"Rất tốt! Mặc cả xong!" Cố Đông Quân cười, tao nhã đứng lên, lấy điện thoại di động ra: "Bây giờ tôi cho người đến cục cảnh sát, hủy bỏ đơn tố cáo Hình Thảo Phương."
"...” Đường Nhã Tịnh nhìn anh với vẻ mặt khó nói nên lời.
Người này đúng là...
Đúng là...
Cô không biết dùng từ ngữ gì để hình dung.
Xấu tính?
Đáng sợ?
Thích làm ác?
Dù thế nào, giờ phút này trong lòng cô đã có ý quyết định. Sau này, trừ khi là không thể làm khác được, nếu không phải cô sẽ tuyệt đối sẽ không trở thành kẻ địch của người này!
Nếu không thì đúng là bị hại chết thế nào cũng không biết!
Cậu chủ Cố nói được làm được, ngay trước mặt Đường Thiên Vũ gọi điện cho Cố Vĩ Kỳ, bảo anh ta cử người đến cục cảnh sát xóa án, hủy bỏ tố cáo Hình Thảo Phương.
Đường Thiên Vũ vui mừng khôn xiết, hai tay chống xuống đất, khó khăn từ dưới đất bò dậy.
Trên chân trái anh ta có vết thương.
Tuy rằng bình thường không ảnh hưởng đến sinh hoạt hằng ngày nhưng không thể vận động quá mạnh. Lúc trời âm u hay mưa sẽ phát đau.
Từ lúc vào cửa đến giờ, anh ta đã quỳ trên mặt đất ba bốn phút rồi, chịu thương tổn mà chân trái không chịu được, âm ỉ đau, còn tê dại đến cứng ngắc khiến anh ta hành động không tiện.
Cố Đông Quân tắt máy, nhìn chân trái của anh ta một chút, nhếch một bên khóe môi: "Vết thương trên chân trái của anh là lưu lại trong vụ tai nạn xe hả?"
Đường Thiên Vũ vô thức nắn chân trái của anh ta, nói bằng biểu hiện cứng ngắc: "Tôi không sao! Chỉ là vết thương nhỏ mà thôi."
Anh ta chẳng qua là bị đυ.ng thương ở chân.
Bố của dì Phương lại vì cứu anh ta mà mất đi tính mạng quý giá.
Mỗi khi nghĩ tới trên thế giới này có một người vì anh ta mà mất đi tính mạng quý giá của mình, anh ta liền đau lòng không thôi.
Đối với Hình Thảo Phương do anh ta mà mất đi bố của mình, anh ta vô cùng hổ thẹn.
Cũng bởi vậy anh ta mới có thể đánh cược danh dự của mình, không tiếc bất cứ giá nào cũng phải cứu Hình Thảo Phương ra.
Cũng may anh ta làm được!
Anh ta không quan tâm chân trái còn đau âm ỉ, vui vẻ quay người đi ra ngoài: "Tôi đi đón dì Phương!"
Sự nhục nhã ngày hôm nay anh ta nhớ rồi.
Anh ta bây giờ không có bản lĩnh đối phó với Cố Đông Quân.
Nhưng đợi sau này nếu có cơ hội, anh ta nhất định sẽ hung hăng trả thù lại!
Quân tử báo thù mười năm chưa muộn.
Món nợ này anh ta sẽ nhớ thật kỹ!
"Chờ đã." Cố Đông Quân cười khẽ: "Đừng vội như vậy! Cho dù tôi có hủy bỏ tố cáo với Hình Thảo Phương, bà ta cũng không được thả ra nhanh như vậy đâu. Chỗ tôi đây có một bí mật liên quan đến tai nạn xe năm đó của anh. Tôi tin là anh sẽ cảm thấy hứng thú, không bằng ở lại nghe chút đi."
Đường Nhã Tịnh: "...”
Tới rồi tới rồi.
Cuối cùng đã tới!
Trước hết bàn điều kiện với người ta, dùng việc thả Hình Thảo Phương đổi lấy thứ anh muốn.
Người ta đáp ứng rồi, anh thật sự đồng ý thả Hình Thảo Phương ra liền.
Người ta mừng rỡ như điên, còn chưa vui vẻ được mấy phút anh liền muốn dội cho người ta một gáo nước lạnh.
Nếu như cô đoán không sai, đợi tới khi anh họ hai của cô biết được chân tướng vụ tai nạn xe năm đó, tám mươi phần trăm sẽ chạy đến cục cảnh sát ngăn cảnh sát hủy bỏ việc xóa án, một lần nữa tố cáo Hình Thảo Phương bắt cóc.
Thế là, Hình Thảo Phương vẫn không ra được.
Đây đúng là...
Cô lại lần nữa âm thầm hạ quyết tâm trong lòng. Sau này dù có chút khả năng nào cô cũng sẽ không là kẻ địch của vị cậu chủ Cố này.
Người này không chỉ mạnh mẽ mà còn đặc biệt thích làm ác.
Không trêu chọc nổi, không trêu chọc nổi!
Đường Thiên Vũ dừng bước, quay đầu lại nhìn anh: "Bí mật vụ tai nạn tôi gặp năm đó?"
"Phải." Cố Đông Quân chỉ chỗ ghế sô pha: "Ngồi xuống nói, tôi đảm bảo anh nghe xong nhất định sẽ không hối hận."
Đường Thiên Vũ nhìn chằm chằm Cố Đông Quân một lát, quay đầu lại nhìn Đường Nhã Tịnh.
Đường Nhã Tịnh im lặng thở dài, rót cho Đường Thiên Vũ một cốc nước nóng: "Anh họ hai, lại đây ngồi đi, anh nghe bí mật này một chút đối với anh mới là điều tốt."
Bí mật tai nạn xe là do Cố Đông Quân tốn nhân lực, vật lực, tài lực nhọc nhằn khổ sở mới tìm hiểu được. Không được sự cho phép của Cố Đông Quân, cô không có tư cách nói cho cậu và anh họ hai của mình biết.
Bây giờ Cố Đông Quân quyết định nói ra bí mật này là tốt nhất.
Cô hy vọng chân tướng mau chóng được làm rõ. Cậu và anh hai họ của cô không muốn giống như hai kẻ ngu si chẳng hay biết gì như vậy.
Đường Thiên Vũ hiểu rõ Đường Nhã Tịnh.
Đường Nhã Tịnh sẽ không lừa anh ta.
Đường Nhã Tịnh nói, nghe xong bí mật Cố Đông Quân nói tới mới có lợi đối với anh ta. Vậy thì sau khi anh ta nghe nhất định sẽ có lợi.
Nhưng anh ta nghĩ không ra, tai nạn năm đó anh ta gặp phải rốt cuộc có bí mật gì.
Còn có bí mật gì mà có thể khiến anh ta nghe xong mới tốt.
Anh ta chậm rãi quay người, đi tới bên sô pha ngồi xuống.
Cố Đông Quân nghiêng người nói với Đường Nhã Tịnh: "Gọi điện thoại cho chủ tịch Đường, để chủ tịch Đường cũng tới đây nghe một chút."
"Ừm." Đường Nhã Tịnh khẽ gật đầu đáp lại một tiếng, lấy điện thoại di động ra gọi cho Đường Tùng Bác.
Đường Tùng Bác ở ngay gần đó.
Đường Thiên Vũ muốn chạy tới xin Đường Nhã Tịnh tha cho Hình Thảo Phương, ông ta không yên lòng cũng đi theo Đường Thiên Vũ.
Nhưng ông ta từ khi bị Cố Đông Quân sỉ nhục không còn mặt mũi gặp Đường Nhã Tịnh. Ông ta không vào mà ở trong xe chờ Đường Thiên Vũ.
Nhận được điện thoại của Đường Nhã Tịnh, ông ta nhanh chóng như khách quý tới cửa.
Bốn người ngồi xuống xong, Đường Thiên Vũ nhìn Cố Đông Quân hỏi: "Rốt cuộc là bí mật gì? Bây giờ có thể nói được chưa?”
"Được rồi." Cố Đông Quân tao nhã cười, lấy phần tài liệu mà đàn em mang đến đẩy đến trước mặt Đường Tùng Bác và Đường Thiên Vũ: "Nếu các người không ngu đến mức cả nhà, nhìn vào cái này liền hiểu rõ bí mật tôi muốn nói tới là gì rồi."
Đường Tùng Bác tức giận đến tái xanh mặt mũi, gân trán nổi lên.
Cố Đông Quân này quá mức xấu xa rồi!
Tuy rằng gia thế của nhà họ Đường không bì kịp nhà họ Cố, nhưng ông ta là bề trên!
Cố Đông Quân lúc nói chuyện với ông ta không có chút khiêm nhường nào, đúng là không có tí giáo dục nào!
Ông ta tức giận mà các cơ trên mặt co rút liên tục, ngón tay run lẩy bẩy.
Nếu gia thế nhà họ Đường ở trên nhà họ Cố, ông ta bây giờ chắc chắn sẽ cầm lấy ly cà phê trước mặt dội lên mặt Cố Đông Quân, hung hăng dạy dỗ tên nhóc không biết già trẻ lớn bé này một trận!
Nhưng nhà họ Đường của ông ta không phải đối thủ của nhà họ Cố, ông ta không chọc nổi tới Cố Đông Quân.
Mặc dù sự tủi nhục và phẫn nộ sắp khiến l*иg ngực đang chống chọi của ông ta nổ tung, ông ta cũng chỉ có thể cắn răng chịu đựng.
Ông ta hít vào một hơi, lấy hơi cố gắng kìm nén sự tủi nhục và phẫn nộ trong lòng, tay run run cầm lấy túi giấy, mở túi giấy ra.
Xem xong tờ thứ nhất, ông ta liền ngây ngẩn cả người.
Con mắt của ông ta không ngừng mở lớn, ngón tay cũng run rẩy ngày càng dữ dội.
Nhìn sang đầu bên này Đường Thiên Vũ đang xem tập tài liệu, biểu cảm trên mặt cũng giống ông ta như đúc.
Xem xong tờ thứ hai. Đường Thiên Vũ không nhịn được nữa, nắm lấy tài liệu, miệng không ngừng lẩm bẩm: "Tại sao lại như vậy? Tại sao lại như vậy?"
Sắc mặt Đường Tùng Bác trắng bệch, ngẩng đầu nhìn về phía Cố Đông Quân, giọng nói run rẩy kịch liệt: "Tất cả những gì viết trong tài liệu... đều là sự thật à?"
Khóe môi Cố Đông Quân cong lên: "Mặt sau tài liệu kèm theo ghi chép chẩn đoán của Hình Doanh Sơn, trên ghi chép chẩn đoán có ký tên bác sĩ và con dấu của bệnh viện. Nếu như ông còn chưa tin thì có thể cử người đi điều tra."
Cơ thể anh dựa ra sau, tư thế ngồi càng tao nhã thoải mái: "Lúc ông ta ở bệnh viện kiểm tra lần đầu tiên có lẽ còn chưa biết ông ta mắc bệnh nan y. Ông ta cũng không nghĩ đến việc dùng mạng của mình để đổi lấy sự giàu sang sung sướиɠ cho con gái mình nửa đời còn lại. Vì vậy lần đầu ông ta đến kiểm tra không dùng tên giả, cũng không che giấu bất cứ thứ gì nên có thể dễ dàng tra ra."