Chương 19: Cả thanh xuân dành cho anh 1

Hạ Thời Minh vừa vào cửa liền nhìn thấy cô gái nhỏ trốn trong góc phòng. Hắn bước đi có chút vội vã, hoàn toàn mất đi dáng vẻ uể oải, thờ ơ hàng ngày, nhanh chóng đi tới trước mặt Kiều Hân ngồi xuống đưa tay nâng cằm nàng lên.

Cô gái đôi mắt đỏ hoe, nước mắt như ngọc lăn dài xuống mu bàn tay hắn. Lần đầu tiên Hạ Thời Minh phát hiện nước mắt của nàng nóng ran như vậy, trong lòng có chút đau nhức, một đôi mắt đẹp đẽ như thế không nên đọng lại nước mắt trong đó. Hơi lạnh từ ngón tay lướt qua trên gò má sưng tấy của nàng, đôi mắt hắn lập tức tối sầm lại giống như đám mây xám tích tụ lâu ngày. Hạ Thời Minh không nói một lời khiến Kiều Hân có chút sợ hãi.

Nàng nói dối hắn, nói dối hắn rằng hôm nay nàng có việc nhưng sau lưng hắn lại nháo loạn với đám người này thành ra như vậy, hắn nhất định sẽ tức giận, “Em xin lỗi…đáng lẽ em không nên nói dối…” Nàng lau nước mắt, không muốn hắn nghĩ nàng muốn dành sự đồng cảm của hắn. Hạ Thời Minh không nói gì, chỉ ôm nàng đặt lên trên ghế. Mấy tên đàn ông trong phòng đều bị những vệ sĩ của Hạ Thời Minh khống chế. Hắn quét mắt nhìn một lượt đám người đang quỳ dưới đất, không nói lời nào, chỉ kéo ghế ngồi bên cạnh Kiều Hân. Nửa phút sau có người đưa đến một túi chườm đá, Hạ Thời Minh cầm lấy nhẹ nhàng chườm lên khuôn mặt sưng đỏ của nàng, “Đau không?”

Kiều Hân lắc đầu: "Không đau. Hơi lạnh một chút."

Hạ Thời Minh cười cười, "Còn dám nói dối." Ý cười không chạm tới đáy mắt, trên mặt còn phủ một tầng sương lạnh, Kiều Hân không cách nào nắm bắt được hắn đang nghĩ gì, thực sự rất đáng sợ.

Bên trong phòng bầu không khí vô cùng khó chịu.

Ngụy Chí đến bây giờ còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra, vừa rồi bị đá một cú tàn nhẫn rồi bị khống chế trên mặt đất không thốt lên lời. Gã còn muốn vùng vẫy nhưng người phía sau lại đá vào chân và eo làm gã thở hổn hển vì đau đớn.

Hai phút sau, cửa phòng lần nữa được mở ra, một người đàn ông trung niên mặc áo thời Đường bước vào. Người đàn ông vừa vào đã tới thẳng tới chỗ Hạ Thời Minh, còn chưa kịp đứng vững thì ông ta đột nhiên nâng tay tự tát cho mình một bạt tai, “Thất gia, đều là lỗi của tôi. Tôi có mắt mà không thấy Thái Sơn…Xin ngài bớt giận…” Âm thanh từng cái tát vang lên rõ ràng. Một lúc sau, Hạ Thời Minh mới vung tay lên, “Được rồi.”

Người đàn ông trung niên kia liên tục xin lỗi, sau đó quay mặt về phía đám người đang quỳ bên kia vừa mắng vừa đá: “Muốn làm xằng làm bậy cũng không thèm nhìn xem đó là ai, chúng mày chỉ mang rắc rối đến cho tao…” Càng phía sau từ ngữ càng trở nên khó nghe.

Kiều Hân thấy vậy thì vô cùng sửng sốt, kéo lấy ống tay áo Hạ Thời Minh, “Thất gia…em không có việc gì…em…”

“Còn không sao cái gì?” Hạ Thời Minh cười, cố ý nhéo nhéo hai má sưng tấy của nàng, Kiều Hân kêu đau hừ một tiếng.

Người đàn ông trung niên sau khi vừa đánh vừa đá vừa chửi đám người đang quỳ dưới đất liền quay sang cúi người với Kiều Hân, “Kiều tiểu thư, đều là mấy kẻ ngu dốt này không có mắt mắc tội với cô, tôi thay họ nhận lỗi mong cô đại nhân đại lượng đừng tính toán so đo.”

“Giám đốc Ngụy, người của tôi nợ ông bao nhiêu tiền, sau hôm nay đều bỏ đi.” Hạ Thời Minh vân vê điếu thuốc trong tay, người đàn ông trung niên lập tức tiến đến châm thuốc cho hắn.

“Vâng…vâng…Kiều tiểu thư là người của Thất gia làm sao có thể nợ tiền chúng tôi được cơ chứ, đúng không?”

Hạ Thời Minh cười nói với Kiều Hân, “Em tới đây nói xem.”

Kiều Hân lấy giấy ghi nợ và biên lai nhận tiền từ trong túi xách, nhỏ giọng nói, “Ba em nợ bọn họ tổng cộng năm trăm vặn bao gồm cả tiền lãi, đây là biên lai trả nợ. Nhưng em cũng không biết còn có một khoản tiền lãi nữa…”

“Bao nhiêu?”

“Tám mươi vạn…” Hạ Thời Minh gật đầu, liếc nhìn Tề Lệ. Tề Lệ liền đưa qua một tờ chi phiếu một triệu nhân dân tệ.

Người đàn ông trung niên vừa liếc mắt liền vội vã lùi lại hai bước, “Thất gia…ngài đừng như vậy…” Ông ta làm sao dám nhận, còn hận không thể đem ba trăm vạn kia trả trở về. Chưa kể phần lớn sản nghiệp trong tay ông ta đều là làm ăn kinh doanh bất hợp pháp, chọc phải Hạ gia ở Lăng Thành này e rằng không còn đường tiếp tục hoạt động được nữa. Hiện tại còn có tin đồn Nhị tiểu thư Hạ gia chuẩn bị từ Thượng Hải đến Lăng Thành trong hai tháng nữa, gây rắc rối lúc này chẳng khác nào tự đào mồ chôn mình.

Hạ Thời Minh nhàn nhạt nói: “Hạ gia ta chưa bao giờ nợ ai, Giám đốc Ngụy đây là muốn tự tát vào mặt mình sao?”

Người đàn ông kia lại do dự cầm tờ chi phiếu một lần nữa, nói: “Thất gia, ngài đưa nhiều quá, tôi sẽ chuyển lại tiền cho Kiều tiểu thư ạ.”

Hạ Thời Minh dập điếu thuốc sang bên cạnh, ngọn lửa vụt tắt chỉ còn lại tàn tro màu chì, giọng nói âm trầm: “Chuyện tiền bạc đã xong. Giờ người của tôi bị oan ức thì giải quyết thế nào?”

Lập tức không khí xung quanh trở nên tĩnh lặng.

“Ai động vào em?” Hắn hỏi Kiều Hân. Nàng cắn cắn môi, chầm chậm duỗi tay ra chỉ vào một người. Người đàn ông kia (giám đốc Ngụy) lập tức sắc mặt thay đổi: “Thất gia…Nó là em họ của tôi, xin ngài giơ cao đánh khẽ, tôi sẽ bắt nó quỳ xuống xin lỗi Kiều tiểu thư ngay lập tức.”

Không đợi động tác tiếp theo của ông ta, Hạ Thời Minh đã bật cười: “Giám đốc Ngụy có muốn tôi dạy lại cho ông quy tắc của chính mình không?” Trong lòng giám đốc Ngụy lúc này mới hiểu, vì sao người ta nói Thất gia Hạ gia là không thể trêu chọc vào. Hạ Thời Minh lại ra lệnh: “Ông tự làm đi…âm thanh nhỏ một chút, đừng dọa người của tôi sợ.”

Kiều Hân mờ mịt nghe không hiểu ý tứ trong lời nói của Hạ Thời Minh nhưng cũng biết chắc chắn không phải chuyện tốt gì, vừa định ôm hắn nói bỏ đi thì ánh mắt đã bị một bàn tay che lại. Trong bóng tối, giọng nói trầm thấp của hắn nhẹ nhàng trượt qua tai nàng: “Đừng sợ, có tôi ở đây.”

Chuyện gì xảy ra sau đó nàng cũng không thấy rõ, nhưng mơ hồ có thể nghe được tiếng kim loại rơi xuống đất lạch cạch và những tiếng tru tréo nghe không rõ ràng thoát ra từ đệm bông. Chẳng mấy chốc trong không khí mùi máu tanh nồng nặc làm nàng muốn nôn khan.

Lúc ra khỏi quán trà, hai mắt nàng vẫn bị Hạ Thời Minh bịt chặt, bóng tối càng khiến tâm trí nàng rối bời, mãi tới khi lên xe mới nhận ra trong phòng đã xảy ra chuyện gì. Đột nhiên nàng túm chặt lấy tay Hạ Thời Minh, đôi môi ngập ngừng. Hạ Thời Minh nhướng mày: “Làm sao vậy?”

“Có phải em đã gây rắc rối cho ngài rồi không? Em xin lỗi, em không biết mọi thứ lại trở nên rối loạn như vậy…?”

Đột nhiên muốn trêu chọc nàng, hắn nâng cằm nàng: “Đúng vậy, khá phiền phức. Vậy em định bồi thường cho tôi như thế nào?”

“Em…em…” Kiều Hân nuốt nước bọt, “Em sẽ làm việc chăm chỉ và trả lại tiền cho ngài càng sớm càng tốt!”

Người đàn ông cười nhạo, cô gái nhỏ này đúng là ngốc, “Em không còn cái gì khác bù đắp cho tôi nữa sao?”

Kiều Hân nhìn khuôn mặt không còn vẻ hung ác nham hiểm khi nãy, cửa kính xe hạ xuống một nửa, nắng và gió đều vây quanh hắn làm nàng nhớ đến khoảnh khắc vừa rồi, hắn xuất hiện như một đấng cứu thế trước mắt nàng. Đột nhiên nàng ôm lấy eo, vùi đầu vào vòng tay hắn cọ nhè nhẹ như một con mèo bông, “Cảm ơn anh, cảm ơn anh, cảm ơn anh...” Nàng không thể nhớ lúc đó mình đã nói câu cảm ơn bao nhiêu lần.

Hạ Thời Minh tim đập nhanh. Đại khái là, dù nàng có nói hàng trăm hàng ngàn lần lời cảm ơn cũng đều không thắng được chấn động trong lòng hắn vì cái ôm này, đó là sự quy phục, là sự dâng hiến linh hồn.