vệ sĩ canh gác bên ngoài sợ nàng có hành động không đúng, liền lớn tiếng gọi vọng vào, “Kiều tiểu thư, Kiều tiểu thư? Cô còn ở đó không?”

“Là tôi. Tôi ra ngay đây.”

Nàng đã gọi cho Diêu tỷ nhiều lần nhưng không có ai bắt máy. Cố gắng kéo dài thêm vài phút, cuối cùng nàng vẫn phải chậm rãi bước ra ngoài.

“Đi thôi, Kiều tiểu thư. Để tôi đưa cô về.” Tên vệ sĩ hơi khom người nói với cô.

Kiều Hân ngoan ngoãn đi theo sau lưng anh ta quay trở lại con đường ban đầu. Trong hội quán rất tối, đèn trên hành lang được cố ý thiết kế một màu vàng mờ ảo, nửa sáng nửa tối. Đột nhiên nàng nín thở, xoay người chạy theo hướng ngược lại, tên vệ sĩ còn đang đi phía trước, quay đầu lại lúc này mới phát hiện người phía sau đã sớm chạy mất. “Kiều tiểu thư! Kiều tiểu thư!”

Kiều Hân điên cuồng chạy thục mạng về phía trước, cũng chẳng biết chạy tới nơi nào, giống như du hồn xuyên qua mọi hành làng của hội quán, gió ngược hướng vây quanh người gào rít bên tai, rõ ràng là ở trong nhà, lại giống như không bị cản trở, cứ vậy quật tới trên người nàng.

"Kiều tiểu thư! Kiều tiểu thư!”

“Nhanh! Bắt lấy cô ta! Người phụ nữ mặc váy xanh lam kia!" Tiếng hô vang lên sau lưng nàng càng ngày càng gần hơn.

-----

"Thất Gia, ngài xem...Như thế này có ưng ý hay không?"

Hạ Thời Minh ngậm điếu thuốc, lông mày hiện lên vẻ không kiên nhẫn, cười nhạo, "Giám đốc Cố, tôi đến đây là vì nể mặt cha anh, anh lại nghĩ tôi là người như thế nào?"

Đang nói chuyện làm ăn, lại chưa tới nửa giờ liền đẩy một nữ nhân vào ngực hắn, định coi hắn là cái gì?

Người đàn ông sắc mặt tái nhợt, xin lỗi rối rít: “Thất gia, là tôi suy nghĩ không chu đáo, anh đừng tức giận, đừng tức giận."

Hắn liếc nhìn người phụ nữ đang quỳ gối bên cạnh, “Đừng đem những thứ này ra khoe khoang trước mặt tôi.” Nói xong liền đứng dậy đi ra ngoài, một bước cũng không dừng lợi. “Thất Gia, Thất Gia, để tôi tiễn ngài ra ngoài.” Người đàn ông phía sau lập tức rối rít đuổi theo.

-----------------------Từ chương sau là hai anh chị bắt đầu bước vào cuộc chơi rùi :D

Mọi người đừng quên để lại bình luận ủng hộ và nhấn nút theo dõi truyện để cập nhật chương mới sớm nhất nhé <3