Chương 6: Bỏ đi niềm kiêu hãnh 1

Mấy ngày tiếp theo Kiều Hân trở lại phim trường, bên Kiều Lĩnh nàng đã thuê một y tá tới chăm sóc giúp, đó là một người phụ nữ ngoài bốn mươi tuổi trông rất trung trực, hầu như cứ cách một khoảng thời gian ngắn sẽ gửi ảnh hoặc video quay em trai để nàng yên tâm.

Nàng vốn dĩ chỉ còn lại bốn cảnh diễn nhưng không ngờ đạo diễn Trần lại thực sự thêm đất diễn cho nàng, đặc biệt còn có một số cảnh diễn cá nhân.

Cảnh diễn cá nhân này là một cơ hội tuyệt vời cho Kiều Hân, nàng đã diễn thử nghiêm túc rất nhiều lần trước khi đến cảnh diễn chính, trên đường đi nàng phải ngã nhào hai lần, đạo diễn Trần còn hỏi nàng có muốn trực tiếp thực hiện động tác ngã mạnh như vậy không, nếu không có thể quấn vải bông dày quanh đầu gối và chỉ quay cảnh nàng ngồi sau khi ngã thôi.

Nhưng nàng nghĩ nếu bọc vải bông lên đầu gối, vẻ mặt diễn tả cơn đau chắc chắn không thể giống thật được, cho nên nàng quyết định mặc kệ, cứ như vậy trực tiếp ngã dập xuống, cho nên sau vài lần, đầu gối nàng đều tím bầm lên.

"Cắt! Tốt! Tốt lắm!", đạo diễn Trần hài lòng nhìn màn hình trước mặt, liên tiếp khen ngợi Kiều Hân.

Nàng ngượng ngùng cười cười, đầu gối còn có chút đau, được nhân viên công tác đỡ ngồi sang một bên, một trợ lý nữ đưa cho nàng một cốc nước nóng cùng điện thoại di động.

Trợ lý này là tạm thời do Diêu tỷ mời đến, cô ấy vừa mới bắt đầu làm việc cách đây mấy ngày, tuy lớn hơn nàng vài tuổi nhưng vẫn gọi nàng là chị Kiều Hân. "Chị Kiều Hân, lúc nãy chị quay phim thì điện thoại kêu mấy lần, em cũng không biết là chuyện gì cho nên không dám thay chị nhấc máy.”

Kiều Hân nhận lấy điện thoại, hiện ra một tá cuộc gọi nhỡ cùng vài tin nhắn Wechat.

Dì Mạnh (tên y tá chăm sóc Kiều Lĩnh đó ạ): “Kiều tiểu thư, cô mau trở lại bệnh viên đi. Không biết vì sao có một đám người đến đây, nói nếu cô không xuất hiện bọn họ sẽ không rời đi đâu.”

Kiều Hân nhìn lướt qua tin nhắn Wechat, vội vàng gọi điện thoại. Đầu dây bên kia nhanh chóng được kết nối. "Alo? Là dì Mạnh phải không? Rốt cuộc có chuyện gì vậy ạ?"

Âm thanh đầu dây bên kia truyền tới có chút lộn xộn, ồn ào, "Kiều tiểu thư, cô rốt cuộc cũng nghe điện thoại rồi! Cô mau tới đây đi! Có một đám người nói tới đây đòi nợ, chặn ở bên ngoài cửa phòng bệnh không rời đi, cô mau tới đi, Kiều tiểu thư.” Người phụ nữ trung niên hoang mang lo sợ, nói vừa nhanh vừa vội trong điện thoại.

Kiều Hân vừa nghe thấy tình huống bên kia, cũng không quan tâm đầu gối vẫn còn đau, cầm lấy túi xách chạy ra ngoài.

"Hân tỷ, Hân tỷ, chị chạy đi đâu vậy?"

Kiều Hân quay đầu nói với trợ lý, "Em giúp chị giải thích với đạo diễn Trần, chị ở nhà có chuyện gấp cần phải về ngay."

"A... ! Được được!" Trợ lý không biết đang xảy ra chuyện gì, ngơ ngác nhìn bóng lưng Kiều Hân chạy đi.

Đến bệnh viện, cửa thang máy vừa mở ra, Kiều Hân từ xa đã nghe thấy tiếng động lớn, một đám người mặc áo đen vây quanh cửa phòng bệnh chỗ Kiều Lĩnh, “Mấy người có chuyện gì ra ngoài bệnh viện rồi nói, đây là khu vực chữa bệnh, bệnh nhân cần phải nghỉ ngơi. Mấy người làm như vậy là vi phạm pháp luật!” Một y tá không sợ hãi trước một đám đàn ông cao lớn, lớn giọng nói phải trái.

Người đàn ông trung niên cầm đầu cười cười nhìn cô y tá, nói: "Em gái, chúng tôi không cướp của cũng không gϊếŧ người phóng hỏa, chỉ đứng đây thì làm sao mà phạm pháp?"

"Thế nhưng mấy người ở đây nhiều như vậy làm phiền sự nghỉ ngơi của bệnh nhân! Nếu mấy người không rời đi, tôi sẽ báo cảnh sát!"

"Báo cảnh sát? Cũng được thôi! Chỉ là bố của thằng nhỏ bệnh tật kia nợ chúng tôi mấy trăm vạn, người ta nói cha nợ con trả. Để xem cảnh sát sẽ bắt ai!"

Kiều Hân chạy về phía trước ba hai bước, đẩy đám người đang chen chúc trước mặt ra. Ánh mắt nàng lạnh thấu xương, thẳng tắp đối diện người đàn ông kia, nói "Tôi là Kiều Hân."

Người đàn ông kia bị ánh mắt nàng đâm tới, đáy lòng vang lên một câu chửi tục, gã nhìn nàng một lượt từ trên xuống dưới, "Cô là Kiều Hân? Con gái của Kiều Viễn Đông sao?" Tên khốn Kiều Viễn Đông không ngờ lại có một đứa con gái xinh đẹp như vậy.

"Phải. Là tôi. Chúng ta ra ngoài bệnh viện rồi nói chuyện. Chặn trước cửa phòng bệnh nhân gây rối trật tự công cộng như vậy cũng không giải quyết được gì, phải không?" Nàng trông rất bình tĩnh, cổ tay áo dài che giấu bàn tay đang nắm chặt thành quyền.

Tên đàn ông huýt sáo, cười nhạo: "Được thôi, cô so với cha cô có vẻ mạnh mẽ hơn nhiều đó. Đi! Đi ra ngoài nói chuyện."

Một đám người đi ra khỏi bệnh viện, dừng lại trước một khu vườn hoa nhỏ bên cạnh lối vào của bệnh viện. Gã đàn ông trung niên kia đĩnh đạc ngồi trên ghế đá, ngẩng đầu ra hiệu với tay chân bên cạnh. Lập tức có người đưa ra một tờ giấy cho Kiều Hân.

Đó là một giấy ghi nợ. Ký tên Kiều Viễn Đông kèm theo một dấu vân tay đỏ tươi rõ ràng. "Giờ cô nói tôi nghe chúng ta sẽ giải quyết như thế nào đây? Tôi cũng không muốn làm khó một cô gái nhỏ, nhưng hiện tại cha cô không tìm được, chúng tôi cũng không thể làm gì được, chỉ có thể tới làm phiền Kiều tiểu thư đây thôi."

“Tôi đã trả cho ông ta hơn một trăm vạn rồi.” Giọng Kiều Hân lạnh lùng.

Hôm nay trời có gió, gió lạnh như con dao nhỏ cứa vào mặt trên thân hình gầy guộc như liễu của nàng.

"Đúng vậy, lần trước đúng là như thế, nhưng cô nhìn kỹ lại xem."

Kiều Hân rũ mắt nhìn lại một lần giấy ghi nợ, quả nhiên không phải là lần trước. Nàng đếm những số không trên giấy, trái tim dần dần chìm xuống đáy.

Ba trăm vạn. Giấy nợ của tháng trước. Nàng cười thành tiếng, giao lại giấy nợ cho gã, nàng nói: “Vậy ông định làm gì?"

“Cha nợ con trả là điều tất nhiên. Kiều tiểu thư có trách thì nên trách chính bản thân mình đã đầu thai sai chỗ!” Tên đàn ông trung niên châm điếu thuốc, “Chúng tôi cũng là người làm thuê, Kiều tiểu thư phải thông cảm cho chúng tôi chứ, phải không?”

Kiều Hân cười lạnh, không nói lời nào, nhìn thẳng người đàn ông đối diện. Gã bị nhìn chằm chằm tới mức không kiên nhãn, "Thôi được rồi, như vậy đi, một tuần, tôi sẽ cho cô thêm một tuần nữa. Nếu cô không trả được thì đừng nghĩ đến việc ngày ngày ở trong bệnh viên yên tĩnh chăm sóc em trai mình."

Kiều Hân hít một hơi lạnh, "Một tuần quá ngắn. Một tháng. Tôi đảm bảo một tháng sau sẽ trả tiền lại cho ông."

Tên đàn ông híp mắt nhìn Kiều Hân qua làn khói mỏng. Một lúc lâu sau, gã nói: "Được, đúng một tháng, nếu một tháng sau không trả được, tôi sẽ bắt cô đi gán nợ." Nói xong còn dọa nạt thêm: “Câu lạc bộ của ông chủ chỗ chúng tôi đang thiếu một cô gái sạch sẽ như cô đấy!”.

Nắm đấm dưới cổ tay áo Kiều Hân siết chặt thêm vài phần, khớp xương trắng bệch một mảnh giống như tro tàn khi đốt tiền giấy. Móng tay mượt mà cũng trở thành vũ khí sắc bén nhất lúc này, cắt những vết thương lên bàn tay đẹp như trăng kia.

Chờ sau khi đám người rời đi, Kiều Hân mềm nhũn ngã ngồi trên mặt đất, chiếc tất phía dưới quanh bắp chân đều bị đá cuội sắc nhọn cào xước. Gió rít qua tai, mắt, khiến mọi thứ xung quanh trở nên mờ mờ ảo ảo.

Không biết ngồi đó qua bao lâu, nàng mới dùng sức khó khăn đứng lên, một sợi tóc bị gió thổi tung bay vào miệng, nàng nhấp một ngụm nhả ra, giống như muốn đem sự kìm nén trong cơ thể nàng lúc này nhổ đi.

Nàng lấy ra chiếc điện thoại, ấn số gọi.

"Alo, Hân Hân! Có chuyện gì vậy, buổi quay phim có tốt không?"

"Diêu tỷ… chị bây giờ có thời gian nói chuyện không?"

Diêu Niệm Âm đang ở trong một bữa tiệc, ghê lô đang ngồi có chút ồn ào, cô nói một tiếng với một người bạn bên cạnh rồi đứng dậy đi ra ngoài, “Sao vậy, Hân Hân?” Diêu Niệm Âm cảm thấy Kiều Hân tâm tình rất kém, giọng nói trên điện thoại quá mức nhẹ nhàng, phảng phất giống như du hồn.

Kiều Hân nghiêng đầu, ánh mắt không có tiêu điểm, "Diêu tỷ, em đã nghĩ kỹ rồi."

Diêu Niệm Âm nhất thời không phản ứng kịp, suy nghĩ cái gì? "Sao cơ? Hân Hân, em nói cái gì?"

Kiều Hân dừng lại một chút, hít sâu một hơi, làn gió mát lạnh tràn vào trong cơ thể.

"Chị nói con đường kia, em đã cân nhắc kỹ. Em chịu, em chịu làm bất cứ điều gì. Chị…chị hãy giúp em tìm cách được không?"

----------------------------------------

Đừng quên nhấn Theo dõi để cập nhật chương truyện nhanh nhất nha mọi người! ^^

Rất vui nhận được những comment góp ý từ mọi người.