Chương 5: Trêu đùa con chim nhỏ

Lời vừa nói ra, Kiều Hân liền hối hận vì sự ngu ngốc của mình.

Hạ Thời Minh nhìn xuống tách trà trong tay nàng cười khẽ. Tiếng cười này rất nhẹ, như có như không, nhưng Kiều Hân trong lòng ngứa ngáy, vành tai mẫn cảm đỏ ửng lên rất gây chú ý.

“Là đặc biệt mang đến cho tôi sao?” Chân mày lộ ra ý cười, giọng điệu có chút không đứng đắn.

Kiều Hân ngẩn người, không đoán được hắn sẽ hỏi như vậy.

Người như anh ta sẽ không bao giờ nhàn rỗi đáp lời một người phụ nữ chẳng quen biết gì như nàng. Nhưng nàng không nghĩ điều đó có ý nghĩa gì cả, nàng không có ngây ngô đến thế.

Bộ dáng ngả ngớn của hắn cứ như đang chơi đùa cùng mấy con chim nhỏ trong l*иg vậy. Đúng! Là đang vờn chơi với mấy con chim đó!

Nàng đột nhiên nghĩ cách mô tả này thật phù hợp. Đám mây lo lắng lập tức chìm xuống.

“Đạo diễn Trần nói muốn tôi pha trà cho ngài.” Nàng cúi đầu, thành thật nói ra câu trả lời không thú vị nhất khiến bầu không khí mơ hồ ái muội rời rạc tan biến trong chốc lát.

Nếu là người khác nghe xong, nhất định sẽ thầm oán trong lòng: “Nữ nhân này thật là chẳng có chút thú vị”.

Hạ Thời Minh vẫn như cũ cười cười nhìn nàng, không đáp lời, cũng không nhúc nhích. Kiều Hân không quan tâm đến việc cánh tay nàng dần có chút mỏi, cứ như vậy bưng tách trà.

Đại khái qua khoảng mười giây, hắn đưa tay cầm lấy tách trà, nhẹ nhàng nói hai chữ, "Cảm ơn", giọng điệu có chút không đứng đắn, nhưng lại giống như một lời cảm ơn chân thành.

Bàn tay hắn rất đẹp, rất trắng, các đốt ngón tay rõ ràng, thon dài lại chắc chắn. Khi hắn cầm tách trà, ngón tay hai người vô tình khẽ chạm vào nhau. (ahihi)

Nàng cảm nhận được nhiệt độ trên đầu ngón tay hắn, có chút lạnh. Giống như một cụm tuyết nhỏ trên đỉnh núi quanh năm bị tuyết che phủ.

Hạ Thời Minh cầm chén trà nhấp một ngụm, chỉ là loại trà Long Tỉnh bình thường, không được coi là ngon, nhưng cũng có mùi thơm dễ chịu.

“Vậy được rồi, tôi đi trước.” Giọng Kiều Hân nhẹ nhàng, không kìm được mà ngẩng đầu nhìn hắn lần nữa.

Bộ dáng hắn lặng lẽ uống trà rất đẹp, cả người tuyệt đối lạnh lùng, càng khiến người ta mê đắm hơn là vừa rồi hắn lại nhẹ nhàng, thản nhiều trêu chọc phụ nữ,“Ừ.” Hạ Thời Minh nhàn nhạt đáp lại.

Kiều Hân gật đầu, xoay người rời đi, vừa đi được hai bước nàng hít sâu một hơi, dưỡng khí tràn ngập trong cơ thể, đầu óc trở lên thanh tỉnh, không còn một tia hoảng hốt vừa nãy nữa. Nàng đột ngột quay lại, đúng lúc bắt gặp ánh mắt của hắn.

Cho nên hắn vẫn luôn đang nhìn nàng? Không được tính là một tín hiệu lớn lắm, nhưng đột nhiên dũng khí đổ ập tới. Nàng đối diện ánh mắt của hắn không chút sợ hãi, nói: "Thất gia, tôi là Kiều Hân."

Thanh âm trong sáng mà rõ ràng, giống như tiếng chuông lại có vị ngọt của nước suối từ từ chảy qua tai.

"Kiều - Hân." Cái tên vừa bật ra khỏi miệng hắn, Kiều Hân cảm thấy như chính mình đang bị hắn nhấm nháp thêm một lần nữa. Hai má nàng đã sớm nhiễm một tầng mây đỏ, vội xoay người rời đi.

Ngay khi còn chưa đi xa, nàng đã nghe thấy rõ ràng thanh âm nỉ non cực thấp truyền đến từ phía sau. Hắn nói, "Nhớ kỹ."

Lúc này, đến ngay cả mười đầu ngón tay nàng cũng đều là màu đỏ.

---

Hai ngày nghỉ này, Kiều Hân đều ở trong bệnh viên. Thời gian trong bệnh viện cực kỳ phức tạp và kéo dài. Bên ngoài vẫn là bầu trời xám chì, ánh sáng yếu ớt, ban ngày trong phòng bệnh cũng phải bật đèn cho bớt nặng nề.

Khu vực phòng bệnh luôn luôn ồn ào. Y tá, bác sĩ, người nhà đi cùng hoặc nhân viên giao giao đồ…lối đi nhỏ luôn có người ra vào, không lúc nào yên tĩnh.

Kiều Hân làm ở nhà một bát mì trứng cà chua, cộng thêm một ít đồ ăn nhẹ kèm theo, đóng gói hộp cơm cách nhiệt lại, khi đến phòng bệnh thì em trai nàng đã tỉnh dậy rồi.

Có người đẩy cửa bước vào, Kiều Lĩnh đặt quyển sách trên tay xuống nhìn ra cửa, thấy chị gái mình, “Chị à, chị đến rồi.” Kiều Lĩnh vui vẻ cười, nếu không phải trên môi không có một tia huyết sắc thì cũng không nhìn ra được cậu là một bệnh nhân vừa phải hóa trị xong. Trong phòng còn có những bệnh nhân khác nữa nên không gian có chút chật chội.

Giường của Kiều Lĩnh là giường cạnh cửa sổ nên cũng là một vị trí tốt. Kiều Hân đi chậm lại đến bên giường, đặt hộp cơm lên bàn đầu giường, lần lượt mở nắp ra. Kiều Lĩnh nhìn hộp cơm, giọng có chút đăm chiêu: "Chị, thực ra gọi cơm bên ngoài cũng được rồi, tự làm phiền phức quá! Bây giờ đồ ăn dành cho bệnh nhân của bệnh viện cũng rất ngon và bổ dưỡng. Đối diện gần đây còn có mấy cửa hàng mới mở nữa chị à.”

“Em ăn cơm hộp bên ngoài mấy hôm nay còn chưa có ngán sao?” Kiều Hân trợn mắt nhìn cậu.

Thật ra em trai nàng phải ăn cơm hộp cũng không có nhiều lắm. Cảnh diễn của Kiều Hân vốn dĩ không nhiều, căn bản không cần mỗi ngày đều ở chỗ đoàn làm phim. Chỉ cần nàng có thời gian đều sẽ tự nấu cơm rồi mang đến cho em trai trong bệnh viện. Nàng thấy đồ ăn bên ngoài không đảm bảo sạch sẽ, nguyên liệu cũng không được tươi mới như cơm chính mình tự làm.

Kiều Lĩnh đưa tay định lấy hộp cơm, nhưng Kiều Hân trừng mắt nhìn lại, cậu đành phải bỏ tay xuống, nhìn Kiều Hân khéo léo dọn cái bàn nhỏ bên giường, đặt hộp cơm lên, sau đó lấy đi đôi đũa trên tay em trai nàng.

Vừa định đưa cơm đến bên miệng Kiều Lĩnh,"Chị Kiều Hân! Em mới không phải là phế nhân đâu!" Cậu bất lực kêu lên.

“Chờ em tháo cái ống đó ra, em đến phòng tập nâng tạ chị cũng chẳng thèm quan tâm đâu!”

Kiều Lĩnh nhụt chí nhìn đến bên trái cơ thể mình, nơi đó ghim một cái ống kim đi xuyên qua mạch máu chạy tới tĩnh mạch chủ sát tim.

Mì cà chua trứng thơm phức, có hành lá xắt nhỏ, nhìn trông rất đẹp mắt, Kiều Lĩnh không mấy thời gian liền ăn hết hơn phân nửa.

Kiều Hân mũi chua xót không giải thích được nhìn em trai nàng ăn mì, "Tiểu Lĩnh, cố gắng kiên trì nha, chỉ còn có nửa năm nữa thôi."

Kiều Lĩnh dừng đũa, cười khúc khích ngẩng đầu nhìn nàng: "Vâng. Chị yên tâm đi. Khi xuất viện, em sẽ chăm chỉ học tập để sau này chăm sóc cho chị. Nếu chị muốn đóng phim thì cứ đóng phim, nếu chị không muốn, liền nghỉ đi chơi. "

Kiều Hân bật cười, hai hàng nước mắt nghẹn lại, "Được rồi! Chờ ngày em nuôi chị gái mình." Những âm thanh giống như lông vũ phát tán trong không khí.

Sau khi Kiều Lĩnh ăn xong, Kiều Hân thu dọn hộp cơm chuẩn bị mang về rửa sạch. Căn hộ nàng thuê cách bệnh viện không xa, đặc biệt tiện cho việc chăm sóc Kiều Lĩnh. Chỉ mất năm phút đi bộ.

“Tiểu Lĩnh, đọc ít thôi nhé, bác sĩ nói cần phải nghỉ ngơi nhiều hơn.” Kiều Hân dặn dò em trai thêm mấy câu rồi mới rời đi.

Kiều Lĩnh liên tục đáp lời, "Chị! Chị càng ngày càng dài dòng! Cẩn thận anh rể tương lai sẽ không yêu chị đâu nha!"

Kiều Hân không tức giận, còn giả bộ muốn đánh, vỗ nhẹ hai cái vào đầu cậu.

Sau khi ra khỏi phòng, ánh đèn sợi dây tóc sáng lóa mắt, không khí tràn ngập mùi thuốc khử trùng pha trộn mùi thơm thức ăn. Sau khi ở trong bệnh viện không lâu, trên người Kiều Hân đã có một mùi độc nhất vô nhị.

Mùi này làm người ta rất khó chịu.

Sau khi rời khỏi khu điều trị nội trú, Kiều Hân lê chân đi về phía cửa sau của bệnh viện, mấy ngày nay mặc dù được nghỉ ngơi nhưng còn mệt hơn cả lúc ở đoàn phim nữa.

Bữa sáng lúc 8 giờ sáng, bữa trưa lúc 12 giờ và bữa tối lúc sáu giờ. Ba bữa một ngày tiêu hao gần như toàn bộ năng lượng của nàng. Tối đến nàng ngủ cũng không được ngon giấc, luôn có những giấc mơ vô lý, kỳ quái lại cũng thực hoang đường bám theo nàng.

Bởi vì nàng đã mơ thấy hắn hai đêm liên tiếp.

Đôi mắt phượng đầy phong hoa tuyết nguyệt kia, hao phí biết bao nhiêu tâm tư nữ nhân.

Trong mộng, hắn ghé vào tai nàng, giọng nói trầm thấp nhuốm đầy du͙© vọиɠ: "Kiều Hân..."

Hắn gọi tên nàng, biến hai chữ đơn giản phá lệ trở nên thật dễ nghe.

Kiều Hân đang đi, không để ý đường dưới chân, vô tình đạp phải một viên đá nhỏ, ngón chân cảm thấy đau nhức, cả người tỉnh táo khỏi luồng suy nghĩ mê man.

Nàng có phải hay không điên rồi? Lại có thể suy nghĩ về một người đàn ông mới gặp có một lần?

Nàng đang cúi người nhặt hộp cơm rơi trên mặt đất, thì hai tia sáng kép từ bên cạnh vụt tới, dường như sợ nàng không nhìn thấy, chiếc xe kia còn lóe lên hai lần.

Kiều Hân bị ánh sáng chói mắt, vô thức đưa tay lên che lại.

Quay đầu lại, một chiếc Rolls-Royce Ghost màu tím sẫm đậu ở phía trước, rất gần nàng, chỉ cách khoảng một mét.

Màu sắc của chiếc xe này rất đặc biệt, nước sơn có vẻ như được trộn lẫn với các tinh tú, màu tím đậm như mực tựa như màu của vũ trụ Ngân Hà. Biển số xe là một dãy gồm năm số chín.

Nàng sững sờ mất hai giây.

Xe trực tiếp lái đến trước mặt nàng, cửa sổ phía sau được hạ xuống, người đàn ông ngồi bên trong khẽ mỉm cười nhìn nàng."Kiều Hân."

Đó chính là giọng nói trong giấc mơ của nàng, đó cũng là khuôn mặt trong giấc mơ của nàng. Thế giới thực và mộng ảo được kết nối chặt chẽ trong một giây phút này.

Hắn thực sự nhớ kỹ tên nàng.

“Thất gia?” Nàng ngập ngừng thốt ra hai chữ này, tựa hồ sợ nhận sai người.

Thấy bộ dáng ngốc nghếch trước mặt, người đàn ông cười thành tiếng, trêu chọc nàng, "Như thế nào mỗi lần nhìn thấy tôi, cô đều giống như mất hồn vậy?"

Có những đợt sóng xen lẫn lời nói của hắn.

Lại giống như đang chơi đùa với những con chim!

Kiều Hân nhanh chóng tỉnh táo lại, "Sao anh lại ở đây?"

"Một người bạn bị bệnh, tôi đến đây thăm hắn. Còn cô thì sao? Đang làm gì ở đây?"

"Em trai tôi ốm, tôi tới chăm sóc."

Hạ Thời Minh nhướng mày, "Sao vậy? Có nghiêm trọng không? Cần tôi giúp đỡ không?"

Kiều Hân lắc đầu, "Không nghiêm trọng lắm, chỉ là cảm cúm mà thôi."

Nàng nghĩ thầm, những gì hắn nói chỉ là quen miệng, làm sao nàng đáng giá để hắn nói một câu giúp đỡ chứ.

Hắn gật đầu, mắt phượng đảo qua nàng rồi dừng lại ở hộp cơm nàng mang theo, "Cô định đi đâu? Lên xe đi, tôi tiễn cô một đoạn."

Lời này vừa nói xong, Kiều Hân đột nhiên trở lên bồn chồn.

Nàng nhìn hắn một cái, hắn vẫn nở nụ cười trên môi. Có thể thấy hắn đang có tâm trạng tốt, nhưng đôi mắt hư hư ảo ảo kia lại làm nàng chùn bước. Nàng lập tức thu hồi tầm mắt, nhìn lại chiếc xe một lần nữa.

Lăng Thành là thành phố tập trung nhiều gia tộc giàu có và quyền lực, càng có quyền thì càng có tiền. Trên đường có thể thường xuyên bắt gặp những chiếc siêu xe chạy ngang qua, đến một vài trung tâm mua sắm cao cấp trong thành phố, và có hàng triệu chiếc ô tô hạng sang trong bãi đậu xe.

Kiều Hân cũng đã từng nhìn thấy rất nhiều siêu xe. Nhưng loại biển số như thế này còn đắt hơn cả ô tô, đây là lần đầu tiên nàng nhìn thấy.

Nhìn hắn như vậy, Kiều Hân có chút choáng ngợp.

Hắn trông rất nhàn nhã, cư nhiên lộ ra một loại cao cao tại thượng. Ở trước mặt hắn, nàng khó có thể không sinh ra một loại xấu hổ, khó chịu cùng tự ti.

Trong xe, hắn lười biếng dựa vào lưng ghế, quay đầu lại cười đối với nàng phát ra lời mời. Một lời mời từ ma quỷ, có thể nói là trí mạng.

Nhưng nàng không nghĩ muốn đi vào vũng nước đυ.c ngầu này.

"Cảm ơn Thất gia. Chỉ là nhà tôi rất gần đây, đi bộ cũng sẽ tiện hơn." Nàng lịch sự từ chối, nhưng lại nở nụ cười ngọt ngào, đôi mắt hoa đào ẩn ẩn kiều diễm.

Đúng sai lúc này đều mơ hồ, rẽ hướng nào chính là phải ngay lập tức lựa chọn.

Có lẽ không ngờ nàng sẽ từ chối, Hạ Thời Minh hơi giật mình, thật sâu liếc mặt đánh giá nàng.

Cô gái mặc một chiếc váy liền áo màu trắng trà, áo khoác cashmere màu xanh nước biển bên ngoài, nàng đẹp như mùa xuân duy nhất còn sót lại trên bầu trời u ám này,“Thật sự không cần tôi tiễn sao?” Hắn nói với nàng bằng giọng điệu đùa giỡn, hoàn toàn không tin rằng lời từ chối vừa rồi là chân thành.

Kiều Hân sững người tại chỗ trong chốc lát, sắc mặt tái nhợt, lúc này nàng mới hiểu ý của hắn. Hắn cảm thấy nàng là đang dùng chiêu lạt mềm buộc chặt.

Đúng vậy, người phụ nữ nào có thể từ chối lên chiếc xe này, lại từ chối lời mời của hắn được cơ chứ?

“Không cần đâu.” Nếu lời từ chối lúc trước có chút khách khí, thì lần này chính là một cái tát thẳng vào khuôn mặt không biết xấu hổ kia.

"Được rồi. Vậy cô về nhà một mình chú ý an toàn." Hắn không nói thêm nữa, bình tĩnh mỉm cười, quay đầu đi.

Cửa sổ xe kéo lên, lớp kính đen ngăn cách hai người. Từ đầu đến cuối, hắn đều ngồi trên xe.

Kiều Hân nhìn xe đi xa, màu tím sẫm dần dần biến mất trong mơ hồ, mà nàng vẫn còn đứng tại chỗ. Nàng biết rằng nàng thật sự là một người phụ nữ không biết điều. Bị từ chối lần này, e rằng sẽ không còn có lần sau, một người đàn ông như hắn sẽ không phát ra lời mời lần thứ hai.

Khi trở về căn hộ, nàng thả người xuống ghế sô pha. Chiếc ghế có chút cũ, vải bọc bên ngoài cũng đã sờn rách.

Nàng nhớ lại cái nhìn cuối cùng của hắn, sự trêu chọc và ngả ngớn nhạt dần, có vẻ như bằng phẳng, không chút gợn sóng. "Mình có hối hận không?", nàng lẩm bẩm thành ra tiếng.

Không biết!

Nhưng nàng từ chối lên xe hắn, không vì lý do gì khác ngoài việc nàng cố chấp không muốn bản thân lại giống như những người phụ nữ khác mà thôi.