Chương 7: Bỏ đi niềm kiêu hãnh 2

Diêu Niệm Âm kinh ngạc hỏi lại: "Hân Hân? Em làm sao vậy? Đã xảy ra chuyện gì?"

“Không phải chị nói có lúc ta phải cúi đầu tin vào số mệnh sao?” Giọng điệu nàng bình tĩnh, trầm tư giống như đang chìm sâu trong đầm nước.

Diêu Niệm Âm nghe xong cảm thấy đột nhiên bối rối, thậm chí không biết nên nói gì để an ủi nàng, vì vậy chỉ có thể cắn răng trả lời: "Được rồi. Hân Hân! Đừng sợ! Chuyện gì cũng sẽ có cách thôi. Em còn trẻ như vậy, còn là một cô gái tốt, nhất định ông trời sẽ giúp đỡ.”

Cuối cùng, Diêu Niệm Âm vẫn muốn nói thêm điều gì đó, ngập ngừng hỏi: "Hân Hân…Nếu em có hứng thú với Hạ gia thì cứ thử xem. Dù thế nào đi chăng nữa chị cũng hết sức giúp đỡ em. "

Kiều Hân mỉm cười, trong mắt là một mảng màu xanh xám, “Trừ bỏ anh ta ra, ai em cũng nguyện ý.” Nàng chính là không nghĩ coi bản thân là một món hàng hóa bán cho hắn.

Cho dù lòng tự trọng của nàng đang dần phai nhạt, nàng vẫn cố chấp không muốn trở nên thấp kém trước mặt người đàn ông đó.

------

Mấy ngày tiếp theo, Diêu Niệm Ân mang theo Kiều Hân tham gia rất nhiều loại tiệc tùng. Diêu tỷ gia nhập ngành giải trí từ sớm nên mạng lưới quan hệ với tầng lớp tư bản (tầng lớp tai to mặt lớn trong giới giải trí) vô cùng rộng rãi. Ngành giải trí chẳng khác gì một cái chợ mua bán phù hoa ong bướm. Diêu Niệm Âm mang nàng đến những bữa tiệc đã chọn lựa qua kỹ càng, đều là những buổi tụ tập con nhà quyền quý có tiếng tăm trong thành phố.

Kiều Hân nói nàng cũng không kén chọn, chỉ cần có thể giải quyết được tình trạng khó khăn hiện tại thì nàng đều sẵn lòng.

Diêu Niệm Âm mắng nàng: “Vậy đưa cho em một lão già bụng phệ em cũng chịu đúng không?”

Kiều Hân hít mũi làm nũng: “Thì có gì khác nhau đâu? Loại chuyện này em đâu được chọn lựa chứ?” Diêu tỷ bực đến mức chửi thề.

Hầu hết các thiếu gia hào môn đến dự tiệc đều mang theo một nữ minh tinh bên cạnh, đều là những tiểu hoa đán hoặc thành viên của các nhóm nhạc nữ nổi tiếng, hoặc là những hotgirl nổi tiếng trên mạng. Mấu chốt là lý lịch của những cô gái đó phải sạch sẽ, tính cách cũng phải ngoan ngoãn một chút. Giống như tính cách của Kiều Hân, không gây náo loạn scandal, lại có ngoại hình đặc biệt thì sẽ rất được quan tâm trong giới. Cuối cùng sau một vài bữa tiệc, có một người đã ném cho nàng một cành ô-liu (ý là có tín hiệu).

“Hân Hân, chị nghĩ Nhị công tử Trình gia có vẻ rất thích em. Anh ta đã hỏi chị vài lần rằng em có bận không, còn cho chị số điện thoại để em lưu lại nữa.”

“Dạ. Em sẽ thêm anh ta vào Wechat.” Kiều Hân thất thần nhìn điện thoại, cũng không biết đang xem cái gì, đã qua mấy phút, màn hình cũng không có chuyển động.

“Sao vậy? Em đang nghĩ gì thế?”

“Em không sao. Anh ta không phải là thế hệ nhà giàu thứ hai của thành phố sao?”

Nếu đã muốn chơi, thì chơi. Xem còn có thể có những trải nghiệm gì mới mẻ?

“Trình Trạch là Nhị thiếu gia Trình gia, tuy rằng thực quyền Trình gia đều nằm trong tay Đại thiếu gia, nhưng mà anh ta mỗi năm vẫn có mấy ngàn vạn từ cổ tức kinh doanh của gia tộc. Mà em biết rồi, Trình gia cùng Hạ gia tuyệt đối không “nhẹ” hơn chút nào nha.”

Nàng nghe một hồi cũng không vào đầu được chút nào, đến khi nghe được thấp thoáng chữ “Hạ gia” kia, đầu ngón tay Kiều Hân mới khẽ chuyển động. “Hạ gia? Hạ gia nào?”

“Ở cái Lăng Thành này còn có ai có thể tự gọi mình là Hạ gia được nữa?”

Hạ Gia.

Lăng Thành là một trong những thành phố nổi tiếng nhất về danh gia vọng tộc, những gia tộc lớn ở đây đều nằm trong hàng đầu những thế lực lớn nhất cả nước. Người ta nói Tập đoàn Truyền thông Quốc tế Hạ thị chỉ là tảng băng nổi của Hạ gia thôi, Hạ đại gia tộc có thể hưng thịnh như vậy căn bản không dựa vào tiền bạc.

Mà là quyền lực.

Mọi người đối với lai lịch bí ẩn gia tộc họ Hạ này đều giữ kín như bưng.

Nếu không phải vì thế, thì hắn (Hạ Thời Minh) làm sao có thể đứng trong vòng giải trí ngư long hỗn tạp này mà hô mưa gọi gió đến như vậy?

Kiều Hân hậm hực cúi đầu nói một tiếng.

Đây là lần thứ hai nàng nghe được những thứ liên quan đến hắn trong tuần này. Trong bữa tiệc tối ngày hôm trước, Kiều Hân uống hơi nhiều, nửa chừng phải đi vào toilet.

Vừa mới chuẩn bị đi ra ngoài thì trên hành lang bên ngoài toilet có tiếng nói chuyện, nàng lập tức dừng lại không bước ra chỉ vì nghe được hai chữ “Thất gia”.

“Tần thiếu, anh làm ơn giúp tôi cầu xin Thất gia cho tôi gặp anh ấy một lần được không?” Kiều nữ nức nở, nghe như muốn khóc.

Người đàn ông dường như không có cách nào, không kiên nhẫn nói, “Cô tìm tôi cũng phí sức thôi. Làm ra cái loại chuyện như vậy, trong giới vẫn còn có thể tồn tại bây giờ, Thất gia đối với cô cũng đã hạ thủ lưu tình lắm rồi. Cô còn muốn gặp lại anh ấy? Còn muốn cùng anh ấy lại vui vẻ như trước kia sao? Thật con mẹ nó cô tự chê mình sống lâu rồi hả?”

“Tôi nói này Hạ Y Dĩnh, cô cũng thật đủ ngu xuẩn đi, chuyện như vậy mà cô cũng nghĩ tính kế Thất gia sao? Có bệnh hả? Cho dù ngày nào đó Thất gia có chán cô muốn chia tay đi chăng nữa thì cũng là tốt lắm rồi, cô còn muốn thế nào? Như thế nào còn cố tình phát điên muốn cái vị trí Thất thiếu phu nhân nữa chứ? Cái đó mà cô cũng dám nghĩ tới?”

Hạ Y Dĩnh? Kiều Hân biết nàng ta. Một tiểu hoa gần đây dựa vào một bộ tiên hiệp mà nổi lên đến rối tinh rối mù.

Nữ nhân khóc ngày càng kịch liệt, trong miệng mơ hồ nói: "Tôi…tôi cũng rất hối hận! Tôi cũng không biết như thế nào, giống như bị ám ảnh chuyện đó vậy…tôi…tôi…"

Người đàn ông chán ghét nói thêm vài câu, tiếng nói chuyện trong hành lang cũng dần tan biến. Kiều Hân cầm khăn giấy, lau nước trên tay, lẳng lặng bước ra khỏi phòng tắm.

Diêu Niệm Âm lại thấy nàng ngây người, bất mãn gõ đầu nàng: "Đang suy nghĩ gì vậy? Lại phát ngốc? Sao chị thấy dạo gần đây số lần em phát ngốc ngày càng nhiều thế hả?"

“A…không đâu, Diêu tỷ! Trình thiếu rất tốt, ngày mai em hứa sẽ cùng anh ta đi dự tiệc rượu.” Kiều Hân sắp xếp lại suy nghĩ lộn xộn trong đầu, mỉm cười đáp lại Diêu Niệm Âm, dứt khỏi dòng suy nghĩ mông lung xa vời kia.

--------

Ngày hôm sau, bảy giờ tối.

Trình Trạch tự mình tới dưới chân căn chung cư của Kiều Hân chờ đón nàng. Kiều Hân trang điểm sáng sủa, trên môi tô son màu đỏ anh đào, môi nàng giống như miếng anh đào ướp lạnh còn dính giọt nước trên đó.

Bên trong chiếc áo khoác màu trắng kem là chiếc váy màu xanh nhạt tôn lên vóc dáng tuyệt đẹp, nàng tuy gầy nhưng cái gì cần có đều có, không hề có cảm giác khô gầy như củi.

Đặc biệt là tấm ảnh trước mặt nàng, đó là bức hình chân dung chụp đồ bơi, nữ stylist sau khi làm xong cho nàng đã nhìn tới ngây người, liên tục than thở tại sao bản thân cô lại không có nhãn lực như vậy mà còn làm stylist được đến giờ.

"Hân Hân, em hôm nay thật đẹp."

Trình Trạch ga lăng mở cửa xe cho nàng, động tác vô cùng nho nhã, chỉ tiếc Kiều Hân rõ ràng cảm nhận được bàn tay không yên phận của anh ta, thời điểm nàng lên xe, anh ta liền như có như không chạm vào tay nàng.

“Cảm ơn Trình thiếu gia đã khen ngợi.” Nàng ngượng ngùng cười.

Bên trong xe không gian rộng rãi, thơm mùi tuyết tùng. Kiều Hân ngồi thẳng người, không dám lơ là. Rất may trên xe còn có tài xế, nếu không chỉ có mình nàng và Trình Trạch, phỏng chừng mọi thứ càng khó khăn hơn.

Lúc ở trong xe, Trình Trạch cũng không có làm ra chuyện gì khác thường, hai người thỉnh thoảng tán gẫu vài câu, bầu không khí cũng coi như hòa hợp. Hai người họ cũng đã gặp nhau hai, ba lần trước đây, nhưng đây là lần đầu tiên nàng không có Diêu Tỷ bên cạnh mà đến cuộc hẹn với anh ta một mình.

Khi xuống xe, Trình Trạch tự nhiên ôm eo nàng. Hơi thở xa lạ bao trùm xung quanh, Kiều Hân đột nhiên cứng đờ, thậm chí còn quên mất cách đi như thế nào, thẳng tắp đứng yên tại chỗ.

“Sao vậy?” Trình Trạch quay đầu, cười nhìn nàng. Không còn nghi ngờ gì nữa, ánh mắt anh ta bộc lộ du͙© vọиɠ xâm chiếm không hề che giấu.

Kiều Hân nhanh chóng tỉnh táo lại, cũng không có đẩy anh ta ra, "Không có chuyện gì."

Trình Trạch cười cười, lực đạo cánh tay nặng thêm mấy phần vây lấy nàng, vây lấy con mồi đã định trước.

Đây là một câu lạc bộ tư nhân cao cấp, thiết kế bí mật, nhiều đường đi ngoằn ngoèo, Kiều Hân cảm thấy mỗi bước chân thật dài, thời gian như đông cứng lại, nàng không biết chính mình đã bị đưa đi đâu, chỉ cảm thấy rằng, càng đi về phía trước trời càng tối lại càng không thể quay đầu lại.

Cho đến khi một giây trước khi bước vào căn phòng, đầu ngón tay linh hoạt của Trình Trạch gãi gãi khuôn mặt mơ hồ của nàng, trầm giọng nói: "Hân Hân, đêm nay đừng về, ở lại với anh!"

Đồng tử Kiều Hân chợt siết chặt. Nàng cảm thấy từ trước đến nay thế giới xung quanh tối hơn bao giờ hết.